Mộc Nhiên choáng váng quay cuồng, quằng quại thống khổ. Hơi sức để kêu gào hoàn toàn mất sạch, thân thể của cô run lên bần bật, nước mắt theo đó tuôn rơi như thác đổ.
Cô tự mỉa mai chính bản thân mình, đến cả lần đầu của mình anh ta cũng cướp vậy mà giờ đây trước mặt cô, anh nói rằng cô từng giao hợp với người đàn ông khác?
Tâm trí bị đánh úp Mộc Nhiên chẳng còn sức để phản kháng, cô bất lực buông bỏ chống cự, mi mắt khép chặt mặc kệ Thẫm Mộng Quân bên tai mình buông lời sỉ vả, mặc kệ luôn việc bên dưới bị tra tấn. Cô mệt mỏi lắm rồi. Nếu anh đã định nghĩa nhân cách của cô như thế.
Cô đón nhận là được!
Thẫm Mộng Quân cảm nhận rõ sự thay đổi trong từng hơi thở của Mộc Nhiên, nhưng giờ phút này anh chẳng còn lí trí để suy nghĩ, bên dưới vẫn cứ đều đặng luân động, mỗi lúc anh càng được đẩy vào sâu hơn, tăng lực ma sát, cảm giác cuộn sóng như vũ bão, Mộc Nhiên chẳng còn biết trời đất gì xung quanh chỉ toàn màu đom đóm. Đầu ngón chân co lại đến cứng đờ. Cơ bụng cô quặng đau lên, toàn thân rịn mồ hôi ẩm ướt.
Mỗi một giây phút trôi qua là cả vạn giờ địa ngục.
Khi cơ thể Mộc Nhiên đến thời điểm co giật, Thẫm Mộng quân liền mang cô quăng lên giường, cởi cavat Thẫm Mộng Quân trói chặt hai tay Mộc Nhiên trên thành giường, trong tư thế quỳ đưa mông lên. Thẫm Mộng Quân bước xuống giường, chách miệng nhìn ngắm.
"Đúng là dung tục. Mộc Nhiên cô còn nói mình không phải là gái điếm?"
Mộc Nhiên bị sỉ vả đến đến không một mảnh giáp dung thân, nằm trên giường mồ hôi tuông ra nhể nhại, cô cười đầy chua chát:"Gái điếm thì sao chứ? Không phải anh cũng thèm khát một đứa đĩ điếm như tôi sao?"
Trước lời khiêu khích của Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân không tức giận, anh bước đến gần, rê ngón tay dọc theo sóng lưng cô, từ ót cho kéo mông từ mông kéo xuống chút nữa. Chạm tới nơi cần tới, anh bất ngờ dùng lực đẩy toàn bộ chiều dài của mệnh căn chui hẳn vào trong, mất hút.
Mộc Nhiên đau đớn hét lên đầy thảm hại, quằn quại theo nhịp điệu của mệnh căn sâu tận bên trong nơi nhạy cảm nhất. Cô theo phản xạ giảm bớt sự đau đớn của cơ thể mà quỳ sấp dang rộng chân, đẩy mông lên, rấm rức đến khống khổ nhưng tuyệt đối không cầu xin Thẫm Mộng Quân lấy một lời như những lần trước. Hai cổ tay của cô cũng bị ghì vào dây trói đến thâm tím.
Mộc Nhiên không biết mình đã chịu đựng bao nhiêu lần đâm chọc nguấy phá đến không kiểm sót của Thẫm Mộng Quân, cô chỉ biết khi toàn thân mình rã rời và cả thanh âm va chạm cũng không vang lên được, sự rung chuyển từ bên trong mới lặng im.
Mộc Nhiên rũ người xuống, nằm vật ra, mồ hôi đầm đìa, tưởng chừng đã bất tỉnh.
Tường chừng mọi thứ đã kết thúc, nào ngờ chưa dừng lại ở đó Thẫm Mộng Quân lại tiếp tục cúi người, anh dang rộng hai chân của Mộc Nhiên ra, thong thả đẩy hai ngón tay vào bên trong, đảo một vòng, cười khỉnh:"Mới đó đã không chịu nổi?"
Dứt lời, toàn bộ mệnh căn kia dứt khoác tiến xọc vào, chiếm hữu hoàn toàn không gian nhỏ, cường bạo thao túng.
Mộc Nhiên lần nữa buộc phải đón nhận mệnh căn của Thẫm Mộng Quân, đầu óc mê mang bừng tỉnh ngay tức thì, bấu chặt hai tay đang bị trói vào nhau, cắn chặt răng cố chịu đựng.
Cùng một người đàn ông nảy sinh quan hệ, thân xác cả hai hòa chung làm một, giây phút thiêng liêng bị hóa thành trò chơi khoái lạc, bản thân tựa như đồ vật rẻ rúng mua vui đồi bại. Mộc Nhiên mang cái nhục ê chề, mắt nhắm chặt nuốt ngược lệ vào trong.
Thẫm Mộng Quân ở bên dưới thân cô khom người dùng sức đẩy vào rút ra tận lực, anh xoay Mộc Nhiên đủ mọi loại tư thế, vùi dập lối vào mềm yếu để tìm kiếm hoan lạc, khoái cảm trào dâng tận thiên đường. Mỗi cái đẩy vào mang theo chật chội ấm áp, bóp chặt lên sung sướng, mỗi nhịp kéo ra làm nung nấu thêm khát khao được đẩy vào. Đúng là chất ngất đến mê dại.
Lật ngửa người của Mộc Nhiên nằm trên giường, thân người Thẫm Mộng Quân đứng bên dưới, lợi dụng sức nặng của cơ thể để ấn toàn bộ mệnh căn vào trong tiểu hoa. Mệnh căn cứ thế lần nữa tiếp tục kịch liệt ma sát khe h.uyệt, lực đâm vào ngày càng điên cuồng, tiểu hoa trải qua tàn phá co rút run rẩy không tự chủ thắt chặt lại, chèn ép mệnh căn cứng rắn ở bên trong.
Thẫm Mộng Quân đem mệnh căn đâm thật mạnh vào bên trong sâu nhất của Mộc Nhiên, đầu nấm phồng lớn phun ra một cỗ dịch trắng mà Mộc Nhiên bị bắt ép nhận t.inh dịch nhiều tới nỗi khiến cho tiểu hoa phình to, bụng đau đến bành trướng, t.inh dịch và mật dịch của cô theo khe h.uyệt chảy ra không ngừng.
Nơi kết hợp giữa mệnh căn của anh và tiểu hoa của cô là một mảnh ướt át hỗn độn thấm đẫm cả ga trãi giường. Mệnh căn của Thẫm Mộng Quân theo dịch tình mà tràn xuống, Mộc Nhiên đang nằm thẫn thờ vô vọng, khe h.uyệt vẫn không ngừng chảy ra dịch tình nóng ấm.