Vào bữa tối, tôi và Chu Dung Thành được sắp xếp ngồi cùng bàn với mẹ của ủy viên chính trị, tôi ngồi cạnh bà ta, thậm chí con dâu bà ta cũng ngồi ở bàn khác. Bà ta rất thích tôi, và liên tục trò chuyện với tôi về một số chuyện gia đình, nhưng chủ yếu chủ đề đều xoay quanh gia đình của bà ta, có xuất thân hoàng tộc, vô cùng kiêu ngạo, tôi cũng chỉ ngồi nghe bà ta nói vì sợ vô tình phá hỏng hình tượng mà bà ta đang yêu thích.
Tôi vốn nghĩ rằng bà ta sẽ không hài lòng với việc tôi chen chân vào cuộc hôn nhân của Chu Dung Thành với vợ anh ấy, nhưng không ngờ rằng bà ta không quan tâm đến điều đó, bà ta còn nói với tôi rằng không có gì sai với một người đàn ông có ba và bốn vợ và bà sẽ không phản đối việc con trai mình có nhiều người phụ nữ bên cạnh, tôi nhấc ly rượu lên, mỉm cười và nói rằng bà ta là một hình mẫu của phụ nữ, và tôi ngưỡng mộ bà ta vì sự sâu sắc và suy nghĩ đúng đắn.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, người chủ trì biểu diễn một chương trình ca múa nhạc. Tôi và Chu Dung Thành đang trò chuyện với ủy viên Cố và một số cán bộ bên dưới. Một người phục vụ vội vã bước vào tìm ủy viên Cố và nói nhỏ rằng có người của Kiều Dĩ Thương đang đến.
Tôi đột nhiên có chút hoảng loạn, không tự chủ nhìn về phía ngoài cửa, ủy viên Cố kêu người phục vụ rời đi, ông ta xin lỗi chúng tôi vì không thể tiếp chuyện, đi tới ngồi bên cạnh mẹ của ông ta chờ đợi.
Ba cái cột bằng đá cẩm thạch được chiếu sáng bởi ánh đèn nhiều màu sắc, xen kẽ vào nhau trên không trung, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy. Một cánh cửa sau cột từ từ mở ra, một đoàn người oai phong bước vào. Người đàn ông đi đầu mờ nhạt dưới ánh đèn mờ ảo, càng đi tới gần tôi càng nhìn rõ.
Có những tiếng thở dài kỳ lạ từ những người khách xung quanh, thắc mắc tại sao không phải Kiều tiên sinh mà lại là cấp dưới của ông ta, và tôi cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy gương mặt của anh Bắc.
Chu Dung Thành nhận thấy tay tôi ngày càng siết chặt hơn, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, anh ấy cau mày hỏi tôi có chuyện gì, tôi cười gượng và nói rằng có lẽ ở đây hơi oi bức, có lẽ tôi đã uống quá nhiều nên bị khó chịu.
Anh Bắc cầm món quà từ tay vệ sĩ, bước đến chỗ ủy viên Cố, mở chiếc hộp trước mặt ông ta và lấy ra một bức tranh thư pháp cổ: "Anh Thương có việc không thể tự mình tới đây tặng quà mừng thọ cho lão phu nhân, là anh Thương sai tôi mang quà tới, mong ủy viên Cố nhận cho."
Ủy viên Cố cười nói sao Kiều tiên sinh lại khách khí như thế, món quà quá mức quý giá, ông ta không dám nhận.
"Nó không phải được làm từ một nghệ nhân nổi tiếng, chỉ là anh Thương cảm thấy nó mang ý nghĩa rất tốt."
Anh Bắc vừa nói và vừa kéo cuộn tranh sang hai bên, trong tranh là một vị Phật trường sinh cao khoảng ba mươi centimet, trên khuôn mặt nở một nụ cười duyên dáng và mang bộ đồ màu vàng rất giống thật.
Mẹ của ủy viên chinh trị cười và nói rằng chắc là Kiều tiên sinh đã phải đi nhiều nơi để mua bức tranh này, Phật Trường sinh thực sự rất hiếm. Bà nói với ủy viên Cố khi nào gặp được Kiều tiên sinh hãy thay bà gửi lời cảm ơn vì món quà này.
Ủy viên Cố tự mình đưa anh Bắc ra ngoài cửa, một cô gái ngồi bên cạnh tôi nói thầm với những vị quan chức ngồi ở đó: "Kiều tiên sinh thật đúng là biết ý, gửi quà tới mà không hề thiếu lễ độ. Nghe nói rất nhiều trường hợp mấy gia đình giàu có muốn gả con gái mình cho Kiều tiên sinh, nhưng không có tin tức là ông ta chọn ai."
Các quan chức băng qua đám đông và nhìn lướt qua bức tranh: "Kiều tiên sinh và Cố Gia có quan hệ không tệ lắm, người bình thường có việc đưa thiệp mời cho ông ta, ông ta cũng cũng sẽ không nể mặt, giám đốc sở công an tỉnh Lưu cũng từng hẹn Kiều tiên sinh ba lần, nhưng ông ta căn bản không tới, người này rất kiêu ngạo."
Ông ta lấy một ly rượu từ người phục vụ, nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu đỏ sẫm rồi chậm rãi nói: "Con gái một đại gia đình ở Ma Cao rất thích Kiều tiên sinh. Tôi không biết ông ta có đồng ý hay không. Kiều tiên sinh là người có tầm nhìn xa trông rộng, không phải người phụ nữ nào cũng có thể lọt vào mắt ông ta, nhưng mà gả con gái cho loại người như thế này thì còn phải xem xét một chút. "
Người phụ nữ che miệng và mỉm cười: " Kiều tiên sinh phong lưu, cưới vợ cũng không thay đổi được chuyện này.”
Người quan chức kêu cô ta nói nhỏ chút, ông ta tiến đến trước mặt và nói: " Nếu Kiều tiên sinh là người phong lưu, trên đời này sẽ không có người đàn ông nào là không phong lưu, lí trí của ông ta dừng ngay ở thắng lưng quần, là người không có nguyên tắc thì có thể như vậy không? Ông ta đứng trước sắc đẹp chắc chắn cũng không bị đánh gục, đừng nghe mấy lời đồn thổi, không được mấy câu là sự thật."
Chu Dung Thành trong đêm nay uống quá nhiều rượu, lúc đầu còn có thể cầm cự, nhưng lúc sau cũng say rồi, tìm ủy viên Cố nói lời tạm biệt, sau đó bước ra khỏi sảnh tiệc, cả người có chút chấn động, đi loạng choạng, khuôn mặt ông ta tái nhợt và đỏ bừng. Tôi và tài xế dìu anh ấy và đi đến thang máy, rời khỏi nhà hàng.
Lúc này, màn đêm rất tối tăm, trong không khí có một tầng sương mù ẩm ướt, giống như mưa nhẹ tí tách.
Tài xế đặt Chu Dung Thành lên ghế sau rồi đắp cho anh ấy một cái chăn, sau đó mời tôi lên xe, tôi vừa mới chuẩn bị cúi xuống để vào xe, đột nhiên nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc, sống lưng tôi đột nhiên cứng đờ, cả người tôi run rẩy mất kiểm soát.
Kiều Dĩ Thương đứng ở cuối ngã tư, phía sau là một con phố dài đông đúc xe cộ qua lại.
Chiếc áo sơ mi trắng phản chiếu ánh sáng rực rỡ của những ngọn đèn đường, khói thuốc và tàn lửa như đốt cháy cặp lông mày cô đơn của anh ta. Vài chiếc xe từ xa chạy tới và dừng lại trước mặt ông ta. Người vệ sĩ bước ra khỏi xe, cúi xuống và nói điều gì đó, anh ta vẫn không cử động, vẫn hút một điếu thuốc trong im lặng.
Tim tôi đập thình thịch, tay siết chặt cửa xe hơi.
Tôi muốn anh ta quay đầu lại, cho dù anh ta không thể nhìn thấy tôi, ít nhất tôi vẫn có thể nhìn thấy anh ta, tôi không muốn anh ta nhìn thấy tôi, vì như vậy sẽ làm cho những cảm xúc tan vỡ, cô đơn dâng lên trong lòng.
Tuy nhiên, tất cả những suy nghĩ của tôi đều biến mất theo khoảnh khắc ông ta quay lại, những đám mây mù mịt bao trùm trí óc tôi.
Anh ta đã cúi xuống định bước vào xe, nhưng đột nhiên anh ta nhận ra điều gì đó, quay đầu lại và bắt gặp khuôn mặt của tôi.
Những tán cây xanh tươi bị bao phủ bởi ánh trăng, có một tia sáng, rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta, tôi đang đứng giữa một đám người, xe cộ qua lại đông đúc vô cùng, ông ta đứng trong bóng tối , như thể mọi thứ không còn tồn tại.
Chỉ có tiếng tim đập và tiếng gió.
Lúc này, tôi đột nhiên hiểu ra, không phải là anh ta không tới được, mà là anh ta vừa tới thì nhìn thấy xe của Chu Dung Thành ở cửa, cũng đoán được tôi ở đó nên không có bước vào trong.
Tôi đã nói từ nay chúng tôi trở thành hai người xa lạ, tuy ở cùng một thành phố,nhưng sống ở hai thế giới, cách nhau một khoảng cách không thể vượt qua..
Hà Linh San không quen biết Kiều Dĩ Thương, Kiều Dĩ Thương cũng không quen biết Hà Linh San.
Nhưng tất cả chỉ là lời nói dối.
Đêm dài đó, hoàng hôn điên cuồng và hoang dâm đó.