Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lạc Thụy nhíu mày khinh thường, chế trụ cổ tay Hoắc Vân Hy rồi siết chặt, dùng sức một cái, anh ấy bị đau liền buông tay, kéo Lê Hiểu Mạn ra sau lưng anh, sau đó lấy hai tay ôm ngực, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn anh: “Hoắc tổng, đến bây giờ anh cũng không rõ, tổng giám đốc không đoạt Lê tiểu thư, mà do anh tự tay dâng tới, nếu tổng giám đốc muốn cướp, khi Lê tiểu thư gả cho anh vào một năm trước, tổng giám đốc đã đoạt, lúc anh làm Lê tiểu thư đau lòng, không biết quý trọng Lê tiểu thư, tổng giám đốc mới xuất hiện.”
Lê Hiểu Mạn nghe thấy lời Lạc Thụy nói, kinh ngạc nhìn anh: “Trợ lý Lạc, anh nói cái gì? Một năm trước...”
“Lê tiểu thư, chúng ta lên xe trước.” Lạc Thụy nói xong nhìn cô, kéo cô ngồi vào bên trong chiếc xe màu bạc.
Chờ Hoắc Vân Hy từ từ khôi phục tinh thần trong lời nói của Lạc Thụy, Lê Hiểu Mạn đã ngồi vào xe, Lạc Thụy cũng đã lái xe rời đi.
Trong mắt anh hàng vạn tia thống khổ nhìn hai tay mình, con mắt ươn ướt, chẳng lẽ là do anh tự tay đem Lê Hiểu Mạn giao cho Long Tư Hạo sao?
“A...” anh hối hận không thôi một quyền đập lên thân cây, bi thương kêu lên, sau đó tựa vào cây cổ thụ, nhắm mắt lại, theo khoé mắt nước mắt hối hận và đau đớn chảy xuống, gương mặt tuấn tú tràn ngập nước.
Anh siết chặc hai tay không để ý mu bàn tay vì đập mà ra máu, một quyền lại một quyền đập trên cây to, đau đớn lẩm bẩm: “Mạn Mạn, anh biết lỗi rồi, anh biết lỗi rồi... Tha thứ cho anh được không? Mạn Mạn... tha thứ cho anh...!”
Một mình anh ở trong rừng cây không người, bi thương kêu khóc, một lần lại một lần lẩm nhẩm sai rồi, thỉnh cầu Lê Hiểu Mạn tha thứ.
Chẳng qua, tình cảm này đã thành hồi ức, thời gian khi đó đã sớm phai nhòa.
......
“Doris, anh không chạy thoát.”
Lúc này Doris bị ba người Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch chặn lại.
Ngồi trong xe chống đạn ánh mắt Doris lạnh lùng nhìn Long Tư Hạo bên ngoài, môi giương lên một độ cong vừa mị hoặc vừa lạnh lùng: “Long thiếu, lần trước anh liên minh điều động toàn bộ nhân tài đến bắt tôi, lần này chỉ có ba người? Anh có quá coi thường Doris tôi không?”
Dứt lời, ánh mắt anh hung ác, chợt phát động xe chống đạn, xông về Long Tư Hạo.
Thấy vậy, Lăng Hàn Dạ nhíu mày nhìn Long Tư Hạo, vẻ mặt cứng lại: “Long thiếu, cẩn thận!”
Đôi mắt Long Tư Hạo u ám nheo lại, ánh mắt tối tăm lạnh thấu xương nhìn chiếc xe của Doris sắp đụng vào anh, anh không né không tránh, ngay khi xe của Doris sắp tông vào, anh nhún người nhảy lên, thân thủ nhanh nhẹn nhảy lên nóc xe, tốc độ nhanh như gió táp từ đuôi xe phóng xuống.
Giơ cây súng trong tay lên, nhắm ngay chiếc xe chống đạn của Doris, mặc dù anh bách phát bách trúng, nhưng xe của Doris là xe chống đạn, đạn căn bản không hề ảnh hưởng đến.
Thấy Doris muốn chạy trốn, ánh mắt Long Tư Hạo lẫm liệt, để cho Lăng Hàn Dạ ngồi cạnh tài xế, còn anh thì ngồi ở vị trí lái, tự mình lái xe đuổi theo Doris.
Đi ngang qua một tòa Thiên Kiều, ánh mắt Long Tư Hạo run lên, gia tăng tốc độ vọt tới trước mặt xe chống đạn Doris.
Bởi vì xe Doris là loại chống đạn, đạn không ăn thua gì anh, phải bắt anh, buộc anh xuống xe.
Bàn tay Long Tư Hạo trắng nõn nắm chặt tay lái, khí phách bỏ chiếc xe Ferrari màu đen ở cuối, sau đó đạp chân ga, đạt hết tốc độ, chạy đến chiếc xe chống đạn của Doris.
Tiếng va chạm thật lớn, làm Lăng Hàn Dạ ngồi ghế bên cạnh nghiêng về phía trước, khuôn mặt tuấn mỹ suýt đập vào cửa kính.
Khoé môi anh co rút, con mắt liếc nhìn sắc mặt rét lạnh của Long Tư Hạo: “Long thiếu, lần này không bắt được Doris cũng không sao, cậu không cần liều mạng như vậy chứ?”
Con mắt hẹp dài sắc lạnh của Long Tư Hạo nheo lại, đôi mắt lóe lên xơ xác tiêu điều, môi mỏng mím chặc: “Mình sẽ không cho anh ta có cơ hội tổn thương Hiểu Hiểu.”
“Long thiếu, cậu điên rồi, vì Lê Hiểu Mạn đó, cậu thật sự hết thuốc chữa, nói thật, mình vẫn cho rằng người cậu thích nhất vẫn là Sophie... Ai, cậu vừa phải, đừng tông hư xe của mình...”
Lời Lăng Hàn Dạ chưa nói hết, Long Tư Hạo liền tông vào xe Doris, đâm vào hàng rào cầu Thiên Kiều.
Sau đó Tô Dịch cũng đuổi tới chiếc xe của Doris.
Xe chống đạn mặc dù có thể chống chất nổ phòng đạn, nhưng bị hai chiếc xe to đụng với lực lớn vẫn bị biến dạng.
Trong xe Amy đã bị choáng đầu hoa mắt, đôi mắt cô liếc nhìn Doris, lo lắng hỏi: “Thiếu gia, làm sao bây giờ? Bọn họ lại tiếp tục đâm tới, chúng ta nhất định sẽ bị văng đi, phía dưới là quốc lộ chứ không phải sông, nếu chúng ta từ chỗ này văng ra ngoài và rơi xuống...”