Mạn Nghiên ngồi bên mộ bà nội, nói ra rất nhiều điều trong lòng. Không thể về gặp mặt bà lần cuối, cô day dứt không thôi. Bà nội thương cô nhiều như vậy, nhưng đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, Mạn Nghiên lại không thể
bên cạnh bà.
“Bà nội, là cháu bất hiếu, huhu.”
Mạn Nghiên chắp hai tay lại trước trản, cơ thể không ngừng run rẩy theo từng cơn nấc dài. Dì Hạ phải ôm lấy cô để trấn an tinh thần, bà biết cô mới là người đau khổ hơn bất kỳ ai khác...
Chờ khi cô bình tĩnh lại, dì Hạ mới nói ra những tâm nguyện của bà nội trước khi mất, những lời bà dặn dò lại với Mạn Nghiên. Trước khi mất, bà không trông mong gì nhiều, chỉ mong cả đời này, đứa cháu gái duy nhất của mình được sống hạnh phúc.
“Mẹ muốn Bách Thần thay bà ấy chăm sóc cho con cả đời. Mạn Nghiên à, nếu con vẫn còn thương cậu ấy thì hai đứa có thể mở lòng, cho nhau một cơ hội đón nhận lại tình cảm được không?”
Mạn Nghiên khẽ lắc đầu, ánh mắt cô tràn đầy sự tuyệt vọng. Ba năm trước đã không được, thì bây giờ lại càng không thể được...
“Con với Tôn Bách Thần, cả đời này đã định là không thể rồi!”
Rồi cô ngồi thụp xuống, nước mắt càng thêm giàn dụa. Cùng với tiếng sụt sịt liên tục, giọng nói của Mạn Nghiên cũng không còn rõ nữa.
“Dì biết không? Đan Nhiên, đứa con gái bé bỏng của con... nó đang bệnh rất nặng, hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện... Hức hức..”
Giọng Mạn Nghiên nghẹn đi, im lặng một lúc khó khăn hít thở.
“Nghĩ đến Đan Nhiên, con không thể tha thứ cho Tôn Bách Thần được, ngàn vạn lần cũng không thể..”
Những lời Mạn Nghiên nói, những tổn thương sâu trong lòng cô, dì Hạ đều hiểu. Chỉ là cô với hắn, sao cứ phải giày vò tự trách, rồi làm khổ nhau như vậy? Bà thấy mà thêm đau lòng!
Tang lễ được tổ chức xong, không khí trong nhà vẫn một màu tang tóc. Ngay trong chiều hôm đó, Mạn Nghiên phải đưa ra quyết định rời đi, bởi vì con gái cô thật sự cần một người mẹ ở bên cạnh lúc này.