Thường Cẩm Hoa nói xong cũng không tiếp tục ở lại lâu, biểu cảm khó hiểu chỉ vào chiếc ly trống không kia rồi nở nụ cười quay lưng rời đi.
Cô ta đi tới cửa thì gặp hai bà lớn khác đang đi tới, hỏi cô ta sao lại rời đi sớm như vậy, ở lại uống thêm vài ly nữa.
Thường Cẩm Hoa nói: “Chủ nhân bữa tiệc này không hoan nghênh tôi, tôi tới chúc mừng cũng xem như là tận tình tận nghĩa rồi. Dù sao đứa bé cũng vô tội, làm người lớn tôi cũng vô cùng yêu thương nó, nhưng người khác lại chê tôi vướng mắt, tôi cũng không thể không biết điều nên chi bằng chủ động rời đi trước.”
“Xem cô nói kìa. Kiều Dĩ Thương cũng là chồng cô, ở đâu ông ta xuất hiện thì cô cũng nên ở đó chứ. Ai dám nói cô không biết điều chứ, chẳng nhẽ còn có người nào đường đường chính chính hơn cô sao.”
Thường Cẩm Hoa rất thích nghe những lời nịnh nọt như vậy, cô ta chủ động nắm tay các vị phu nhân đó, bày ra vẻ mặt đáng thương: “Nếu như tất cả mọi người đều hiểu chuyện giống cô thì tôi đã không phải chịu nhiều uất ức như vậy rồi. Nhưng mà đáng tiếc, ở đây tôi phải đơn độc chống chọi một mình, thực lực của Hà Linh San lớn hơn hẳn tôi, có cục thành phố bảo vệ, tôi chỉ có thể tránh xa trăm mét nhường đường. Cô ta sinh con gái rồi, tôi chỉ mong sau này có thể sống yên ổn qua ngày, thì nhường mấy tôi cũng chịu.”
Vị phu nhân kia rất đồng cảm với cô ta, nói thầm gì đó. Cô ta nghe xong liền che miệng cười: “Đa tạ cô.”
Bóng lưng thanh tú yểu điệu của cô ta dần biến mất sau cánh cửa, lúc cửa chuẩn bị đóng lại, cô ta quay đầu nhìn tôi một cái, khiến cả người tôi cảm thấy lạnh lẽo giống như bị điện giật, có cảm giác bức bối khó tả.
Hai vị phu nhân kia nhìn tôi gật đầu rồi cười nhạt hai tiếng chào hỏi rồi nhanh chóng hoà vào đám đông.
Tôi không để tâm đến họ mà mải suy nghĩ, tim đau dữ dội. Giống như có chuyện gì đó rất đáng sợ đang diễn ra, mà tôi lại không thể làm gì được. Tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, liếc tới ly rượu Thường Cẩm Hoa vừa uống xong mới đột ngột nhận ra. Cô ta muốn nói tôi rằng rổ tre đựng nước cũng bằng không sôi hỏng bỏng không.
Tôi không thể kìm nén mà run lên từng hồi, tiếng rên rỉ hoảng sợ và suy sụp trào ra từ cổ họng tôi, tôi quay người chạy tới chỗ Kiều Dĩ Thương. Ông ta đang cùng hai người đàn ông khác nói chuyện, không hề để ý tới việc tôi đã đứng ngay bên cạnh. Tôi nắm lấy tay ông ta, Kiều Dĩ Thương khẽ giật mình, vài giọt rượu trong ly cũng bị bắn ra, dính lên áo của người đàn ông ở đối diện. Kiều Dĩ Thương quay lại nhìn tôi có chút kinh ngạc.
Tôi vừa nói vừa khóc: “Tôi muốn quay về nhà, ngay bây giờ, một phút cũng không đợi được.”
Ông ta bị nước mắt của tôi dọa sợ, hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra. Tôi chỉ lắc đầu trả lời tôi cũng không biết, nhưng tôi đang rất hoảng, Tiểu Kiều có thể đã xảy ra chuyện rồi.
Tôi mặc kệ tất cả mà kéo tay ông ta ra ngoài, mọi người xung quanh phát hiện có điều gì lạ liền kéo nhau tới xem, thậm chí có người còn gọi bọn tôi lại. Nhưng Kiều Dĩ Thương biết tôi không phải người kiếm chuyện vô lý, khiến tôi bất chấp như vậy chắc chắn là có chuyện lớn. Ông ta sai người xử lý tốt chuyện ở đây rồi cùng tôi lên xe rời khỏi.
Người đàn ông bị bắn rượu lên áo khẽ lau đi vết bẩn rồi nói: “Cô Hà từ trước đến nay luôn là người thận trọng, chưa từng mắc sai lầm gì. Lần đầu tiên lỗ mãng như vậy chắc không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.”
“Ban nãy tôi thấy bà Kiều có tới, sau khi rời đi cô ta liền như vậy rồi.”
Một bà lớn cầm chiếc bánh ngọt đi tới, cười một tiếng rồi nói: “Còn tại sao nữa, đấu đá với vợ cả bị thua trận chứ sao. Muốn quay về làm nũng, dù sao cũng sinh cho Kiều Dĩ Thương một đứa con gái, tội gì mà không đòi hỏi. Hà Linh San trước đây là người như nào chúng ta không phải không biết, sở trường không phải là hút máu đàn ông sao.”
Nam giới ở đó nghe xong ai nấy mặt đều biến sắc: “Với thực lực của cô ta hiện giờ thì chúng ta không thể đối phó nổi đâu, họa cũng từ mồm mà ra, người bị cô ta xử lý đâu phải ít.”
Tất cả những lời lăng mạ đó cũng không thể khiến tôi lung lay. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác này, khi biết tin Dung Thành qua đời tôi cũng có tâm trạng như bây giờ, giống cả bầu trời sụp xuống, bất lực không thể làm gì được.
Đây chính là điều mà tôi sợ nhất. So với nghèo đói, bị làm nhục hay chịu đau đớn cũng không đáng sợ bằng điều này, chính là cái cảm giác mất mát đi ai đó.
Chiếc xe phi như bay tới một tiểu khu, xe còn chưa kịp dừng hẳn tôi đã mở cửa bước xuống. Tôi chạy thẳng vào phòng khách, những bóng đèn trên tường đều được thắp sáng cả lối đi.
Bảo mẫu thấy tôi quay về liền quỳ sụp dưới đất, nhìn tôi khóc nức nở: “Cô đánh tôi chửi tôi đi phu nhân, là tôi chăm sóc cô chủ không tốt, chập tối cô chủ còn uống sữa rồi tôi dỗ cô chủ ngủ, xong rồi tôi quay đi làm việc khác. Đến đêm lúc cho ăn, tôi vào phòng nhìn thấy sắc mặt cô chủ đã tái đi, không còn thở nữa rồi. Tôi gọi cho cô và ông chủ đều không thấy có ai trả lời, bảo vệ đã tới khách sạn tìm hai người từ nửa tiếng trước rồi.”
Đồng tử của tôi co rút dữ dội, sự tuyệt vọng liên tục ập tới giống như một cơn lốc điên cuồng, đập vào cơ thể tôi từng chút một.
Trái tim không ngừng rỉ máu, phải chống đỡ lại tất cả sự thất vọng và mất mát đó khiến nó chỉ còn là cái vỏ rỗng.
Người chưa từng trải qua vĩnh viễn không thể tưởng tượng được cảm giác của tôi lúc này. Vào giây phút tôi gục ngã, cảm giác như bản thân không thể đứng dậy được nữa, hoàn toàn bị phát điên.
Tôi đau đến xé lòng, hét lên một tiếng ‘không’ rồi phi như bay lên tầng hai, bước vào phòng của Tiểu Kiều, đằng sau là tiếng khóc của người bảo mẫu. Theo sau đó là vô số bước chân đi tới, bọn họ đều không dám ngăn tôi lại.
Tôi buông thõng đôi tay không còn sức lực của mình đi tới bên chiếc nôi. Đôi môi run lên rất lâu, đến cả một tiếng Tiểu Kiều cũng không nói nên lời.
Đây là con đường dài nhất mà tôi từng đi qua, dài đến nỗi một bước đi lại như lấy mất của tôi một phần sức lực.
Trong căn phòng không có điểm gì khác lạ, chỉ là hình hài nhỏ bé nằm trên giường kia không còn cười cũng không còn quấy khóc nữa.
Hai chân của tôi tê liệt tại chỗ, trước mắt như có một tầng hơi nước che phủ, giống như cái hồ nước phủ đầy sương vào mùa đông, bốn phía đều là nước lạnh, thậm chí đã đóng băng. Những hạt nước lạnh ấy kết thành nước mắt, tụ lại trong đôi mắt của tôi.
Tôi chầm chậm trèo lên giường, đôi tay run rẩy đưa tới chiếc giường nhỏ màu hồng. Cơ thể của Tiểu Kiều sớm đã không còn chút nhiệt độ nào, chỉ còn lại chút hơi ấm mong manh. Khuôn mặt thuần khiết đáng yêu giờ đây cũng biến thành màu xanh tái không còn chút sức sống.
Tia hy vọng cuối cùng của tôi cũng đã vụn vỡ, nhắm mắt khóc thật to.
Tôi mất nó rồi, mất đi con gái của tôi rồi. Đó là ánh sáng tươi đẹp nhất trên đời này của tôi sau khi Dung Thành đi, như cơn mưa xuân tới mát cho mảnh đất khô cằn, khiến cho những năm tháng sau đó của tôi trở nên ấm áp hơn.
Tôi còn chưa từng dám ôm con bé quá lâu, sợ rằng bản thân sẽ làm vấy bẩn sự thuần khiết của nó. Tôi lo sợ con bé sẽ bị cuốn vào thế giới loạn lạc của người lớn nên đã đem giấu đi, giấu ở nơi không ai có thể làm hại con bé. Tôi muốn đem tất cả những gì trước đây chưa từng được trải qua tới cho con bé.
Kiều Dĩ Thương đạp ngã mấy người bảo vệ đứng bên cạnh, xung quanh ông ta toả ra một luồng sát khí và phẫn nộ, nét mặt vô cùng hung dữ.
“Tại sao không cấp cứu, con mẹ nó các người đều chán sống rồi à.”
Vệ sĩ miệng đầy máu nằm bò trên sàn nhà, khó khăn nói rằng mình đã gọi bác sĩ ở gần đó nhưng ông ta nói không cần.
Vệ sĩ chưa nói hết thì một người đàn ông mặc áo choàng trắng từ bên ngoài bước vào, anh ta nhìn cảnh tượng bi thảm trong phòng rồi nói với Kiều Dĩ Thương: “Là tôi đã ngăn họ lại, vì không có ích gì cả, căn bản không thể cấp cứu được rồi. Cơ thể nhỏ bé như vậy hà tất phải chịu thêm đau đớn.”
Lồng ngực Kiều Dĩ Thương căng phồng, ông ta cố gắng đè nén xuống. Nếu không thể ép xuống thì không ai có thể đoán được sẽ xảy ra thảm hoạ gì.
Tôi dường như đã trở nên phát điên, ông ta nhắm nghiền đôi mắt lại, cả cơ thể run lên chầm chậm.
Căn phòng tràn ngập không khí tang thương, chỉ nghe thấy tiếng khóc ai oán của tôi. Thời gian trôi qua rất lâu, tôi ôm Kiều Từ ngồi trong góc tường, thều thào nói: “Tiểu Kiều đi rồi.”
Cả người tôi bắt đầu co giật, không nghe thấy một tiếng động nào, chỉ không ngừng rơi nước mắt. Dường như không có cách khiến nước mắt ngừng chảy, rất nhanh đã ướt hết một mảng áo.
Kiều Dĩ Thương nghiến răng hỏi người đàn ông kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Cô Hà trong lúc mang thai hình như đã nhiễm phải một lượng lớn thuốc phá thai, thâm nhập dần vào mạch máu, tử cung và cuống rốn, khiến đứa trẻ hấp thụ phải, cho dù có thuận lợi sinh ra cũng sớm chết yểu. Loại độc này một khi phát tác sẽ vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần vài phút là đã tử vong, căn bản là không thể cấp cứu được.”
Bảo mẫu nói có phải là do có người thả sâu độc không, bọn họ không biết ngày sinh và tên của cô chủ nên đã thả vào trong căn phòng này.
Bà ấy chỉ ra phía cửa sổ: “Trong nhà chết rất nhiều cá, hồi trước chỉ là một hai con, nhưng mấy tháng gần đây bỗng nhiên chết mất hơn hai mươi con.”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bình thường là ai cho cá ăn?”
Bảo mẫu nhìn tôi rồi nói: “Chủ yếu là bà chủ cho ăn, còn tôi dọn dẹp bể.”
Người đàn ông đi đến trước mặt tôi, tôi mơ hồ ngửi thấy mùi của người lạ liền ôm chặt lấy Kiều Từ sợ bị người khác mang đi, đến cả tia sáng cuối cùng của tôi cũng không để lại.
Kiều Dĩ Thương giơ tay chặn người đàn ông kia lại, người đó nói những gì muốn tìm hiểu cho Kiều Dĩ Thương, bảo ông ta nói lại với tôi. Bảo mẫu và vệ sĩ sau đó cũng nhường bước, không ai dám làm kinh động đến tôi.
Kiều Dĩ Thương chậm rãi bước đến bên cạnh tôi, gọi tên tôi khiến tôi giật mình.
Tôi lại khóc nấc lên, hỏi ông ta có phải muốn cướp Tiểu Kiều đi không, tôi chỉ là muốn ở với con bé một lúc nữa thôi.
Kiều Dĩ Thương cũng đau lòng đến mắt đỏ hoe, nghiến răng nuốt lại sự chua xót. Ông ta nhịn rất lâu, khàn giọng hỏi tôi: “Trừ đồ trong nhà ra cô còn ăn cái gì khác không.”
Người đàn ông kia nói không nhất định là do thức ăn, thậm chí là nước hoa, sáp tóc đều có khả năng gây ra.
Lúc anh ta nói, ánh mắt tôi vô tình lướt qua bàn tay Kiều Dĩ Thương vẫn để trên mặt tôi, nhất thời có cảm giác như có hàng vạn mũi tên đâm vào tim.
“Ngọc trai đỏ.”
Bảo mẫu vừa nghe thấy chữ này liền nói tôi biết thứ đó.
Bà ấy chạy nhanh về phòng, lúc quay lại trên tay có cầm một chuỗi vòng ngọc trai, đưa cho người đàn ông kia: “Bà chủ nói nói với tôi đây là của bố cô Thường, ông Thường tặng. Bà chủ nói nó trông giống như chuỗi tràng hạt, có thể giúp bảo vệ thai nhi bình an nên đã đeo lên người được hai tháng hơn rồi.”
Người đàn ông cầm chuỗi vòng lên ngửi mùi, lập tức cau mày đưa ra khỏi mũi: “Thuốc phá thai sẽ nhiễm vào nếu chạm vào lâu ngày, đặc biệt là loại ở thể lỏng khiến các loại cá chết là chuyện bình thường. Loại ngọc trai đỏ mà cô Hà đeo rất hiếm gặp, không có nhiều người am hiểu về nó, trong đó có các thành phần như chuối tây, bạch phụ tử, mạn đà la,...Tất cả những thứ đó đều để tạo ra thuốc phá thai, có tác dụng mạnh hơn xạ hương rất nhiều. Dù không kịp thời chữa trị nhưng cô chủ có thể trụ được đến ngày thứ sáu đã là một kỳ tích rồi.”
Bảo mẫu vội hỏi: “Nhưng cô chủ không có chút biểu hiện khác thường nào, trông vẫn vô cùng khỏe mạnh.”
“Cô Hà chỉ là đeo bên ngoài chứ không ăn trực tiếp, thuốc chỉ ngấm qua da. Thông qua con đường tiết mồ hôi từ chỗ chân lông hoặc tắm rửa mà ngấm vào cơ thể, nên sẽ không phản ứng trên da của đứa trẻ. Thai nhi chứa các chất có độc tính cao lây lan qua đường hô hấp và sẽ không được chú ý trong vòng một ngày sau khi mất. Đương nhiên nếu không đeo mà chỉ để trong phòng thì mùi hương của nó cũng sẽ bay trong không khí, cuối cùng kết quả cũng giống nhau.”
Anh ta hít một hơi rồi lại nói: “Ông Thường hoặc là thông qua cách này, hoặc là không biết gì cả, thường thì không ngoài hai khả năng này. Tôi chỉ có thể nói hết những gì mình biết, mong ông Kiều và cô Hà nén đau thương.”
Kiều Dĩ Thương ngồi trên mặt đất rất lâu nhưng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chuỗi vòng như bất động, chỉ là sát khí trên người ông ta không hề thuyên giảm, nhưng lại không biết tại sao mà lại dần tan biến hết, quay về trạng thái bình thường.
Ông ta xua tay ra hiệu cho đám vệ sĩ, tất cả mọi người không nói lời nào liền đi ra khỏi phòng, chỉ còn lại mình tôi và Kiều Dĩ Thương.
Ông ta vừa định lên tiếng thì tôi đã trực tiếp ngắt lời: “Anh cũng ra ngoài đi, mẹ con em nên được yên tĩnh một đêm.”
Ông ta trầm mặc không động đậy, tôi hét lên bảo ông ta ra ngoài.
Tôi vùi mặt vào trong bọc chăn của Tiểu Kiều, hít lấy mùi sữa còn vương lại trên người con bé trước khi biến mất.
Thật sự nó sắp biến mất rồi, tôi không kịp lưu lại bất cứ thứ gì cả, và tôi cũng không thể giữ được rồi.
Hối hận, phẫn nộ, oán hận, đau đớn, tất cả những cảm xúc đó như đang quẩn quanh, đan vào nhau, cuối cùng biến thành một bông tuyết.
Tôi biết trước khi Kiều Dĩ Thương rời khỏi phòng đã tới sờ mặt Tiểu Kiều, ông ta giữ tay ở đó rất lâu. Tôi nghe thấy tiếng nức nở vô cùng nhẹ nhưng chưa đến mức bật ra, ông ta dùng sức khống chế vô cùng mạnh mẽ để nén nó lại.
Tôi không phân biệt đó là ảo giác hay là sự thật.
Cơ thể mềm mại của Tiểu Kiều trong vòng tay của tôi trở nên vô cùng lạnh, tôi dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng con bé khóc, tiếng nấc nhẹ, nhìn thấy đôi mắt tinh nghịch của con bé, tất cả bỗng trở nên sống động và tươi đẹp, vậy mà chỉ sau một đêm tất cả đã không còn.
Nếu như lúc ấy tôi không đi, có phải sẽ thay đổi được gì không? Hay là vì con bé vốn không dành cho tôi, chỉ là món quà ông trời ban tặng cho sự thù hận cuộc đời của tôi, nên mới chỉ sống được sáu ngày.
Sáu ngày vừa rồi giống như một giấc mộng, một giấc mộng đẹp đẽ nhất cuộc đời tôi.
Tôi chưa từng nhìn thấy con bé cười, chưa được nghe thấy giọng nói của nó, còn chưa được đi học, cứ vậy thoát ra khỏi cuộc sống của tôi mà đi mất.
Tôi còn muốn nuôi nó khôn lớn, cùng nó đi leo núi, đi chạy bộ, cùng nó ăn bữa cơm đầu tiên, nhận biết chữ cái đầu tiên.
Nghe thấy con bé một tiếng mẹ, ba, gọi hoa gọi lá, nhất định sẽ trở thành một cô gái thông minh sáng lạn. Con bé sẽ trong sáng và tài giỏi hơn tôi.
Là ai đã đánh thức tôi dậy, dùng cách tàn nhẫn như vậy để kết thúc.
Tôi ôm lấy hình hài nhỏ bé ấy, ngồi bất động cả một đêm.
Ánh trăng cuối cùng ngoài khung cửa sổ buồn man mác bị cuốn trôi theo làn gió nhẹ, mây cũng cuộn lại thành tầng, giống như một bộ phim ở rạp chiếu bóng, nhưng lại, cho dù không có người mua vé cũng có thể ngẩng đầu lên nhìn nó vui buồn hợp tan.
Tôi lấy một tấm vải trắng trên giường của con bé xuống, phủ lên đôi mắt của Kiều Từ một lớp mỏng để che cho con bé khỏi ánh nắng chói chang mạnh mẽ. Nó sợ nắng, sợ nóng, sợ lạnh, sợ đói, sợ rất nhiều thứ, vì nó không hiểu được điều gì, không hiểu vì sao bản thân lại bị trúng độc, tại sao không được sống một cuộc sống tươi đẹp. Con bé chỉ còn đoạn đường cuối cùng này, tôi không muốn nó ra đi mà không được vui vẻ.
Tôi để một cái kẹp tóc đáng yêu vào trong chăn của Tiểu Kiều, cúi đầu hôn lên mặt con bé, nói với con bé rằng đây là lỗi của mẹ, tất cả đều là lỗi của mẹ, kiếp sau sẽ không còn đầu thai nhầm thành con gái của tôi nữa.
Tôi đặt con bé lại xuống giường, nhẹ nhàng hát một bài rồi giúp con bé đắp lại chăn cẩn thận.
Sau khi làm xong xuôi hết tôi mới mở cửa, tới hành lang thì gặp Hoàng Mao, anh ta thấy tôi đi tới liền lập tức đứng dậy, nhìn thấy tôi không có chút biểu cảm nào liền nghiêng người nhường bước, vẫy tay bảo đám vệ sĩ đi vào phòng ôm Kiều Từ ra ngoài.
Tôi không buồn nhìn lấy một cái, tôi biết con sẽ phải đi hoả táng rồi, sẽ biến thành một đống tro tàn, không kịp tận hưởng bất kỳ ngày lễ nào của bản thân.
Hoàng Mao nhỏ giọng nói: “Ông Kiều đã đứng ở bên ngoài chờ cả đêm, sợ cô xảy ra chuyện.”
Tôi nhìn trân trân vào bức tường: “Tôi không sao. Sóng gió cũng đã qua hết rồi, sẽ không nghĩ quẩn đâu.”
Anh ta hỏi tôi rằng có thật là vậy không.
Tôi không buồn để ý anh ta mà đi xuống phòng khách ở dưới tầng, Kiều Dĩ Thương vẫn mặc bộ quần áo màu xanh từ tối hôm qua, góc áo cũng đã nhàu hết cả.
Ông ta nhắm nghiền mắt ngồi trên sofa, chỉ đến khi Hoàng Mao nói cô Hà đã xuống thì mới mở mắt nhìn tôi.
Tôi không biết ông ta đã từng trải qua đau đớn chưa, giống như tôi tuyệt vọng đến xơ xác. Trên mặt ông ta vẫn luôn bình tĩnh như trước, không có một chút đau khổ hay phẫn nộ nào.
Nếu không phải có đầu lọc thuốc lá trên mặt đất, và cả giọng nói khàn khàn lúc lên tiếng của ông ta, thì tôi không dám chắc đây có phải Kiều Dĩ Thương hay không, đến một giọt nước mắt cũng không chảy ra.
Ông ta đã phải dồn nén đến mức nào, đến cả mất đi cốt nhục của mình cũng có thể chịu được.
Hoàng Mao im lặng rời khỏi phòng khách, che đi ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào. Trên bệ cửa sổ thắp hai ngọn đèn màu vàng bạc, chiếu rọi khắp phòng.
Đứa con chết khi chưa đầy tháng không thể làm linh đường, tiểu Kiều giống như chưa từng đến với thế giới này, nên đi cũng không hề báo trước một tiếng.
Khuôn mặt lanh lợi của con bé trở nên huyền ảo dưới ngọn đèn, tôi không tự chủ được mà ôm chặt đầu: “Kiều Từ không thể chết một cách oan ức như vậy được.”
Tôi vừa dứt lời, Kiều Dĩ Thương vẫn trầm mặc như cũ châm một điếu thuốc.
“Là Thường Bình Ngô , Thường Cẩm Hoa cũng biết chuyện này, tối qua cô ta tới nhắc nhở tôi. Tại sao cô ta không nói sớm hơn, như vậy thì tiểu Kiều vẫn còn có thể cứu được. Là cả nhà họ Thường hại chết con của tôi.”
Trên mặt Kiều Dĩ Thương lộ rõ sự nguy hiểm, ông ta dùi điếu thuốc xuống rồi nói: “Vậy cô muốn làm như nào?”
Tôi nghiến răng nói từng câu từng chữ: “Chồng của tôi, con của tôi đều chết rồi, không còn lại ai cả. Giết người thì phải đền mạng, điều này pháp luật không quản nổi, dùng cách của các anh giải quyết đi.”
Kiều Dĩ Thương ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt nóng như lửa của tôi: “Cô cũng biết ông ta có bao nhiêu đàn em không? Hai nghìn tám trăm người, trong đó có hơn tám trăm người có thể sánh ngang với quân đội. Tôi còn không bằng một nửa của ông ta, dùng cách đấy để giải quyết chính là giết. Cô nghĩ ai sẽ là người thắng.”
Cả cơ thể tôi run lên, suýt nữa thì ngã ra sàn. Tôi nghi ngờ nhìn ông ta, sao tôi có thể quên mất điều đó chứ.
Ông ta đã đừng dẫm lên trên máu thịt của biết bao nhiêu người. Từ một con người nhỏ bé có thể leo tới vị trí ngày hôm nay thì làm sao còn tình cảm chứ.
Ông ta là ngọn gió của tận thế, gây ra sóng thần và lũ lụt, biết bao nhiêu người đã bị chôn vùi trong cơn ác mộng của ông ta. Ông ta sẽ không vì bất kỳ bi kịch nào mà động lòng, cảnh tượng ông ta thương yêu tiểu Kiều vẫn hiện lên trước mắt tôi, ấm áp và hiền từ.
Tôi nghiến răng lao tới tóm lấy cổ áo ông ta, giống như hổ mẹ mất đi đứa con, hét vào mặt ông ta: “Vậy con gái của tôi phải chết oan uổng thế sao! Cái chết của Dung Thành anh đã không làm gì thì thôi đi, nhưng đây là con gái của anh, nó mới chỉ sống được có sáu ngày, anh không thể thay nó báo thù sao?”
Kiều Dĩ Thương đưa tay đỡ lấy thân tôi: “Thực lực của tôi không bằng ông ta, mưu kế duy nhất của tôi chỉ là phái người ở Tam giác vàng qua đó đánh động, ông ta sẽ lập tức cảnh giác. Làm chuyện mà không chắc chắn thì thiệt hại sẽ càng nhiều hơn.”
Tôi cứng đờ người dựa vào ông ta.
Như một chiếc lá rách nát trên con thuyền, dừng lại giữa biển cả mênh mông rồi dần bị lãng quên.
Ông ta nhìn thấy dáng vẻ đau khổ và xa lạ cùng cực trên mặt tôi, gạt đi tàn thuốc còn vương trên tóc tôi rồi nói: “Linh San, cô chỉ nghĩ tới việc giải toả nỗi oán hận trong lòng, nhưng lại không biết được hiện giờ không thể làm vậy được.”
“Tôi không cần anh dạy. Tôi không biết gì hết, tôi chỉ biết anh là một người ích kỷ tàn nhẫn đến phát điên, anh sao có thể vì Kiều Từ mà để giang sơn dính máu, mất đi nhiều tiền của như vậy chứ.”
Ông ta im lặng dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt trên mặt tôi: “Trên đời có hai loại vũ khí tốt nhất, một là thời gian, hai là ẩn nấp. Nếu không có kế sách lâu dài, tôi không thể ra tay được. Tôi đồng ý chuyện của Kiều Từ thì chắc chắn sẽ cho cô kết quả, nhưng giờ chưa phải là lúc.”
“Khi nào mới là lúc thích hợp?”
Kiều Dĩ Thương nhìn tôi: “Tôi cũng không rõ.”
Tôi bật cười một tiếng, cười đến không thể ngừng lại được.
Tôi biết ông ta cảm thấy khó xử, không đối phó được với ông Thường. Điều này tôi có thể hiểu, nhưng tôi không vượt qua được cái rào cản này trong tim mình.
Tôi nói rằng ông ta từ trước đến nay đều luôn không rõ, thời gian này tôi luôn sống đau khổ, ông ta và Dung Thành luôn dày vò tôi đến chết. Chỉ có Kiều Từ là hy vọng của tôi, cho tôi nhìn thấy ánh sáng ở cuối con đường.
Kiều Dĩ Thương ôm chặt lấy tôi, tôi không đẩy ra cũng không có phản ứng gì. Ở trong lòng ông ta tôi có thể nghe thấy hơi thở trầm ổn, giống như một mảnh gỗ không có chút hơi ấm nào.
Ông ta cứ ôm lấy tôi như vậy rất lâu, cho đến khi ánh mặt trời qua hẳn khung cửa sổ, chiếu rọi khắp nơi trên mặt đất.
Ông ta bế tôi về phòng ngủ, đặt tôi lên chiếc giường mà cả đêm qua chưa ai động tới. Ông ta không nói gì, đến lúc nắm lấy tay nắm cửa tôi mới lên tiếng.
“Kiều Dĩ Thương.”
Tôi cứ nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của ông ta, dưới ánh sáng rực rỡ và ấm áp của mặt trời vẫn khiến tôi thấy lạnh đến thấu xương.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!