Hắn ta đã để ý Tôn Ninh Ninh từ rất lâu rồi, nhưng cô ta lại luôn tương tự một kẻ khác. Mà hình như kẻ đó cũng đang ở đây!
Hắn nheo mắt nhìn Vương Phong, miệng cười xảo trá. Như đã nắm được điểm yếu của Tôn Ninh Ninh, Hoắc Ngọa cao giọng: “Muốn tha cho hắn cũng được. Em phục vụ tôi hết đêm nay, tôi sẽ tha cho hắn.”
Vừa nói, hắn ta vừa đưa tay lên gỡ nút áo trên người Tôn Ninh Ninh.
Cô ta nắm lấy tay hắn, ngăn cản hành động dơ bẩn này. Hoắc Ngọa thấy Tôn Ninh Ninh không cam lòng, liền bóp chặt lấy chiếc cằm thon gọn, nói: “Một là quy phục dưới thân tôi, hai là nhìn hắn bị bắn chết. Em chọn đi!”
Hắn ta đã thèm khát thân xác của Tôn Ninh Ninh từ lâu rồi, sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Từng ngón tay mảnh khảnh tự động cởi nút áo sơ mi trên người, da thịt trắng ngần, mơn mởn.
Bầu ngực căng tròn sau lớp áo bra mỏng, khiến Hoắc Ngọa không khỏi liếm môi thèm thuồng. Hắn đưa tay ra đằng sau, một động tác dứt khoát lôi tuột áo ngực của cô ra xuống.
“Tôn Ninh Ninh, không được. Dừng lại đi!”
Vương Phong gào thét, kịch liệt vùng lên phía trước nhưng vô vọng.
Khóe mắt Tôn Ninh Ninh đỏ ửng lên, trực trào hai hàng nước mắt. Hoắc Ngọa không hề quan tâm, hắn ta đẩy cô ta xuống giường, nhanh chóng lôi tụt chiếc quần jean xuống. Kể cả quần lót, hắn ta cũng giật phăng ra, ném xuống sàn.
“Tôn Ninh Ninh, tôi bảo chị ngừng lại”.
“Thằng chó, câm miệng lại.”
Hoắc Ngọa quay phắt ra đằng sau, dùng ánh mắt cảnh cáo Vương Phong. Tôn Ninh Ninh sợ hắn nổi điên lên, vội chủ động kéo hắn ta lại, kề sát môi vào môi hắn. Hoắc Ngọa điên cuồng cắn lấy hai cánh môi mềm kia.
Tôn Ninh Ninh nằm dài trên giường, nước mắt chảy ra khắp hai gò má. Cô ta nằm im như chết, để mặc cho hắn dạo chơi trên khắp cơ thể. Chiếc lưỡi dài cứ thế quét qua từng lớp thịt trên người Tôn Ninh Ninh. Hắn ta vùi đầu vào nơi tư mật của người con gái kia, cắn xé đến nghiện. Chỉ thêm một vài động tác đơn giản, hắn đã cởi bỏ hết quần áo trên người, hung hăng nằm đè lên trên cơ thể nhỏ bé. "A-aaa..."
Tôn Ninh Ninh cắn chặt môi đến chảy máu, nhưng vẫn không ngăn được tiếng thét thảm thiết.
Nước mắt cô ta giàn giụa, chảy ra khắp khuôn mặt xinh đẹp. Tôn Ninh Ninh sớm đã không còn nhớ lần cuối cùng mình khóc là từ bao giờ nữa rồi. Cô ta không phải khóc vì đau đớn về thể xác, mà khóc cho sự nhục nhã ê chề.
Tự mình chà đạp tấm thân trước mặt người mình yêu thương nhất, cảm giác ấy, sao có thể diễn tả thành lời?