Bốn giờ sáng, toàn bộ người trên con tàu chở hàng được đưa về đất liền.
Mưa tạnh, sóng dừng, chỉ là lòng người chưa tìm lại được cảm giác bình yên như cũ...
A Hiển được đưa vào bệnh viện trong tình trạng mê man, khắp người bê bết máu tươi. May mắn cậu ta vẫn được cấp cứu kịp thời, hiện tại đã qua cơn nguy kịch. A Nguyên ngồi suốt một ngày trước phòng bệnh của A Hiển, lòng canh cánh không nguôi.
“Cậu ấy xem như tạm ổn rồi, cậu cũng đừng tự trách nữa” Tồn Bách Thần vỗ nhẹ bả vai A Nguyên, động viên cậu ta.
A Nguyên tự trách mình, Tôn Bách Thần còn thấy có lỗi hơn. Nếu không phải vì chuyện riêng của hắn, A Nguyên đã chẳng mạo hiểm nhờ đến A Hiển đưa mọi người lên tàu.
Hai người đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện, nói một vài chuyện liên quan đến A Hiển. Tôn Bách Thần bỗng có một chủ ý, muốn A Nguyên cùng cậu ta về sau đến Tôn thị làm việc, ổn định cuộc sống.
A Nguyên ngẫm nghĩ một lúc, rồi đồng ý.
Có lẽ đã đến lúc cậu nghe theo lời Tôn Bách Thần, tìm một cô gái thích hợp để yêu đương, kết hôn, sau đó cùng cô ấy tạo nên một gia đình hạnh phúc, ngập tràn tiếng cười của trẻ thơ.
Cuộc sống an nhàn hạnh phúc, âu cũng là mục đích cuối cùng của một kiếp người.
Đi được một đoạn, Tôn Bách Thần đột nhiên đứng khựng lại, quay người về phía A Nguyên, giọng điệu nghiêm túc:
“Mà sao cậu dám dung túng cho Vương Phong hả? Nếu tên đó xảy ra chuyện gì, tôi biết ăn nói làm sao với mẹ hắn chứ?”
Hắn trừng đôi mắt hừng hực lửa giận, dứ thẳng nắm đấm về phía A Nguyên. Nhớ đến hai kẻ nào đó dám tính kế sau lưng hắn, tiêm thuốc mê còn cả gan trói hắn lại, Tôn Bách Thần không thể không giận.
“Lúc ở trên tàu, tôi cũng sợ phát khiếp, cứ lo Vương Phong xảy ra chuyện. May là anh ấy không sao, nếu không tôi cũng không dám về đây gặp ngài nữa.”
A Nguyên thở một hơi, đưa tay vuốt nhẹ lồng ngực như vẫn còn rất sợ. Im lặng một lát, cậu ta nói tiếp:
“Điều mà tôi không ngờ nhất chính là Tôn Ninh Ninh lại liều cá tính mạng để cứu Vương Phong! Anh nói xem, có phải rất kỳ lạ không?”
Tôn Bách Thần thu cánh tay lại, đôi mắt hướng xa xăm về phía trước, trầm ngâm suy nghĩ. Bất giác hẳn cười lên nhàn nhạt, rồi đáp lại A Nguyên bằng một câu khó hiểu:
“Không lạ!”
Hắn nhìn thời gian trên đồng hồ, đoản chừng Vương Phong đã thay băng vết thương xong. Tạm biệt A Nguyên, hắn rảo bước về phòng bệnh của anh.
Trải qua một ngày một đêm trong bệnh viện, Vương Phong đã tỉnh lại. Anh ngồi trên giường bệnh, ánh mắt thất thần nhìn vào bức tường phía đối diện, đầu óc trống rỗng nhưng lại thấy vô cùng nặng nề.
“Đang nghĩ gì thế?" Tôn Bách Thần lười biếng đứng tựa người vào khung cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực.