Thường Bình Ngô rõ ràng đã cảm động trước bà vợ cả của mình, ông ta siết chặt điếu thuốc đang cháy dở trên đầu ngón tay, tàn thuốc ngay lập tức rơi xuống, đốt cháy thảm trải sàn trên mặt đất, làm thủng một lỗ màu vàng, nhìn nó giống như một lỗ hổng theo năm tháng, khoảng cách này chính là khoảng cách trong trái tim bà vợ đã xa cách mấy chục năm, ông ta nhìn chằm chằm vào lỗ hổng trong sự im lặng không lời nào có thể diễn tả được.
Thường Bình Ngô cảm thấy có lỗi với bà vợ cả của mình, đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy ông ta cũng đã yêu thương chiều chuộng không biết bao nhiêu người đàn bà khác, nhưng chỉ riêng đối với bà vợ lớn lại có nhiều tình cảm hơn cả. Bà cả cũng là người duy nhất tuổi đã quá già và nhan sắc cũng không còn mặn mà như trước nữa, căn phòng của bà lúc nào cũng trống rỗng và bị bỏ rơi trong lạnh giá. Bà hai thì lại là người luôn khoe khoang, bà ba thì luôn luôn muốn tranh giành gay gắt, sự cạnh tranh khốc liệt đã buộc cả vợ cả phải thoái lui.
Trong mắt Thường Bình Ngô, bà ấy luôn yếu đuối và bao dung, cuộc sống của bà ấy hình như rất buồn tẻ tràn đầy hoang vắng, những gì ông ta thấy gần đây chính là bộ mặt thật của người phụ nữ đang lùi một bước để tiến trăm bước, vừa để cứu rỗi cho chính bản thân mình lại vừa đánh vào sự hổ thẹn của chồng vì đã bỏ bê không quan tâm đến vợ mình, ngay cả khi bà ấy đã làm một điều gì đó thật khủng khiếp đi chăng nữa, có thể sẽ cảm thấy không thể chịu đựng được. Nhưng chính cái sự không chịu đựng được của đàn ông vẫn là chiêu thương lượng mạnh mẽ nhất để người vợ hết mực yêu thương và gìn giữ vị trí của mình.
Quả nhiên là bướng bỉnh cố chấp, mới nói vài lời ngay lập tức đã xoay chuyển tình thế đối với bà ấy, Đường Vân Lan nói không sai, năm người đàn bà này không phải cực kỳ mưu mô thì làm sao có thể động tới cô ta được.
Bà tư nhổ một bãi chà là vào lòng bàn tay của người hầu, ngẩng đầu lên vô tình chạm phải thứ gì đó, đột nhiên bà ta bối rối hỏi: “Tại sao ngón tay của bà cả lại quấn băng gạc thế này.”
Thường Bình Ngô vô thức quay sang nhìn, quả nhiên ở ngón trỏ và ngón cái của bà cả bị băng gạc quấn chặt lấy, nó còn sưng lên nhìn giống như một quả bóng, ông ta hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Bà cả vẻ mặt bình tĩnh đưa bàn tay ra phía sau: “Khi khâu đệm gối, để đệm gối được dày dặn hơn, đã nhúm thêm một chút các loại thảo mộc. Cây kim được dùng với lực quá mạnh nên đã đâm xuyên qua các ngón tay.”
Bà hai che miệng thở dài một phen, Thường Bình Ngô nhíu mày: “Những chuyện như thế này cứ giao cho bọn nô tỳ làm đi, bà còn tự mình động tay vào mấy chuyện này làm gì.”
Bà cả mỉm cười đến nhẹ nhàng và không muốn gây tranh cãi về vấn đề này: “Còn không phải tôi sợ bọn họ làm không xuể hay sao, dù sao đi nữa thì đã làm vợ cũng nên tự tay may vá cho chồng mình, như thế không phải sao? Hơn nữa nhà cửa vắng tanh vắng ngắt, ngồi không cũng không có việc gì làm, lúc nào cũng phải tìm việc gì đó để giết thời gian.”
Vẻ mặt của Thường Bình Ngô trở nên dao động, ông ta do dự một lúc lâu mới nói: “Buổi tối, tôi có thời gian rảnh nên sẽ đi qua chỗ bà lấy miếng đệm gối.” Bà cả hỏi ông ta có uống trà không.
Ông ta quay sang nói với Kim Hiểu Vinh đi chuẩn bị một cái nồi đi.
Rõ ràng bà ấy nở một nụ cười rạng rỡ hơn, lúc này đây trông bà ấy không hề già đi chút nào: “Được rồi, tôi đã nhớ rõ rồi.”
Khung cảnh đang từ căng thẳng lại chuyển sang ấm áp ngay lập tức thật làm cho người ta không thể chịu nổi, bà cả chơi trò này cũng thật là cao tay, bà ta đưa đẩy qua lại thật khiến cho tôi giữ im lặng, cho đến lúc nhắc nhở tôi rót trà cho bà cả. Tôi giơ tay ra hiệu cho người hầu của Đường Vân Lan đưa cho bà cả một tách trà nóng, người hầu đã hâm nóng cốc trà, giữ nó và đưa bằng cả hai tay, bà cả vẫn nhìn xuống tách trà, đoạn người hầu nói “Đây là cô Hà đã phân phó tôi mang đến, mời bà dùng cho nhuận giọng.”
Bà hai và bà ba ở đối diện đang nhìn về phía tôi, đối với tôi tỏ vẻ kinh ngạc khi bỗng nhiên tôi lại tỏ ra thái độ tích cực như thế này, bà hai nhìn có chút chán ghét, đột nhiên bà ta mở miệng nói một câu nghe rất kì quái: “Ồ, cô Hà, cô đang cố gắng biến cuộc chiến này thành tình hữu nghị à. Xem xem sự độ lượng của người ta kìa. Để có thể sống một cuộc sống tốt, quả nhiên là không thể đắc tội với bất kỳ ai, cái gì mà gọi là phẩm giá phẩm hạnh chứ. Nếu bắt tôi phải chịu đựng một nỗi nhục lớn như vậy, tôi quả thực không thể chịu đựng được.”
Bà ba lột vỏ ném lên giữa mặt bàn sau đó bà phủi phủi các ngón tay: “Cô không chịu đựng được thì như thế nào cơ, như thế ý cô là có thể dùng dao chém giết với bà cả à? Không nhìn thấy lão gia đều muốn đến phòng cô ta gặp mặt kia kìa, gặp mặt nhau là tình tình tứ tứ, từ khi nào mà chỗ ngồi nhỏ bỗng trở thành chỗ ở nhỏ, chúng ta sẽ đau đầu đấy.”
Đường Vân Lan chậm rãi cầm lấy bột trà đậy nắp cốc lại, khóe môi còn nở nụ cười đầy ẩn ý, cô ta biết rất rõ tôi vốn không phải là kẻ thù của kẻ mạnh. Tôi cố tình phớt lờ lời chế giễu của bà hai, quay qua đối với bà cả ẩn ý nói: “Bà đã nói quá lâu rồi, chúng tôi cũng đã theo dõi câu chuyện đó. Những câu chuyện đó đều là giả, nhưng những điều ở Thường phủ là có thật. Bà cứ uống mọt hớp trà đi, rồi lại tiếp tục nói, tôi sẽ tiếp tục lắng nghe.”
Bà cả không quan tâm đến những chuyện tầm phào những lời đàm tiếu, nhưng cũng không đụng đến chén trà, người hầu đợi một lúc rồi lại mang chén trà quay về, tôi lặng lẽ cười, tiếp tục cầm cái quạt lên hưởng thụ sự mát mẻ.
Thường Bình Ngô ban đầu đã kêu bà ta ngồi xuống, tôi lại bình tĩnh phá vỡ bầu không khí vốn ấm áp đó, làm cho ông ta chợt nhớ ra vẫn còn vấn đề của tôi chưa giải quyết, tất cả các bà lớn bà nhỏ đều đang tập trung ở đây, chờ đợi kết quả, nhưng rồi lại dừng lại.
Chậu hoa hải đường ở trong góc đang nở hoa xum xuê, bà cả ngồi ngẩn người hồi lâu: “Hải đường hoa trái mùa, nhưng trong vườn vốn không phải là cảnh xuân. Bình Ngô, tôi lại chợt nhớ tới quá khứ trên đoạn đường dài chúng ta làm vợ chồng của nhau. Ba mươi năm về trước, ông là người dũng mãnh nhất. Ở cái độ tuổi đó của ông vốn không biết sợ gì, việc làm ăn lại kích động đến người của Bạch Đạo, ông đã bị truy lùng ráo riết sau đó đã chạy đến cảng liền nhảy xuống biển, bị thương nặng. Chẳng bao lâu sau khi chúng ta kết hôn năm đó, ông cũng đã chăm sóc cho tôi thật tốt. Tôi lúc đó cảm thấy rất ấm áp và thanh thản khi chúng ta hòa hợp với nhau cả ngày lẫn đêm. Bây giờ ông đang ở ngay trước mặt tôi, cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì ông cũng phải ủng hộ tôi, phải cũng vậy mà trái cũng vậy. Đàn ông ấy à khi còn trẻ nhìn ông ta cứ như một đứa trẻ, nhưng khi lớn lên rồi thì lại muốn bay thật xa.”
Bà hai chế nhạo cười một tiếng, lấy khăn tay che miệng nói với bà ba ngồi bên cạnh mình: “Bà già chết tiệt, mãi mà không chết đúng là càng ngày càng khó đoán. Tại sao bà ta lại tỏ rBình Thạch tĩnh như vậy, không khóc không nháo, không la không hét, bà ta cứ nhàn nhạt như nước, chọc ngoáy vào trái tim của lão gia, Hà Linh San phen này sợ rằng sẽ không thể có được một lời giải thích.”
Bà ba khuôn mặt nhăn nhó, chán ghét và tránh mặt bà hai vì sợ rằng Thường Bình Ngô nghe thấy bà ta xúc phạm bà cả sẽ gây họa cho chính bản thân mình, bà hai đã có con để bảo vệ sự an toàn cho bản thân, nhưng bà ba thì không có.
Bà ba liếc mắt nhìn sang sắc mặt của lão gia: “Có đáng hay không đáng, cũng không phải do chúng ta quyết định, tất cả ở trong lòng của lão gia đều có sự sắp xếp cả rồi.”
Thường Bình Ngô đặt chiếc nồi ống bị cháy xuống, ông ta tháo những chuỗi hạt đang đeo trên cổ tay, lần lượt lần lượt từng cái một: “Bà đã quản lý nhà cửa nhiều năm như vậy, quả thực cũng rất vất vả. Tôi lại không giúp được gì cho bà, nhưng tôi cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với bà về cơm ăn áo mặc. Tôi vốn cho rằng bà rất hiểu tôi, tôi thích Hà Linh San như thế, nhưng bà lại ra tay đánh cô ấy. Cô ấy lại mới sinh không được bao lâu, thân thể làm sao có thể chịu được lạnh lẽo trong phòng tối. Tôi cho phép quản gia ở bên cạnh bà để đi dạy người khác sử dụng các nguyên tắc không được phạm phải trong nhà, nhưng Hà Linh San mới là chủ nhà của Thường phủ, đơn giản mà nói cô ấy chỉ thiếu một cái danh phận thôi, cô ấy là một ngoại lệ.”
Bà cả sớm đã chuẩn bị hết cả rồi, mặt bà ta không có chút thay đổi nói: “Dì Quế đã bị cho đi kiếm củi vào ngày xảy ra sự việc, như thế cũng được tính là một hình phạt cho sự việc này rồi. Tôi biết nguồn cơn và hậu quả của sự việc, đó cũng là ý nghĩ của tôi, nhưng việc té nước trong phòng tối là thói quen thường ngày của bà ấy đối với những người hầu trong nhà. Lần đó bà ấy không biết làm sao cho đúng nên tôi đã mắng bà ấy một trận rồi.”
Khóe môi của tôi tràn ra một tia giễu cợt, đây chính là xúc phạm, muốn dùng thân phận chính thất của mình để hầu hạ chu toàn cho gia đình, muốn cứu lấy chút thể diện còn sót lại, chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ tự nhiên đều biến thành không có chuyện gì, dì Quế đương nhiên được miễn hình phạt nặng.
Bà hai không tha thứ nói: “Như vậy là đã xong rồi? Giữ cho cơ thể mình dáng vóc tốt, lão gia đã cho là không có chuyện gì rồi vẫn còn đẩy tới đẩy lui nữa sao.” Bà cả quay đầu lại nhìn bà hai: “Chuyện đó cùng với cô có liên quan đến nhau à.”
Bà ấy cuống cuồng gân cổ lên: “Sao lại không liên quan đến tôi chứ? Hà Linh San giúp đỡ bà sáu, đều là thê thiếp với nhau cả. Tôi làm sao biết được liệu hôm nay bà ấy chịu khổ, ngày mai sẽ không đến phiên tôi?”
Thường Bình Ngô nhắm mắt lại, giọng nói của ông ta có chút khàn khàn kéo dài: “Thảo Tiên, tôi nhớ lúc nhỏ bà cũng đâu có như thế này đâu. Khi đó bà rất bao dung và ngoan ngoãn cơ mà. Hà Linh San không đến thăm bà, bà có thể mắng cô ấy một chút là được rồi. Cô ấy chưa bao giờ làm vợ nhỏ, lại càng không biết các quy tắc của Thường phủ.”
Bà cả bỗng đưa tay lên luồn vào mái tóc, cau mày giật mạnh một sợi tóc trắng ở trên đầu mình, bà ta nắm sợi tóc trắng trước mắt rồi nói: “Tôi cũng muốn bản thân mình ở trong lòng ông luôn là người dịu dàng, nhu mì, bao dung không cạnh tranh. Nhưng thực tế đã cho tôi biết tôi cần phải chiến đấu vì điều gì, cuộc hôn nhân tẻ nhạt và buồn chán đã chôn vùi tôi, những năm tháng nhạt nhòa, ông thấy đấy Thường phủ của ông có rất nhiều đàn bà muốn thay thế vị trí người chủ nhà của tôi mọi lúc mọi nơi, để cứu lấy thể diện cho con gái tôi và cho cả chính tôi nữa. Bọn họ luôn như thế luôn trẻ trung và xinh đẹp như vậy, nhưng tôi thì càng ngày càng già đi và xuống sắc.”
Bà ta dừng lại một chút, thân thể vẫn thẳng tắp uy nghiêm, khuôn mặt không có chút thăng trầm, chỉ là một đôi mắt nhăn nheo mang theo chút thăng trầm và u sầu, trong mắt ánh lên một tia đỏ tươi nhàn nhạt.
“Bình Ngô, nếu như có người đã nhìn thấy sự bao dung độ lượng của tôi, nhìn thấy sự chờ đợi sau đó lại thất vọng của tôi, bọn họ nhất định sẽ đồng ý tha thứ cho tôi của bây giờ.”
Tôi siết chặt bàn tay mình thành nắm đấm, không ngờ rằng bông hoa trắng lắm mồm của Thường phủ này lại chính là loại ẩn thân lợi hại nhất trên thế giới. Đường Vân Lan tò mò xoay xoay đôi bông tai của mình: “Kinh ngạc không?”
Tôi hít vào một hơi thật sâu và vẫn giữ im lặng. Vẻ mặt ngượng ngùng của Thường Bình Ngô đang bộc lộ nội tâm đầy những giằng xé và mâu thuẫn của ông ta. Ông ta rất lâu cũng không mở miệng nói chuyện. Tôi biết đã đến lúc tôi phải bình tĩnh lại. Trái tim của ông ta cũng không phải làm bằng đá sự độc ác và vô nhân tính. Vì ông ta làm sai chuyện bà vợ cả lôi lại chuyện ba mươi năm trước ra chính là lấy bài tình cũ cảm động ra nói, như thế mà không thay đổi được người đàn ông thì cũng không được. Hơn nữa, ông ta thực sự đã tổn hại bà vì tôi mà mất cả thanh danh.
Bây giờ tốt hơn hết là khiến ông ta cảm thấy tội lỗi với tôi, lòng trắc ẩn đã khơi dậy lòng tốt và sự hiểu biết của tôi. Tôi không nghĩ loại chuyện này sẽ hạ bệ được bà cả, nhưng việc loại bỏ dì Quế mới chính là điểm mấu chốt của tôi.
Tôi đặt chiếc quạt xuống, đứng dậy đi về phía vị trí chính giữa kia, đi ngang qua bên cạnh bà cả, môi tôi khẽ mấp máy, giọng nói nhẹ nhàng đi mấy lần: “Tôi đã có cái nhìn sâu sắc về chuyện này rồi.”
Tôi bước lên bậc thềm, cúi đầu xuống và nói với Thường Bình Ngô: “Lão gia, bả cả cũng đã lớn tuổi cả rồi, ông không nên trừng phạt bà ấy, cũng không thể để bà ấy ngồi lâu như vậy được. Bà ấy cũng là danh dự của một người phụ nữ ở Thường phủ, tôi cũng có thân phận rõ ràng. Người thực sự hung ác ở đây mới chính là dì Quế. Là ba ta đã ra lệnh cho người hầu dạy dỗ tôi một cách nghiêm khắc. Bà ta cũng là người đã tát tôi, mong lão gia sẽ đối với bà ta trừng phạt thích đáng.”
Thường Bình Ngô thở phào nhẹ nhõm, nắm đấm trên đầu gối của ông ta cũng dần dần buông lỏng, ông ta ngẩng đầu nhìn tôi: “Thật lòng sao?”. Tôi còn có thể không hài lòng sao, hay tỏ ra hành động như một đứa trẻ con mà nói rằng tôi đang bày ra vẻ mặt giả dối?
Ông ta cười ra tiếng, quay ra nói với đám người hầu “Đưa dì Quế vào phòng tối đi, Hà Linh San đã xảy ra chuyện gì, hãy làm như thế với bà ta gấp mười lần.”
Sắc mặt của bà cả cuối cùng cũng dao động theo đúng nghĩa đen: “Bình Ngô! Dì Quế đã ở bên tôi hai mươi bảy năm, tuổi thanh xuân đẹp nhất của bà ấy vì ở bên tôi mà đã trao cho tôi những điều tốt nhất. Bà ấy rất chu đáo và chưa bao giờ phạm sai lầm gì cả…”
“Bà ấy vừa phạm phải sai lầm lớn nhất sau chuyện vừa xảy ra đấy.” Thường Bình Ngô mạnh mẽ ngắt lời bà ta: “Thảo Tiên, Hà Linh San vốn là người có lý lẽ, vì coi trọng mặt mũi của bà, mà trút giận lên người hầu của bà. Chẳng nhẽ chỉ với chút chuyện như thế mà bà cũng không cho cô ấy tí mặt mũi nào hay sao.”
Bà cả định mở miệng, nhưng cuối cùng lại trầm mặc không nói gì, bà ấy nhìn tôi với đôi mắt im lặng, trong đó tôi thấy được một dấu vết hận thù và ớn lạnh.
Bà ta cố kìm nén cái lý lẽ sắp đổ ra trong cổ họng, quay người bình tĩnh rời đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bà ấy đang rời đi, mặc dù trong cái vòng luẩn quẩn này, bà ta rõ ràng đã bị ép vào góc tường bởi những thủ đoạn cay nghiệt và độc ác của tôi, lại còn mất đi dì Quế, một trợ thủ đắc lực và máu lạnh, nhưng khí chất kiêu ngạo coi thường người khác của bà ta vẫn khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác. Chỉ với một câu nói nhàn nhạt mà nhớ lại, tường thuật lại một cách lạnh nhạt cũng có thể khiến người khác đau xót, sau đó chờ đợi cuộc hôn nhân không hề có tình cảm, thực sự đối với bà ta rất đau khổ. Tuy nhiên bà ta lại không hề khóc lóc và đánh mất đi nhân phẩm của mình, hoặc cũng có thể ngày đó thực sự chưa đến, nhưng bà ta quả thực là một đối thủ mạnh nhất mà tôi từng gặp trong đời.
Thường Bình Ngô đưa tay ra nắm lấy tay tôi, ông ta trìu mến nói: “Tôi lại khiến em chịu tổn thương rồi. Thảo Tiên là người đã ở bên tôi hết nửa đời người, những gì cô ấy nhắc đến hôm nay khiến tôi nửa lời cũng không thể nói ra được.”
Tôi quay mặt về phía ông ta: “Lão gia đau lòng cho tôi, vì tôi mà không quan tâm đến bất cứ điều gì cho ông cả.”
Sau khi nói xong tôi rời khỏi người ông ta, tôi trực tiếp hôn lên vành tai ông ta, ngay lập tức cảm nhận được cơ thể ông ta cứng lại và cười dịu dàng hơn: “Có được em là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi.”
Bà ba và bà tư cũng nối gót bà cả bước ra khỏi chính điện, bà hai vươn eo hỏi Thường Bình Ngô xem ông ta có định nghe bà ta bài hát một bài không.
Ông ta nói không.
Bà hai không cam tâm nên lại ngồi lại đó đợi.
Ở bên này khi tôi bước xuống bậc thang lại nói muốn quay lại để bôi thuốc, tôi nháy mắt với Đường Vân Lan và bảo cô ta đi cùng với Thường Bình Ngô. Lần này, tôi đã có được trong tay một số lợi ích nhất định, thể hiện sự khoan dung độ lượng với người khác, trong lòng Thường Bình Ngô địa vị của tôi còn cao hơn nữa, nhất định không được để cho bà hai có cơ hội làm chuyện xấu xa, lần này khẳng định bà ta sẽ đi phá Kiều Dĩ Thương, trong phòng tối khi bà ta nắm bắt được cơ hội để cứu tôi một lần nữa. Những ngày này, chúng tôi phải đề phòng cái chết cho đến khi cơn bão đi qua.
Vừa đúng lúc khi tôi bước ra khỏi sảnh chính, tình cờ người hầu cũng trói dì Quế ra khỏi phòng gỗ, tôi giơ tay ngăn cản: “Mang vào phòng tối à” Bọn người hầu nói phải.
Tôi nhìn chằm chằm vào một tên người hầu, anh ta lập tức hiểu ra ý của tôi, xua xua tay ý bảo những người khác đưa dì Quế vào trước, hắn ta đứng trước mặt tôi, cúi người cúi đầu xuống.
“Đã biết làm như thế nào chưa.”
“Xin cô Hà cứ sắp xếp.”
Tôi đưa tay ngắt cành hoa nhài ở góc mái hiên, đưa xuống mũi ngửi: “Dì Quế cũng lớn tuổi rồi, cũng không thể cứ như vậy mà dội gáo nước lạnh vào người rồi đánh bà ấy được, đúng không.”
Anh ta cũng coi như hiểu ý của tôi, nhưng lại tỏ ra hơi khó xử.”Chuyện này … Dì Quế vốn là bảo mẫu lớn tuổi nhất ở Thường Phủ. Bà cả vừa phải dặn dò để chúng tôi ra tay nhẹ nhàng với bà ấy. Nếu như muốn làm như vậy …”
“Trong lòng lão gia bây giờ, bà cả chỉ là tình cũ thôi, hiện tại tôi mới là tình mới, bả cả không giữ được dì Quế, tôi chỉ nói một câu bà ta liền bị mang vào phòng tối, các người cũng tự mình cân nhắc đi.”
Tên người hầu rõ ràng trợn trắng mắt lên, anh ta nói đã rõ rồi.
Tôi tiến lại gần anh ta một bước rồi nói: “Nếu biết chắc bà ta không sống được nữa thì hãy báo lại, đừng bỏ qua quá trình đi tìm bác sĩ cho bà ta, phải giả vờ là không phải không muốn giữ bà ấy ở lại mà là do chính số phận của bà ấy, đến Hoa Đà tái thế cũng không thể giữ lại mạng sống cho bà ta. Lão gia có bao nhiêu tốt bụng, nhờ các người tìm cho bà ta một chiếc chiếu rơm, cuộn bà ta lại và đưa bà ta về quê hương để hỏa táng. Đến lúc xong việc rồi thì nhớ đến tìm ta để lấy tiền, tôi cũng không thể để mất các người được. Giữ tay chân của mình sạch sẽ vào. Nhớ kỹ, hãy để bà cả nhìn rõ cái chết của dì Quế, bao nhiêu năm qua đi như vậy cũng nên chào tạm biệt nhau thật tốt chứ nhỉ.”
Vào buổi tối ngày hôm đó, người hầu của Đường Vân Lan gửi cho tôi một lá thư, trong thư nói đêm nay Thường Bình Ngô ở lại nhà cô ta. Tôi cũng đi tìm một sợi dây chuyền ngọc ruby và đưa cho người hầu, giúp tôi đưa lại cho Đường Vân Lan, coi như là một món quà nhỏ.
Người hầu cúi đầu nói cảm ơn tôi rồi quay lưng bước vội vào bóng đêm, tôi đứng ở đó mỉm cười vài lần. Ở chỗ của Đường Vân Lan có rất nhiều đồ trang sức nhưng không có loại nào nhìn hiếm và đẹp như vậy, chắc hẳn cô ta rất thích và sẽ đeo chúng cả ngày lẫn đêm.
Tôi đang định đưa tay đóng cửa, đột nhiên có một bàn tay đưa tay vào khe hở ngăn cánh cửa đóng lại, tay tôi bị mắc vào cánh cửa mà vẫn không biết nên lùi lại hay la lên, tôi sửng sốt, theo bản năng mở cửa ra. Là cổ tay của người đàn ông, trên đó có một vệt đỏ do vừa kẹt tay vào cánh cửa. Trên cổ tay là chiếc đồng hồ Patek Philippe màu bạc tỏa sáng cực kỳ quyến rũ dưới ánh nến mờ ảo. Tôi không cần phải nhìn lên cũng biết đó là ai. Tôi quay mặt lại và nhìn ra con đường hẹp mà người người hay đi qua đi lại. Sau khi để ông ta bước vào phòng, tôi nhìn nhìn xung quanh. Để đảm bảo rằng không ai nhìn thấy ông ta bước vào phòng tôi, ngay sau đó cánh cửa được đóng và khóa lại ngay lập tức.”
Ông ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi với đôi mắt sắc bén nhìn như một mũi kim, cùng với một tia tức giận.Tôi chợt nhớ đến ánh mắt thù địch của ông ta trong căn phòng tối, cười duyên dáng rồi đi về phía ông ta, ngay lúc này tôi vừa tắm xong, đang mặc trên mình bộ đồ ngủ nhìn trắng như kem nó là váy lụa với những đường vân vải mát lạnh, mềm mại hơn nước, chính là thứ làm mê hoặc đàn ông nhất.
Tôi nằm trên vai Kiều Dĩ Thương nhìn như người mất xương, mềm mại lại nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm rậm rạp râu của ông ta: “Anh tức giận cái gì chứ. Nhìn cái vẻ mặt lạnh nhạt của anh làm tôi sợ đấy, anh sờ đi.”
Tôi cầm lấy tay của ông ta cố ý áp vào phần trái tim mềm mại, cố ý ưỡn cong phần ngực của mình lên, vẻ mặt ông ta vẫn vô cảm như thế, tôi lại hỏi ông ta xem nhịp tim của tôi có phải đang đập rất nhanh không.
Ánh mắt tham lam và dâm đãng của tôi quét qua phần hầu kết của ông ta: “Anh Kiều đây là đang bí mật tìm tôi để làm gì vậy? Còn mấy ngày nữa là đến kì kinh nguyệt của tôi rồi, có lẽ anh phải nhanh lên mới được.”
Ông ta rũ mí mắt xuống, môi đỏ mọng của tôi trở nên đông cứng: “Đêm hôm đó nhìn thấy cô chật vật như vậy, tôi đã không nói gì rồi, đây là cô muốn cuộc sống như vậy hay sao. Mỗi ngày đều bị vây bởi một đám đàn bà mắt đỏ có cảm thấy thoải mái không?”
Tôi nghiến răng ken két, ông ta chính là có khả năng tai hại như vậy, đợi tôi mất hứng rồi, ông ta mới bắt tôi làm.
“Không phải lần này tôi đã thắng rồi sao? Bà cả đã mất đi dì Quế, bà ta sẽ uất ức đến mức nào chứ. Đợi tôi lương thiện đủ rồi, tôi sẽ đi chăm sóc bà ba cùng bà hai thật tốt.”
Ông ta cười chế nhạo nói: “Là tôi đã đánh giá thấp cô rồi sao. Hà Linh San, cô không thể sống nếu thiếu tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!