Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo xuống phòng khách ở tầng dưới, cô duy trì khoảng cách nên có với anh.
Cô ngước mắt nhìn về phía Long Tư Hạo, cau mày nói: “Thân thể của ông nội không tốt, tôi đi nấu canh cho ông nội, tối nay sẽ không trở về Hồng Hoa Uyển.”
Dứt lời, cô đi vào phòng bếp.
Long Tư Hạo thấy cô cố ý thờ ơ anh, anh nhíu mày lại, đôi mắt hẹp dài tràn đầy cảm xúc khiến người ta nhìn không thấu.
Lúc ăn cơm tối, Lê Hiểu Mạn bưng canh đã hầm xong trực tiếp đi đến phòng của Hoắc Nghiệp Hoằng.
Bầu không khí ở phòng ăn dưới tầng tương đối cứng ngắc quỷ dị.
Trên bàn ăn dài làm bằng cẩm thạch, chỉ có ba người Lý Tuyết Hà, Hoắc Vân Hy, Long Tư Hạo.
Lý Tuyết Hà làm ra dáng nữ chủ nhân Hoắc trạch, một mực nhiệt tình bảo Long Tư Hạo ăn cái này ăn cái kia, lấy giọng điệu của trưởng bối hỏi cái này hỏi cái kia.
Bởi vì chuyện lúc trước, Hoắc Vân Hy vẫn luôn nhăn nhó mặt mày, ánh mắt anh ta nhìn Long Tư Hạo chỉ hận không thể đâm anh nghìn nhát.
So sánh với Hoắc Vân Hy đằng đằng sát khí, ánh mắt của Long Tư Hạo thâm trầm, vẻ mặt lãnh đạm, anh ưu nhã ăn cơm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất cao quý bất phàm, với Lý Tuyết Hà nhiệt tình hỏi han, anh chỉ thỉnh thoảng đáp lại một câu.
Hoắc Vân Hy thấy Lý Tuyết Hà mẹ anh ta vẫn luôn nhiệt tình nói với Long Tư Hạo, hỏi cái này hỏi cái kia, anh ta đột nhiên cảm thấy sao mẹ anh ta lại dối trá như vậy?
Lúc không có ai, mẹ anh ta không ngừng nói xấu Long Tư Hạo ở trước mặt anh ta, nói anh đột nhiên trở về nước nhất định là muốn đến cướp đoạt tài sản của Hoắc gia với anh ta, bảo anh ta nhất định phải đề phòng anh, vậy mà bây giờ bà lại giống như kẻ chân chó vậy, mang cái mặt nóng đi sát mông lạnh của người ta.
Anh ta càng nhìn càng tức giận, vỗ bịch đũa xuống bàn, không vui hét: “Mẹ, mẹ có thể an tĩnh đi hay không? Có để cho người ta ăn cơm hay không?”
Dứt lời, anh ta tức giận đá ngã ghế ngồi, giận dữ liếc nhìn Long Tư Hạo, thấy thái độ của anh vẫn cao quý nhã nhặn, anh ta cảm thấy anh ta giống như một người hề ở trước mặt anh vậy.
Anh ta giận dữ siết chặt hai tay lại, mặt trở nên tái xanh, đạp mạnh bước trên đi lên tầng.
Lý Tuyết Hà thấy Hoắc Vân Hy xanh mặt lên tầng, bà ta chỉ cảm thấy lúng túng không thôi, thậm chí là cảm thấy mất mặt, sao đứa con trai này của bà ta không cho bà ta chút mặt mũi vậy?
Bà ta ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo lúng túng cười nói: “Tư Hạo, Vân Hy là như vậy đấy, lúc ăn cơm thích an tĩnh, con đừng để ý nhé!”
Long Tư Hạo nâng mắt lên, lạnh nhạt quét bà ta, môi mỏng nhẹ mân: “Tôi ăn xong rồi, dì từ từ dùng cơm.”
Dứt lời, anh đứng lên, rời khỏi phòng ăn đi lên tầng, nhịp bước của anh trầm ổn, so với Hoắc Vân Hy vừa mới lên tầng phát ra tiếng bịch bịch bịch, nhịp bước của anh giống như khí chất quanh người anh vậy, ưu nhã cao quý.
Vú Trương ở Hoắc trạch làm mấy chục năm thấy vậy, cười nói: “Sau khi đại thiếu gia đi nước ngoài, khí chất đã khác hơn rồi, làm chuyện gì cũng đều trầm ổn.”
Lý Tuyết Hà vừa nghe thấy bà khen Long Tư Hạo, lập tức thay đổi mặt, không vui hét: “Vú Trương, bà là già rồi nên si ngốc hay là đã mắc chứng nhanh quên? Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, bảo bà đừng có cho quá nhiều muối vào trong thức ăn, có phải bà muốn mặn chết tôi hay không?...”
Vú Trương biết Lý Tuyết Hà cố ý moi móc bà, cũng không có lên tiếng, để mặc cho bà ta nói, để mặc cho bà ta mắng, bà siết chặc hai tay, trong đôi mắt dần tràn đầy căm hận với Lý Tuyết Hà, coi như bà chỉ là người giúp việc của Hoắc gia, thế nhưng bà cũng là người, cũng có tôn nghiêm!
...
Trước lên tầng, Hoắc Vân Hy trực tiếp đi đến phòng của Hoắc Nghiệp Hoằng, thấy Lê Hiểu Mạn đã đút canh cho Hoắc Nghiệp Hoằng xong, anh ta nói với Hoắc Nghiệp Hoằng là có lời muốn nói với Lê Hiểu Mạn, rồi cưỡng ép kéo cô vào trong phòng của anh ta.
!!