Mạn Nghiên luôn chú ý đến người phụ nữ này, nên cô rất nhanh đã phát hiện ra sự khác thường của bà. Mạn Nghiên đến bên chỗ bà, hỏi han:
“Cô ơi, cô có sao không?”
“Đau... đau quá! Giúp tôi với..” Giọng người phụ nữa yếu dần.
Bà ấy đau thắt bụng, trực tiếp để người về phía Mạn Nghiên. Trên xe có mấy người xúm lại giúp đỡ, liền bị một cô ngăn lại:
“Mọi người mau tản ra một chút, để bà bầu có không khí thoáng đãng.”
Mạn Nghiên nhờ một ông chú giúp mình đỡ người phụ nữ nằm nghiêng sang một bên. Nhìn thấy thân dưới của bà bị xuất huyết, máu bắt đầu chảy ra, cô vội hô lớn:
“Bác tài, xin bác mau lái xe vào bệnh viện đi. Trên xe có một người phụ nữ mang thai, cô ấy bị xuất huyết, hiện đang rất nguy kịch!”
“Có chuyện gì thế? Bị động thai sao? Nhưng tôi không thể chạy sai lộ trình được, còn hành khách trên xe thì phải làm thế nào..." Bác tài xế hơi bối rối.
“Xin bác đó. Nếu còn chậm trễ nữa, sợ rằng sẽ có chuyện không may xảy ra.” Mạn Nghiên cuống quýt cầu xin.
Mọi người cũng lên tiếng, mong bác tài xế có thể đưa người phụ nữ vào bệnh viện. Ai cũng tán thành nên ông không còn lý do để từ chối. Thật ra bác tài xế rất muốn cứu người, nhưng ban đầu còn do dự vì sợ ảnh hưởng đến các hành khách khác.
Xe chạy nhanh đến cổng bệnh viện. Một người đàn ông chạy vào trong gọi cấp cứu. Chẳng mấy chốc cáng cứu thương được đẩy ra, đem người phụ nữ kia vào thẳng phòng cấp cứu của khoa Sản.
Xe buýt lại khởi hành, duy chỉ có Mạn Nghiên và một người đàn ông tình nguyện ở lại với bà ấy. Y tá tưởng hai người họ là người thân của thai phụ kia, bèn gọi họ đến làm thủ tục nhập viện.
“Chúng tôi chỉ là người qua đường thôi, không phải là thân nhân của cô ấy.” Ông chú kia lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!