Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Khi Vân Ngữ Tịch đến cục cảnh sát 10 phút anh đã nhận được thông tin nhưng lúc đó đang bận đi xã giao không chú ý điện thoại, khi nhìn điện thoại thì đã sau nửa giờ,

Anh trực tiếp rời khỏi bàn tiệc và lao tới.

Khi đến nơi, Phong Tiêu nhanh chóng liên hệ đoàn luật sư của tập đoàn NY và yêu cầu bọn họ đến ngay lặp tức.

“Tích Tích… cái kia… người kia không phải Phong Tiêu sao?” - Nhìn người đàn ông cao lớn đi vào cục cảnh sát, Lục Tiểu Hu nháy mắt.

Người đàn ông đó còn tiến về phía họ.

“Ai làm em bị thương?”- Phong Tiêu không vui nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt Vân Ngữ Tịch, khí tức tràn ngập áo lực mạnh mẽ.

“Không sao đâu.” - Vân Ngữ Tịch lắc đầu, hiện tại cô đang rối bời, nếu như Hoắc gia không mang theo luật sư, cô sợ Lục Tiểu Hi là giáo viên sẽ bị ảnh hưởng, cô cũng không muốn cho Phong Tiêu giúp đỡ.

“Đừng nói với tôi câu không sao đâu.” -Anh đưa tay nâng cằm cô hơi cong nên, cẩn thận xem xét vết thương trên mặt cô, càng nhìn càng tức giận. Cô không chịu nói, Phong Tiêu quay đầu nhìn Lục Tiểu Hi hỏi: “Cài này ai cào?”

Lục Tiểu Hi mặc dù không biết vì sao Phong Tiêu lại tới giúp bọn họ, nhưng cô cũng nhìn ra được Phong Tiêu đang đứng về bên phía họ, lúc này liền ngẩng đầu bĩu môi: “Cái này phải hỏi đám người bên kia.”

Phong Tiêu đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn sang, Hoắc Phỉ Phỉ đang ôm Hạ Nhất Đông, vùi đầu vào ngực anh ta thút thít.

Hai cô gái bên cạnh bị ánh mắt của Phong Tiêu làm cho sợ hãi, muốn trốn đi.

Hoắc lão trong lòng cả kinh, không ngòi chủ tịch tập đoàn NY lại nhúng tay vào, trước đó ông ta cũng nghe nói về việc ở bữa tiệc.

“Phong tổng.”

Một người đàn ông trông giống như luật sư xác theo một chiếc cặp chạy về phía Phong Tiêu: “Đây là đoạn video giám sát tôi vừa đi trung tâm thương mại lấy về.”

Trong lòng Hoắc Phỏ Phỉ trầm xuống, tràn ngập bất an.Thật là xui xẻo khi hai lần gây sự với Vân Ngữ Tịch, lần nào Phong Tiêu cũng ra tay giúp đỡ.

Hai cô em họ của Hoắc Phỉ Phỉ tái mặt, sợ hãi núp phía sau Hoắc lão.

Hoắc lão nhìn một chút liền hiểu sự tình đầu đuôi, đáy lòng bất mãn với hai đứa cháu, Phỉ Phỉ đang mang thai, hai người không giúp khuyên can còn lại vào cuộc đánh nhau.

“Phong tổng, tôi là Hoắc Chính Minh của công ty thương mại Hoắc Thịnh.” -Ông ta bước tới, cười nói rồi đưa tay ra.

Vẻ mặt Phong Tiêu u ám như thể không nhìn thấy bàn tay của ông ta: “Tôi không quan tâm ông là Hoắc gia hay Hoắc thịnh, tôi chỉ muốn biết ai đã cào cô ấy.”

Anh duỗi tay ra và kéo Vân Ngữ Tịch đứng trước mặt mình.

"Các người không biết khuôn mặt của phụ nữ rất quan trọng sao?"

Hoắc Chính Minh trong lòng thầm oán, nếu bàn về mức độ thụ thương thì rõ ràng người bên ông ta nặng nề hơn.

Sức lực của bọn tiểu thư kia không bằng Lục Tiểu Hi và Vân Ngữ Tịch nên bị đánh rất thảm.

Bọn họ thích để móng tay dài và nhọn nên nhìn vết tích của Vân Ngữ Tịch có chút đáng sợ nhưng bên bọn họ bị hai người đá mấy cái, vừa rồi ba người còn khóc lóc về vết bầm tím và sưng tấy.



Nhìn con gái bị đau đớn như vậy, ông mới liền nổi nóng. Ban đầu còn muốn Vân Ngữ Tịch và bạn cô ấy sẽ phải chịu thảm hơn.

Kết quả liền gặp phải Phong Tiêu..

“Phong tổng, những đứa trẻ này không hiểu chuyện và đây hoàn toàn là hiểu nhầm.” - Hoắc Chính Minh cười cười, ông không đắc tội nổi với Phong Tiêu, hơn nữa luật sư của Phong Tiêu đã có video, nếu mang ra bọn họ càng bất lợi hơn.

Lúc này chỉ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.

“Hiểu lầm liền có thể cào bị thương mặt người khác?” - Phong Tiêu không chịu bỏ qua, giọng nói càng trở nên nghiêm nghị hơn.

Lục Tiểu Hi phía sau nín cười, nếu không phải ở cục cảnh sát cô chắc chắn se cho Phong Tiêu mấy cái like, anh ấy thật bá đạo và đàn ông.

Nhưng cô cũng tự hỏi khi nào thì Vân Ngữ Tịch và Phong Tiêu quan hệ tốt như vậy?

Nhìn cái cách mà Phong Tiêu che chở cho Vân Ngữ Tịch, có cảm giác đi đang xem một bộ phim thần tượng, tiêu đề sẽ là Tổng Tài Bá Đạo Lại Yêu Tôi.

“Là cô ấy đá tôi.”- Một người em họ của Hoắc Phỉ Phỉ lên tiếng, giơ tay ra vẻ bất bình, nhìn đi cánh tay của cô ta cũng đã tím xanh.

Phong Tiêu không thèm nhìn, đôi mắt sắc bén như dao: “Cô ấy không thể đá sao?”

“Hahahaha…”

Lục Tiểu Hi cuối cùng cũng không nhin được, ôm bụng cười, cô thích câu trả lời này.

Cô hoàn toàn rút lại thành kiến trước đây đối với Phong Tiêu.

Thời khác quan trọng nhất liền đúng ra bảo vệ bọn họ, cho người ta cảm giác an toàn tuyệt đối.

So với người nào đó mạnh mẽ hơn nhiều.

Nghĩ tới đây Lục Tiểu Hi liếc nhìn về phía Hạ Nhất Đông.

Tay ôm vợ trong lòng trên mặt nhìn Vân Ngữ Tịch cảm xúc khó tả, hắn không nghĩ tới khi nào quan hệ của Vân Ngữ Tịch và Phong Tiêu tốt đến như vậy?

Lục Tiểu Hi hả giận, cảm thấy vui vẻ trong lòng, nếu hắn không trân trọng, rất nhanh có người hơn hắn nhiều lần trân trọng Tịch Tịch.

“Xin chào, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi thây hai người đều quen nhau, muốn làm theo luật hay hòa giải riêng.” - Một cảnh sát nói.

“Phong tổng, chúng ta tự mình giải quyết như thế nào?” - Hoắc Chính Minh không biết xấu hổ nói, trong đời ông ta chưa bao giờ phải nình nọt ai như vậy

“Hừ.”

Phong Tiêu hừ lạnh một tiếng, không có ý định cho ông ta mặt mũi.

Làn trước Hoắc Phỉ Phỉ sai người nhắm vào Vân Ngữ Tịch, anh đã cho qua một lần. Lần này làm tổn thương đến gương mặt cô, dù thế nào anh cũng sẽ không bỏ qua.

“Đau… Nhất Đông, bụng em đau quá.”

Hoắc Phỉ Phỉ run rẩy ôm bụng nói, toàn thân nhẹ nhàng trượt xuống.

Hạ Nhất Đông tỉnh táo lại, lo lắng ôm lấy cô ta: “Phỉ Phỉ, sao vậy?”

“Đau…bụng em đau.”

“Không xong rồi, Phỉ Phỉ mang thai, khi nãy hình như bọn họ có đạp vào bụng chị ấy.” - Cô em họ liền nói lớn.

Nghe thấy có một cú đá vào bụng, vẻ mặt Hoắc Chính Minh thay đổi, giọng điệu cứng rắn: “Phong tổng, trước khi cậu quyết định, tôi sẽ đưa con gái tôi đi bệnh viện. Nếu như Phỉ Phỉ có chuyện gì, cái gì tôi cũng mặc kệ, tôi sẽ theo đến cùng.”

Lục Tiểu Hi và Vân Ngữ Tịch nhìn nhau, khi nãy họ đi đánh có đá vào bụng Hoắc Phỉ Phỉ sao? không lẽ là không cẩn thận vô tình đạp phải?

“Đúng lúc tôi cũng phải đưa Tịch Tịch đi bệnh viện băng bó vết thương, chụp Xquang, đo điện não xem có bị chấn động chổ nào không?” - Phong Tiêu dường như không quan tâm đến chuyện của Hoắc Phỉ Phỉ, dùng bàn tay to đặt lên đầu Vân Ngữ Tịch xoa xoa, cảm giác thật thoải mái.

Bệnh viện được chọn là bệnh viện nhân dân Nam Dương.

Phong Tiêu đặt hai khu VIP tốt nhất, một cho Vân Ngữ Tịch và Lục Tiểu Hi, một cho Hoắc Phỉ Phỉ.

Hoắc Chính Minh ban đầu không đồng ý, ông cho rằng mình vẫn còn tiền để khám bệnh cho con gái.

Nhưng Phong Tiêu không cho ông ta từ chối, ai biết được con gái ông ta có giả vờ hay không, đến cùng một bệnh viên khám là tốt nhất, bệnh viện nào liền cho bọn họ tự chọn.



Anh hoàn toàn đã chặn đường giở trò của nhà họ Hoắc.

Bác sĩ trực ban còn tưởng xảy ra việc nguy cấp, vội vàng chạy tới, mới phát hiện trên mặt chỉ có mấy vết xước, sát trùng qua, xoa chút thuốc, chỉ cần kiêng dính nước, hai ngày sau kết vảy, thoa chút kem tránh sẹo sẽ không sao nữa.

Không cần đến bệnh viện, không cần vào khu VIP, có thể về nhà cũng có thể xong.

Đúng là người có tiền…

Ở phòng bên cạnh, Hoắc Phỉ Phỉ tỏ ra khẩn trương, nói bụng đã hết đau, đã ổn rồi, không muốn đi khám, muốn đi về nhà.

Hoắc Chính Minh sao có thể để con gái hành động liều lĩnh như vậy, đứa bé trong bụng quan trọng như vậy nên phải kiểm tra để đảm bảo mọi chuyện vẫn ổn.

“Phỉ Phỉ, để bác sĩ kiểm tra đi,sau khi kiểm tra xong anh đưa em về.” - Hạ Nhất Đông ở bên cạnh an ủi.

Hoắc Phỉ Phỉ nhào vào lồng ngực hắn, ôm thật chặt: “Nhất Đông, em không muốn kiểm tra. Tại sao chúng ta phải nghe theo lời Phong Tiêu, sau này chúng ta sẽ tự mình kiểm tra, có được không?”

“Em vừa mới đau bụng dự dội, để bác sĩ kiểm tra xem em bé thế nào nhé.”

“Không muốn.”

Hoắc Phỉ Phi đột nhiên cao giọng, sắc mặt vặn vẹo: “Có phải trong lòng anh chỉ có đứa bé này, căn bản không có em? Anh có ohai vì có em bé anh mới kết hôn với em?”

“Đừng nói bậy.” - Hạ Nhất Đông an ủi cô ta.

Lời của Hoắc Phỉ Phỉ nói là sự thật, nếu không phải cô có con của hắn và áp lực từ cha mẹ hắn mới tìm lý do chia tay Vân Ngữ Tịch và cưới cô ta.

“Chúng ta là vợ chồng, anh quan tâm đến em và đến con của chúng ta.” - Hắn cố nén nổi buồn trong lòng mà nói.

“Nói đến cùng, anh vẫn là chỉ để ý đến đứa bé.” - Hoắc Phỉ Phỉ hét lên một các vô lý: “Có phải bây giờ anh chỉ nghĩ đến con tiện nhân bên cạnh và muốn quay lại với nó không? Tôi nói cho anh biết, điều đó là không thể, tôi không chi phép nó..”

“Đủ rồi, Phỉ Phỉ.” - Hoắc Chính Minh phẫn nộ mắng một câu: “Mau xin lỗi Nhất Đông.”

Hoắc Phỉ Phỉ ngoan cố im lặng không nói.

Hoắc Chính Minh thở dài, ông ta chỉ có một đứa con gái đã nuông chiều từ nhỏ.

“Nhất Đông, con đừng để ý, Phỉ Phỉ vẫn còn là một đứa trẻ.”

“Vâng, thưa ba.” -Hạ Nhất Đông cười khổ, đem hết cảm xúc giấu đi.

“Nhất Đông.” - Hoắc Chính Minh vô vai Hạ Nhất Đông: “Ta chỉ có một mình Phỉ Phỉ, con cười Phỉ Phỉ ba cũng liền xem con như con trai, về sau ba về hưu, tất cả hết thảy đều giao cho vợ chồng con, ba chỉ hy vọng cac con ở bên nhau thật tốt, những cái gì đã qua rồi hây để cho nó đi qua.”

Hạ Nhất Đông gật đầu không đáp, nhìn thì Hoắc Chính Minh như đang khuyên bảo nhưng đây chính là đang đe dọa.

Hắn nhớ lúc kết hôn, liền hỏi mẹ của mình: “Dựa theo ý của mẹ, cưới một người con dâu theo ý mẹ, mẹ đã hài lòng chưa?”

“Con trai, tin mẹ đi, mẹ là người có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết ai phù hợp với con, ai không phù hợp. Con nhất định sẽ hạnh phúc khi kết hôn với Phỉ Phỉ.”

Hắn hạnh phúc sao?

Không, hắn không có chút nào hạnh phúc.

Kể từ khi chia tay Vân Ngữ Tịch, trong lòng hắn không hề vui vẻ dù chỉ một ngày, cho dù anh đã cố gắng chấp nhận Hoắc Phỉ Phỉ, nhưng bất kể khi nào tự do, mọi suy nghĩ của hắn đều tràn ngập hình ảnh của Vân Ngữ Tịch.

Cô ấy nói: “Nhất Đông, nếu như chúng ta mua nhà, em muốn ở ban công trông thật nhiều hoa.”

Cô nói: “Nhất Đông, em muốn đặt một cái ghế sô pha ở phòng khách, hai người cũng ngồi một chỗ, em pha trà, anh đọc sách, an tĩnh dựa vào nhau cả một ngày.”

Cô nói: “Nhất Đông, em muôn nuôi một con mèo, nếu anh dám không để ý đến em thì em sẽ bảo nó cào anh.”

…..

Quá nhiều ký ức khiến lồng ngực anh khó thở, anh nhìn điện thoại di động, vô số lần muốn gửi tin nhắn cho cô: “Em khỏa không, em đang làm gì vậy? Anh nhớ em.”

Thế nhưng hắn không còn cái quyền làm như vậy.

Ký ức về mọi thứ tốt đẹp về cô ùa về, khi người ta mất đi mới thấy sự giản di, tiết kiệm của cô thật trân quý.



Chính hắn là người đã từ bỏ một người phụ nữ tốt như vậy trên đời này.

Nếu như lúc đó hắn thẳng thắn nói ra, hai người cùng nhau đối mặt, có thể hay không kết cục sẽ không như hiện tại…

Chỉ là cuộc đời không có nếu như…

Phòng bệnh bên canh, Vân Ngữ Tịch nhìn một đống đồ ăn: “Phong Tiêu, anh không cần mua nhiều đồ ăn như vậy.”

Người khác không biết có thể nghĩ cô đang mở tiệc.

“Không phải em còn chưa ăn tối sao?” - Phong Tiêu đáp.

“Tiểu Hi và tôi cũng không thể ăn nhiều như vậy được.”

“Không ăn hết thì bỏ đi thôi, thừa hơn thiếu.”

Vân Ngữ Tịch: “...”

“Tịch Tịch, đây cũng là tấm lòng của Phong tổng.” - Lục Tiểu Hi cười bát quái, kéo quần áo của Vân Ngữ Tịch nháy mắt: “Này, Tịch Tịch, cậu và Phong tổng từ lúc nào quan hệ tốt như vậy?”

Chuyện này Vân Ngữ Tịch cũng không biêt giải thích thế nào?

Bởi vì bản thân cô cũng không biết làm thế nào mà cô và Phong Tiêu lại thân thiết.

“Lục tiểu thư, cô và Tịch Tịch là bạn bè nhiều năm sao?” - Phong Tiêu nhận ra sự bối rối của cô, cố tình đổi chủ đề.

"Tất nhiên, tôi là bạn thân của Tịch Tịch, giống như người nhà." - Lục Tiểu Hi tự hào nói.

Vân Ngữ Tịch đặc biệt cưng chiều Lục Tiểu Hi nên Lục Tiểu Hi rất quý trọng cái tình cảm này và tự hào về nó.

"Haha, tôi và Tịch Tịch còn hẹn ước, nếu cả đời tôi không kết hôn, tôi có thể sống với cô ấy cả đời."

Sắc mặt của Phong Tiêu lập tức trầm xuống, nam nhân ve vãn Vân Ngữ Tịch đã khiến anh bất an, nay lại con có phụ nữ cũng khiến anh cảm thấy nguy hiểm.

Có lẽ anh nên để ý đến vấn đề của Lục Tiểu Hi. Khi cô ta có bạn trai, sẽ bớt quấn lấy người của anh.

"Phong Tiêu, hôm nay cảm ơn anh. Tôi và Tiểu Hi đều không sao cả, anh nên về sớm và nghỉ ngơi đi." - Vân Ngữ Tịch thấy Phong Tiêu trầm xuống, cứ nghĩ anh mệt vì tan ca không được nghỉ ngơi bị cô làm phiền liền cảm thấy xấu hổ.

"Tôi không mệt, em đừng nghĩ nhiều." - Anh đưa tay xoa đầu cô theo thói quen: "Chuyện còn chưa giải quyết xong, tôi sẽ không rời đi."

Vân Ngữ Tịch và Lục Tiểu Hi điều hiểu chuyện gì, không biết bụng Hoắc Phỉ Phỉ có sao không, đến giờ còn chưa có tin tức.

"Đừng lo, đã có tôi ở đây."

Một câu nói thôi lại khiến cho đáy lòng hai người trở nên bình tĩnh.

Anh ấy thật sự là người có năng lực và sẽ giải quyết tất cả mọi thứ.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!