Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đeo chiếc nhẫn thuộc về Kiều Dĩ Thương trong đời.
Tôi như đang chìm trong một giấc mơ, lúc này không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Chu Dung Thành đã mất hai năm, tôi không bao giờ chạm vào ngón tay đeo nhẫn của mình nữa. Nó trở thành điều cấm kỵ duy nhất trên cơ thể tôi mà tôi không thể chạm vào.
Tôi cứ tưởng nó sẽ mãi mãi để trống như vậy, không còn sự xuất hiện của bất kỳ ai, đột nhiên nó bị lấp đầy, bị ràng buộc, bị chiếm giữ mà không hề báo trước, tôi đứng trên sàn nhà với đầy những cánh hoa hồng, nhìn một lúc lâu, tôi thấp giọng hỏi: “Anh mua à?”
Kiều Dĩ Thương nói đùa rằng tôi đã ăn trộm và cảnh sát sẽ đến bắt tôi vào ngày mai.
Tôi nheo miệng, bật cười: “Sao anh lại mua cái xấu thế này."
Anh ta cau mày khi nghe thấy điều đó, tôi tiếp tục nói: “Hình dáng cũng lỗi thời."
Lông mày anh nhíu chặt hơn, tôi định tháo chiếc nhẫn ra thì anh ta ấn vào tay tôi và nói: "Hà Linh San, có phải tôi nuông chiều cô quá đúng không, phải chỉnh đốn lại thôi."
Tôi cố nhịn cười: “Sao nào, anh Kiều muốn đánh tôi à."
“Tôi sẽ không đánh phụ nữ.” Anh ta dừng lại, với vẻ mặt u ám: "Nhưng tôi có thể dùng vũ khí để chọc cô.”
Tôi ngẩng mặt kiêu ngạo: "Đáng tiếc, cơ thể không tiện, hôm nay không tiếp khách."
Anh ta đưa ánh mắt trong veo nhìn về một nơi nào đó: "Nhưng còn miệng mà. Cái miệng nhỏ nhắn và đầu lưỡi linh hoạt của cô Hà khiến tôi lúc nào cũng không kiềm chế được ý nghĩ xấu xa."
Tôi móc cổ áo của anh ta, màu đỏ tía của sự hờn dỗi trên người anh ta thậm chí không còn: "Cẩn thận tôi cắn đứt của anh đấy, cho anh làm Kiều công công."
Đôi mắt cười của anh ta nhẹ nhàng và bình tĩnh, không muốn thua trận. "Hà ma ma có biết hệ thống 3 cung 6 phủ thời cổ đại có cái gọi là quan hệ tình ái giữa thái giám và cung nữ không? Tôi là một người đàn ông và cô không thể chạy trốn, nếu có không phải thì cô cũng không chạy nổi.”
Mọi sự trêu chọc và cố ý của tôi lúc này đã dịu đi, tôi vòng tay qua cổ anh ta và xoa ngực anh như một con mèo: "Cảm ơn anh đã hái những ngôi sao xuống để tặng tôi."
Thấy tôi cuối cùng cũng thành thật, anh ta bất đắc dĩ ậm ừ: "Lâu lắm mới tìm được, tuy hơi xấu nhưng lại rất đặc biệt."
Tôi cười toe toét như chưa bao giờ được cười, một cách bất đắc dĩ và vui sướng, cái đêm đã đập tan giới hạn và sự phòng bị của tôi, trở nên ít tình cảm hơn và khiến tôi cảm động, nhưng đôi mắt tôi cay xè, sụt sịt có chút nghẹn ngào: “Không xấu, rất đẹp. Nhưng nó hơi chật, có phải mua cỡ nhỏ không?"
Nụ hôn nhẹ nhàng của anh ta xuống đỉnh tóc của tôi: "Cô Hà, phong nhã hào hoa, tôi cũng đã 40 tuổi rồi, cho dù bảo dưỡng tốt cũng phải nghĩ đến tương lai. Chỉ có buộc thật chặt mới có thể giữ chặt cô.”
Tôi nheo mắt nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ qua mái tóc lờ phờ, bù xù của mình.
Một đêm như này, thật tuyệt.
Hình bóng tôi ôm ấp, quấn quít bên anh ta phản chiếu trên tấm kính, anh ta cao và to hơn tôi rất nhiều, anh ta ôm tôi trong vòng tay ấm áp, tôi ôm anh ta vào những năm tháng dài đằng đẵng.
Chiều tối ngày hôm sau, A Bích ra lệnh cho vệ sĩ mời Tào Kính Hùng vừa trở về Hải Châu.
Tôi không đợi anh ta ở nhà thêu mà đi đến sân sau hồ trước.
Mùa đông ở Thành Nam ít khi trong vắt như vậy, không có mưa phùn không có mây, tôi bước lên con thuyền nhỏ, cuộn tấm màn tre lên, nằm trên tấm chăn lông ngỗng mềm mại. A Bích đi một chiếc thuyền nhỏ khác và tặng tôi một bông sen, tôi hỏi cô ấy hoa sen mùa này có từ đâu.
Cô ấy chỉ về phía Ôn Noãn ở đằng xa: "Anh Kiều nói rằng cô Hà thích ăn đài sen non nên đã làm một cái vạc bên đó. Nước suối nóng được trữ trong vạc nên hoa sen và đài sen có thể nở vào mùa đông, có thể đơm hoa kết trái, vừa ngọt vừa sảng khoái."
Tôi đặt nó dưới mũi và ngửi, cảm giác thật sảng khoái và dễ chịu: “Anh ta nói vậy sao?"
A Bích gật đầu, tôi càng cười vui hơn: "Anh ta chỉ có biết nịnh người ta, thực ra anh ta ghét tôi. Anh ta nghĩ rằng tôi không nghe lời, ngày nào cũng chống đối anh ta. Anh ta thừa nhận rằng anh ta muốn bóp cổ tôi, nấu tôi lên ăn, tước đoạt cuộc sống của tôi.”
A Bích nói rằng có rất nhiều phụ nữ ngoan ngoãn trên thế giới, nhưng anh Kiều lại không thích kiểu đó.
Cô ấy lắc nhẹ mái chèo, mặt hồ lấp lánh tràn ngập ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn, đã chuyển từ màu cam sang màu đỏ. Những đám mây che phủ hoàng hôn, những chú chim gáy bay vút lên, những ngọn cây đung đưa xào xạc, chiếc thuyền câu muộn trôi dạt vào bờ.
Tôi nằm gục đầu, tóc lòa xòa trên boong tàu, vầng hào quang rực rỡ lấp lánh giữa lông mày và mắt tôi, tôi chìm vào giấc ngủ say.
Tôi chợt mơ màng mở mắt cho đến khi có tiếng bước chân sột soạt từ bãi cỏ trên bờ làm tôi giật mình, Tào Kính Hùng quay sang bên cạnh ra hiệu cho tên vệ sĩ dừng lại, ông ta chống tay đứng trên rạn đá cao nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền tôi đang nằm.
Vẻ mặt của tôi lúc này hẳn là còn đẹp hơn hồ nước cuối đầu ánh trăng, làm cho ông ta lơ đễnh, do dự, không dám tiếp cận.
Ta ngáp một cái ngồi dậy, tựa vào tấm gỗ để chải đầu: "Vết thương đã lành chưa."
Ông ta không rời mắt khỏi tôi một lúc: "Lành rồi."
"Có thể uống rượu không?"
Ông ta cười và nói rằng nồng độ thấp thì được.
Tôi vén mái tóc dài ra sau, mái tóc bồng bềnh toát ra mùi hoa trà nồng nặc quanh người ông ta.
Ngực ông lên xuống như muốn sụt sịt, nhưng ông ta không muốn để tôi thấy ông thở không ra hơi.
Tôi dịu dàng liếc mắt, cười như không cười: "Hơn 10 độ thì uống được bao nhiêu ly?"
Ông ta nhướng mày, biết tôi đang trêu chọc ông ta, liền cười với tôi.
Tôi vén tấm mành tre cuộn lên phía trên, để lộ ra mùi nephrite thơm ấm trong khoang thuyền, rượu ngon và hoa đẹp: "Ông Tào không đến được, chèo thuyền ngắm trăng, cười nói vui vẻ thoải mái thì sao."
Ông ta nhảy khỏi bãi đá ngầm và đi về phía bên này, tôi lùi vào trong khoang thuyền thắp ngọn đèn dầu treo trên cửa sổ, boong tàu chịu lực lắc lư lắc lư rồi nhanh chóng ổn định lại.
Ông ta cúi xuống và vào trong khoang thuyền, ngồi khoanh chân đối diện với tôi, đối diện với một chiếc bàn nhỏ: "Sao tự nhiên có nhã hứng vậy."
Tôi không trả lời ông ta, thay vào đó là vẻ thanh tú yếu ớt tựa vào gối con vịt hình quả cam, đưa tay ra ngoài cửa sổ, chỉ lên bầu trời qua khoảng không: "Ông nhìn trăng kìa."
Lúc này mặt trăng chỉ còn lại một cái rãnh mỏng cong cong, rất nhẹ nhàng, rất mềm mại, tan vào trong đám mây cháy màu tím đậm, đang cố gắng chồi lên, ta cười nói: "Có phải giống môi phụ nữ không."
Biểu cảm và giọng điệu của ông ta thật thâm thúy: “Trăng lưỡi liềm trong sáng như thiếu nữ, giấu đi hai phần ba vẻ đẹp của cô ấy, không dám để người ta nhìn thấy, trong sáng và xinh đẹp. Trăng bán nguyệt như một người phụ nữ trưởng thành, để lộ một nửa vẻ đẹp, biết sao để chơi trò lạt mềm buộc chặt. Còn trăng rằm là thiếu phụ, cởi mở hết mức, không còn e ấp, dư vị thanh xuân còn vương mãi, thật hấp dẫn.”
Tôi bật cười: "Tôi đánh giá thấp ông rồi, vẫn cứ nghĩ rằng ông là tên côn đồ không hiểu phong tình, không ngờ ông lại là người đàn ông không vợ rất hiểu biết về phong tình."
Khoang thuyền hẹp và oi bức, ông ta khéo léo cởi hai chiếc cúc áo ra: "Quá khen, tôi cũng chỉ là sau khi gặp cô mới đột nhiên có chút bùi ngùi."
Ánh mắt ông ta lướt qua mặt nước luôn tĩnh lặng: "Lần Chu Dung Thành dẫn cô gặp tôi đó, cô là trăng bán nguyệt, sau này khi một mình cô tới tìm tôi thì cô đã là trăng rằm rồi."
"Đối với đàn ông trên đời, thì trăng bán nguyệt mê hoặc hay là trăng rằm quyến rũ hơn."
“Nếu bản thân người phụ nữ quyến rũ, thì cô ấy là vầng trăng khuyết bị mây đen che khuất, giống như điên đảo thần hồn vậy.”
Tôi đưa mắt xuống, ra hiệu cho ông ta nhìn vào một vò rượu kín trên bàn: "Đào Hoa Nhồi. Không cay cũng chẳng đắng, ngọt và êm dịu."
Ông ta mở nút chai, mùi thơm đột nhiên tỏa ra: "Đây không phải là rượu Giang Nam sao?"
Tôi tách hai cái bát xếp chồng lên nhau: "Tôi mới đến Trường Phủ 5 tháng trước, ngày nào cũng buồn đến phát ngán, nên tôi gọi cho A Cầm để cùng nhau nấu rượu giết thời gian. Hoa đào được vận chuyển từ đê Đào Hoa của Thiên Ân tới, trên đường vận chuyển dùng đá viên để ướp lạnh, không một cánh hoa nào bị phai màu. Nó được ngâm với hoa hồi, long nhãn, cát tường, poria, bạc hà và bột quế. Cao lương mịn, lúa mì, đậu nành mua từ trang trại và được xay trong cối xay đá nhà bếp ở sân sau trong ba ngày ba đêm, thêm hạt gạo và nước suối trong để làm nên bàn rượu này, ông nói xem có quý giá không.”
Ông Tào nghe thấy vậy rất có hứng thú, ông ta nói rằng hơn cả những thứ quý giá, đầu óc cũng thật thông minh.
Gương mặt trang điểm đỏ càng làm tôi quyến rũ hơn, nụ cười càng khiến tôi quyến rũ hơn, tôi rót một bát và đưa cho ông ta, ông ta nhấp một ngụm và nhấm nháp hương vị, liền cảm thấy ghiền, uống sạch một bát lớn rồi mới ngừng: "Tuyệt.”
"Từ Tuyệt này được ghép từ gái và trẻ, đàn ông các ông đều thích gái trẻ, vừa nãy còn giấu không nói với tôi à."
Ông ta rên rỉ hai giây rồi cười rạng rỡ: "Thế đấy. Nhưng gái trẻ cũng giống như rượu, người không yêu thì không bao giờ đụng vào. Người mê thì nghiện uống rượu, sự xinh tươi của nó, không thua gì gái trẻ.”
Tôi lắc lắc bát rượu, ngập ngừng hỏi: “Vậy thì hôm nay thiếu phụ van xin ông Tào đây một chuyện thương hoa tiếc ngọc, ông có đồng ý không.”
"Nói ra xem nào."
Tôi lại đổ thêm một bát nữa cho ông ta: "Ông Hồ rơi vào cục cảnh sát, là do tôi và cảnh sát Vân Nam phối hợp thực hiện. Mục đích là làm giảm thế lực của Tát Minh Kiều, xóa sạch những chướng ngại khó khăn không xứng đáng để Kiều Dĩ Thương tiến lên, nhân tiện chiếm được lòng tin của bọn cớm, để sau này tôi dễ rút lui. Nhưng tôi nhận được tin rằng anh ta đã cắn Hồng Đào, cuối cùng anh ta cũng quyết định nói, đầu đuôi ngọn ngành ắt phải nói hết rồi, tôi sợ anh ta sẽ bên sứt càng bên gãy gọng, nhờ giúp thì dễ giải quyết thì khó, bây giờ anh ta không thoát ra được, muốn tránh tai họa về sau thì phải bịt miệng anh lại để hắn không nói được nữa. "
Tào Kính Hùng nhìn chằm chằm dòng nước trong suốt không ngừng chảy ra từ miệng tế đàn: "Cô muốn thế nào."
Rượu đã tràn ly, tôi dừng lại, cầm đài sen ném ra ngoài khoang thuyền, đài sen sượt qua tay áo ông ta, tạo một vài gợn sóng trên hồ: "Tất nhiên đã làm thì phải làm cho trót.”
Tôi đặt bàn tay của mình theo chiều ngang lên cổ rồi kéo ngang một phát/
Mắt ông ta sáng lên lên: "Giết người một cách công khai dưới tầm mắt của bọn cớm như vậy, có vẻ khó ăn." Ông ta vừa nói chuyện vừa cầm bát rượu lên, định uống nhưng chỉ ngửi rồi lại cười tủm tỉm: “Đào Hoa Nhồi của cô, vị thì ngon, cũng có lòng, nhưng uống một ngụm cái giá phải trả hơi đắt.”
Làn gió đêm mát rượi thổi qua, lùa vào thuyền từ cửa sổ, đánh thức người say, khuôn mặt ửng hồng của tôi mờ đi, phần thân trên trắng nõn hơi lộ ra như thể nằm trong một bình hoa, một chùm hoa đầu phơi khô duyên dáng nhưng không kiều diễm như khuôn mặt tôi.
"Ông Tào nếu thấy khó, cũng có thể từ chối tôi, ông đã làm cho tôi rất nhiều rồi, tôi cả đời này người và tình khó mà cho ông.”
Ông ta không nói lời nào, mặt tĩnh như nước, lại cầm bát lên chạm vào người tôi, chúng tôi uống liên tiếp bốn năm bát, khi chúng tôi uống gần hết thì người vệ sĩ đã đợi sẵn. Boong tàu đột nhiên cúi người gõ gõ rèm cửa: "Thầy."
Anh ta ậm ừ, người vệ sĩ cúi đầu bước vào, anh ta nói gì đó với vệ sĩ, vệ sĩ chỉ nghe từ đầu đến cuối, không hề ngắt lời hay đáp lại. Tôi biết trong thâm tâm người của anh ta sẽ không làm phiền một ngày đẹp trời này nếu không có một sự kiện lớn tuyệt đối.
Lão Cao gật đầu ra hiệu đi xuống, chúng tôi uống thêm nửa bàn thờ cũng gần cạn, khi ánh trăng tròn nhất, lão nói: "Tôi có việc gấp, vội vàng trở về xử lý, nếu ông hỏi tôi." hôm nay, tôi sẽ cố gắng hết sức mình. Nó đã hoàn thành cho bạn. "
Anh uống cạn mấy giọt cuối cùng trong bát: "Rượu rất dư vị, đẹp lòng người."