Diệp Mộc Hoa ở dưới nước ho sặc sụa, tay quơ loạn xạ muốn kéo Mạn Nghiên xuống. Nhưng cô học bơi từ nhỏ, còn từng bơi trên con sông lớn ở quê, Diệp Mộc Hoa làm sao đủ trình đấu với cô chứ.
“Tha cho mày lần này đó. Liệu hồn sau này sống tử tế vào.”
Mạn Nghiên thấy cô ta đuối sức, nên bỏ tay ra, vứt cô ta một mình ở giữa hồ, còn mình thì bơi vào bờ.
Diệp Mộc Hoa vừa định sải tay bơi vào, cô ta liền thấy bóng dáng của Tôn Bách Thần nên quyết định đạp mạnh chân xuống đáy hồ, tay đập nước văng tung tóe, cầu cứu:
“Bách Thần... cứu... cứu em.”
Nhìn thấy đầu tóc cô ta rũ rượi, một mình chơi vơi dưới dòng nước, liên tục cầu cứu hắn, Tôn Bách Thần không thể ngó lơ, vội nhảy xuống kéo Diệp Mộc Hoa vào bờ.
“Hức hức, Bách Thần, cô ta... cô ta ban nãy muốn dìm chết em.” Diệp Mộc Hoa ôm lấy hắn, khóc nức nở.
Linh Châu nghe thấy động tĩnh, cũng chạy ra ngó nghiêng. Nhìn thấy hai cô gái ướt như chuột lột, một người ôm lấy Tôn Bách Thần, một người đứng một ở bên dùng tay rủ bớt nước trên tóc, bà chẳng hiểu gì cả.
“Có chuyện gì thế? Mạn Nghiên, sao người con lại ướt như vậy? Có phải ngã xuống hồ bơi không?”
Mạn Nghiên chưa kịp trả lời bà, Diệp Mộc Hoa đã nhảy vào họng cô, đáp:
“Mẹ nuôi, là Đồng Mạn Nghiên đẩy con xuống nước, còn định dìm chết con nữa. Huhu, hai người phải làm chủ cho con.”
Diệp Mộc Hoa ôm lấy ngực, như sắp chết đến nơi rồi. Mạn Nghiên không thèm thanh minh, bởi vì cô ta nói đúng quá, cô sao phải cãi? Cái mà cô quan tâm lúc này chính là thái độ của Tôn Bách Thần kìa. Hắn tuy không đỡ lấy Diệp Mộc Hoa, nhưng cũng không đẩy ra, cứ để cho cô ta bám lấy cánh tay, dựa vào vai, làm cho Mạn Nghiên tức muốn xù gai nhím lên.
“Mạn Nghiên, những lời Diệp Mộc Hoa nói là thật chứ?”
Cô nheo mắt lại nhìn Tôn Bách Thần, hắn là đang chất vấn cô sao?
“Bách Thần, Mạn Nghiên sẽ không làm như thế đâu.” Linh Châu lên tiếng bênh vực.