Khi tôi hỏi những lời này đã dùng hết sức lực toàn thân. Tuyệt vọng vô cùng đánh sâu vào đầu tôi, cốt nhục tôi một cách oanh liệt, tra tấn tôi đến mức không thể nhịn được. Gương mặt Kiều Dĩ Thương không chút thay đổi, hai ngón tay thon dài nắm nhang vãn sinh. Khói từ nhang hóa thành một làn khói màu xanh lam mờ ảo, giống như một tấm mành ngăn cách tôi và ông ta. Ông ta hơi đăm chiêu nhìn đầu nhang.
“Cô chủ Hà xem trọng tôi quá. Chu Dung Thành không phải kẻ dễ dàng để cho người khác tính kế anh ta. Tôi có bao nhiêu năng lực mà có thể khiến cho một cục trưởng hy sinh còn không tìm được thi thể chứ.”
Ông ta vươn tay ra phía sau, phó cục Mã có thể thấy ông ta đang nói cái gì đó với đội trưởng Vương. Bảo mẫu quỳ gối bên cạnh tôi đứng dậy, một lần nữa đưa cho ông ta ba cây nhang. Kiều Dĩ Thương châm nhang hơi quá tay trước mặt tôi. Nhang vỡ gãy xuống thành rất nhiều mảnh, có hơi chật vật.
“Chu Dung Thành và Triệu Long lựa chọn ngọc nát đá tan, một bên muốn bao vây tiêu diệt bên kia, bên kia bị buộc không thể không chiến đến chết. Bọn họ cuối cùng tự đi tìm đường chết, có quan hệ gì với tôi đâu.”
Ông ta dừng một chút, ý tứ hàm xúc nói: “Nếu nhất định phải tìm quan hệ với tôi thì cũng là cô chủ Hà. Chuyện tình cũ của chúng ta tôi không phủ nhận.”
Gương mặt ông ta kiên nghị lại nhuốm nét phong trần, không hề che giấu gì cả. Thái độ bình tĩnh lại ung dung đó khiến tôi không tìm thấy dấu vết ông ta nói dối, nhưng ngoại trừ ông ta thì không ai có năng lực bày ra một ván cờ khó giải như vậy. Lập ra âm mưu tàn bạo đến mức như vậy cũng chỉ vì muốn lấy mạng ông ta.
Có mấy giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt tôi không một tiếng động. Lần đầu tiên tôi tức giận mình vô năng, thủ đoạn của mình quá yếu kém. Dáng người cao thẳng của Kiều Dĩ Thương bị bao phủ trong sương khói và ánh sáng, dần mơ hồ trong tầm mắt tôi. Tôi giật giật môi, khô khốc đến mức không phát ra được tiếng.
Trong mắt người đời thì chúng tôi chính là một đôi gian phu dâm phụ, tôi không thể thoát khỏi ông ta, ông ta cũng không thể thoát khỏi tôi. Mối quan hệ này còn sâu sắc hơn khoái cảm của tình dục, thật sự tồn tại. Ông ta tàn sát bừa bãi thì tôi có tư cách gì chỉ trích ông ta chứ. Tôi muốn bảo vệ Chu Dung Thành, bảo vệ chức quan của ông ấy, bảo vệ vinh quang của ông ấy, bảo vệ ông ấy mạnh khỏe. Nhưng trong lúc này, tôi đã hiểu được rằng, trong bóng tối hỗn loạn lừa gạt lẫn nhau, ông ấy không phải người nắm trong tay tất cả, tôi lại càng không phải.
Người chân chính nắm trong tay mọi thứ, thao túng toàn bộ quân cờ là Kiều Dĩ Thương. Ông ta là người tính kế hủy hoại một đời Chu Dung Thành. Lòng dạ ông ta tàn nhẫn như vậy, ra tay quyết tuyệt như vậy, mà tôi lại chính là mồi nhử của ông ta. Nếu tôi nói ra tin tức về sòng bạc Hoa Chướng cho Chu Dung Thành sớm một chút, nếu tôi khắc chế được dục vọng của mình, không rơi vào trong dụ dỗ của ông ta, có thể có một phần vạn cơ hội thay đổi kết quả sinh ly tử biệt này hay không?
Nhưng chung quy lại, sự mềm lòng không nỡ của tôi, sự ích kỷ của tôi đã chôn vùi Chu Dung Thành, sự do dự của tôi đối với Kiều Dĩ Thương đã khiến tôi phải trả giá đắt. Tôi nhìn gương mặt ông ta, dưới đáy lòng đã trở nên hoang vu vô cùng.
“Kiều Dĩ Thương, tôi hận anh.”
Anh hơi giật mình: “Hận đến bao nhiêu?”
Tôi nói hận đến tận xương.
Anh trầm ngâm một lát, sau đó thấp giọng cười: “Tôi nhớ rõ tôi đã từng nói với cô, mặc kệ là như thế nào cũng phải trở nên mạnh mẽ. Cô luôn miệng cường điệu rằng tất cả tình yêu và sự thâm tình của cô đều dành cho Chu Dung Thành. Như vậy tôi sẽ cướp đi tất cả. Cô cứ hận đi, hận lâu vào, như vậy tôi và cô chủ Hà cũng không thể hết ràng buộc nhau.”
Kiều Dĩ Thương vĩnh viễn thờ ơ và bình thản như vậy. Muôn vàn rối loạn trên thế giới này đều không thể khiến ông ta tổn thương, khiến ông ta xúc động, khiến ông ta sợ hãi. Ông ta giống như không đếm xỉa đến thứ gì cả, sạch sẽ từ đầu đến chân quan sát sự phân tranh lầy lội dơ bẩn này. Tôi nắm tay đè xuống cổ họng đang muốn rống giận, môi run run bị cắn đến rách, vị ngọt của máu thấm vào đầu lưỡi tôi, dần lan ra rồi hòa tan khiến tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn. Tôi cố gắng chịu đựng không nổn mửa, gằn từng tiếng từ răng nanh: “Hận thù lúc này đây khác với ngày xưa. Ngày xưa tôi đã sai, tôi không có tư cách thống hận anh. Tôi chỉ hận chính bản thân tôi không nhịn được để anh mê hoặc. Hôm nay anh giết chồng của tôi, phá hủy nhà của tôi. Tôi và anh vĩnh viễn không thể cởi bỏ mối hận này.”
Ông ta cắm ba cây nhang đã đốt một nửa vào trong lư nhang, ngẩng đầu trầm mặc, nhìn chăm chú vào di ảnh của Chu Dung Thành. Sự bình thản không sợ hãi trên mặt ông ta rốt cuộc đã hơi nứt vỡ ra: “Cô chủ Hà cũng phải biết Chu Dung Thành đã đắc tội với những ai. Trên đời này người muốn anh ta chết không thể đếm được, vì sao lại phải nhận thức chính xác là tôi. Tôi không ra tay, mạng của anh ta cũng chẳng giữ lâu được.”
“Người muốn anh ấy chết có rất nhiều, nhưng người chân chính có thể làm được lại không có. Dung Thành làm công an hai mươi năm, sóng gió gì mà chưa từng trải qua, kẻ xấu thổ phỉ gì mà chưa từng chế phục qua. Nếu kế sách dụ dỗ anh ấy lên núi không thực hiện cẩn thận thì anh ấy căn bản sẽ không thể đi lên. Ở tỉnh Khánh Lăng này ngoài anh ra thì còn có ai nữa.”
“Hóa ra trong mắt cô chủ Hà tôi lại xuất sắc như vậy đấy.” Ông ta phát ra vài tiếng cười sang sảng dịu dàng: “Chỉ cần cô nhận định như vậy sẽ tìm mọi lý do để nó trở thành sự thật, tôi đương nhiên không có lời nào để nói. Chu Dung Thành chết ở đâu, chết như thế nào, tôi quả thật biết rất rõ ràng.”
Thân thể tôi run lên thật mạnh. Ông ta nói rằng vĩnh viễn cũng không nói cho tôi nghe, trừ khi có một ngày. Ông ta nói tới đây thì tạm dừng lại, bước hai bước về phía chậu than, môi ông ta gần như chạm vào tóc tôi: “Cô hoàn toàn chế trụ được tôi, khiến tôi vì cô mà mất đi tâm trí.”
Kiều Dĩ Thương cởi bông hoa trắng đeo trước ngực ném vào chậu than đang dần tắt trước mặt tôi. Ngọn lửa mất đi mồi lửa sắp sửa tắt, sau khi bông hoa trắng rơi vào lại lần nữa cháy lên ngọn lửa sáng bừng. Ngọn lửa ấy cháy một cách diễm lệ giữa hai đầu lông mày tôi, đáy mắt của ông ta cũng sáng lên ánh sáng màu đỏ.
“Đối với người phụ nữ khác mà nói thì đây là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành. Nhưng đối với cô chủ Hà mà nói thì cũng không phải quá khó. Thời khắc cô cố chấp, quật cường lại tốt đẹp thì tôi đã khát vọng cô nhiều đến mức nào, muốn chiếm lấy toàn bộ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài cô, một bí mật cũng không giữ lại.”
Mùi khét của hoa và châm sắt bị cháy xông thẳng vào trong mũi tôi, tôi cố gắng chịu đựng không phun nước lên trên người ông ta. Rất nhiều ngày rồi tôi không cười, nụ cười đối với tôi mà nói là thứ vô cùng xa xỉ, là quá khứ xa lại kia. Tôi gian nan nhếch môi, cố gắng tạo một độ cung tang thương lạnh nhạt.
“Vậy anh Thương có biết không, hứng thú và khát vọng của anh đối với tôi có thể sẽ phá hủy giang sơn của anh đấy.”
Ông ta nheo mắt lại, rất nhanh bật cười. Trên mặt ông ta khó có thể thấy được một nụ cười tươi tắn như vậy, giống như sự chê cười khi nghe thấy một điều không tưởng, lại giống như cảm thấy thú vị trước khí thế tự tin này. Gương mặt bình tĩnh của ông ta tựa như mặt hồ bị một viên đá ném vào mà nổi lên gợn sóng, thật lâu sau cũng không tiêu tan đi: “Cô nắm chắc như vậy sao? Cô làm sao có thể phá vỡ được?”
Ánh mắt của ông ta đặt trên ngực tôi.
“Ôn nhu hương hóa ra chính là như vậy. Nếu đêm đó cô có thể đoán được kết cục ngàng hôm nay, cô nhất định sẽ không bỏ qua đúng không?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn di ảnh Chu Dung Thành: “Linh đường là đất thiêng, đừng nói năng ngông cuồng.”
“Báo ứng và hậu quả tôi đều có thể chịu được.” Kiều Dĩ Thương lưu lại một câu này, trong ánh mắt ông ta càng tràn ngập dịu dàng: “Tôi chờ cô chủ Hà đến phá vỡ giang sơn của tôi.” Ông ta nói xong lại chỉ môi mình: “Dùng thân thể của cô, đây là ưu thế duy nhất của cô.”
Sau khi ông ta thực hiện động tác kiên quyết này, vài cảnh sát gác cửa cũng có ý đồ đi theo. Bảo tiêu đang chờ bên ngoài sân lập tức nối đuôi nhau nhanh chóng đi vào, giống như thiên quân vạn mã, thành đồng tường sắt vây quanh Kiều Dĩ Thương, không để lại một khe hở nào.
Cảnh sát căn bản không nhanh được như bọn họ, càng không có công phu như bọn họ, lập tức bị đưa vào thế yếu. Hai bên người giằng co hồi lâu, Kiều Dĩ Thương nghĩ tới thi thể Chu Dung Thành còn chưa lạnh, không muốn để tôi khó xử nên vẫy tay, mang vẻ mặt sát khí đưa ra mệnh lệnh cho bảo tiêu không được nhúc nhích. Cuối cùng ông ta liếc tôi một cái, mang theo mười mấy tên cao to rời khỏi linh đường. Bóng dáng của ông ta trở thành một điểm sáng giữa làn sương mù, cho đến tận khi biến mất hoàn toàn. Thân thể tôi giống như mất hết sức lực, hai chân mềm nhũn ngã vào bồ đoàn, gian nan thở dốc.
Cục phó Mã nói khách đến tế bái còn lại cũng không quá nhiều, tôi không cần phải ở đây tiếp đón, có thể đến phòng nghỉ ngơi. Tôi lắc đầu trầm mặc, cắn răng kiên trì đến khi mọi người phúng viếng xong, bất kỳ nghi thức nào cũng không bỏ qua. Bảo mẫu nâng tôi lúc này đã không còn chút sức lực nào ra khỏi biệt thự, để lại cảnh sát và bảo tiêu dỡ linh đường xuống, nâng quan tài đặt áo mũ của Chu Dung Thành ra.
Tôi không dám quay đầu lại nhìn. Tôi sợ mình không có dũng khí tiễn ông ta đi, tôi càng sợ chính mình khắc chế không được mà đuổi theo, năn nỉ ông ta dẫn tôi đi cùng.
Bảo mẫu nâng tôi ra ngoài, tôi chăm chú nhìn con mối đang miệt mài ở trên vỏ cây: “Dung Thành còn có thể trở về không?”
Bảo mẫu không nói, tôi không chịu bỏ qua hỏi hai lần, bà ấy nhỏ giọng nói có lẽ không thể. Tôi nghiêng đầu nhìn bà ấy: “Người chưa chết sẽ thấy thân thể, người đã mất thì thấy xương cốt, hiện tại anh ấy cái gì cũng không có. Nếu có người nói với tôi rằng anh ấy đi rồi thì tốt xấu gì cũng phải cho tôi thấy thi thể của anh ấy. Cho dù thi thể hoàn toàn thay đổi, trở thành đống hỗn độn không thể nhìn nổi cũng có thể giải quyết tâm nguyện muốn tiễn anh ấy đi một đoạn đường của tôi.”
Tôi khép hờ mắt, chăm chú nhìn cái bóng đang gấp khúc của mình trên mặt đất: “Cho nên tôi thà rằng tin tưởng anh ấy còn sống, ngay tại Vân Giang này.” Trước mắt tôi sáng ngời, nhịn không được mở to mắt: “Có thể anh ấy không chết, nằm vùng ở Tam Giác Vàng khiến cho kẻ muốn anh ấy bỏ mạng thả lỏng cảnh giác. Thật ra anh ấy không sao cả, thậm chí còn không hề bị thương.”
Cảm xúc của tôi trở nên kích động, nắm lấy bả vai của bà ấy, dùng sức lay: “Có thể như vậy hay không?”
Bảo mẫu thấy tôi điên cuồng đến đỏ hốc mắt, bà nhỏ giọng nói: “Bà chủ, đừng nói tới việc nơi này nguy hiểm như thế nào, cục trưởng Chu cũng không phải thần, cũng sẽ có tình huống ông ấy không thể nắm giữ được. Cứ cho là thật sự may mắn như lời cô nói, ông ấy cũng sẽ không nhẫn tâm đến mức nhìn cô lập linh đường cho ông ấy, khóc đến thảm thương như vậy mà không trở lại gặp cô. Ông ấy vẫn luôn luyến tiếc cô.”
Một tia hy vọng mới dâng lên trong lòng tôi lại lặng yên không một tiếng động biến mất.
“Đúng vậy, sao anh ấy có thể bỏ được tôi chứ. Anh ấy chẳng sợ tôi hận anh ấy, anh ấy cũng sẽ không không muốn nhìn thấy tôi, căn bản anh ấy luôn luyến tiếc tôi. Tính tình của Chu Dung Thành tôi hiểu, không phải là người trốn trốn tránh tránh. Có ai lại bỏ đi cuộc sống ở trên đỉnh cao quý mà làm một hồn phách người đời nghĩ rằng không tồn tại chứ.”
Tôi nhỏ giọng nói, cho nên ông ấy thật sự đã chết, có phải không. Bảo mẫu khóc nấc lên hai tiếng, bà ấy dùng thanh âm cố nuốt vào lồng ngực nói: “Bà chủ, mùa xuân tới rồi.”
Tôi sửng sốt, cứng ngắc xoay người, ngửi được mùi hương dịu dàng của gió mát, lại là một năm. Tôi thong thả ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xa tít tắm không một gợn mây. Những hạt bụi li ti nhảy múa trong không trung, tạo thành từng mảng trắng nhỏ. Bầu trời vốn rất sáng, chỉ có lòng người đen tối.
Tôi suy nghĩ rằng ánh sáng này có thể nuốt hết thân ảnh của tôi, mang tôi đến thế giới bên kia, rời khỏi thành phố mà tôi đã quyến luyến rất nhiều năm hay không. Bảo mẫu chỉ ra xa: “Hoa nở rồi. Mùa xuân năm nay hoa nở sớm, có lẽ vì muốn tiễn cục trưởng Chu một đoạn đường.”
“Anh ấy là một vị quan liêm chính, là vị quan tốt, đời này của anh ấy xứng đáng được nhận điều đó.” Tôi híp mắt, có chút không dám nhìn sự phồn thịnh trước mắt mà tôi lại buồn tẻ, suy sút đến mức không nhìn ra nhan sắc. Trên con đường dài này, hai hàng cây ở bên sườn san sát nối tiếp nhau, kéo dài đến một nơi rất xa. Nó giống như không có điểm dừng, bao bọc toàn bộ sông núi trong vẻ đẹp tao nhã.
Người không biết đi nơi nào, hoa đào vẫn tắm trong gió xuân như cũ. Hết thảy không hề biến đổi, thời gian vẫn đang trôi. Mưa gió vẫn sẽ rơi xuống, bi ai vô tận giờ khắc này rồi cũng có một ngày sẽ bị quên đi, tiêu tan toàn bộ. Vài thập niên sau khi tôi nhớ về Chu Dung Thành, nhớ lại năm tháng ông ta cưng chiều tôi, tôi sẽ coi như là một câu chuyện xưa thật dài thật nhiệt liệt, một giấc mộng vô cùng thăng trầm. Nó có tiếc nuối, có không trọn vẹn, có bi thương, nhưng nó cũng đã từng tốt đẹp.
Tôi nằm trong xe chợp mắt một lát, sau khi đến nơi, bảo mẫu gọi tôi tỉnh dậy. Tôi bảo bà ấy và lái xe ở lại xe chờ tôi, không cần quấy rầy.
Tôi đẩy chiếc cửa sắt có hơi rách nát trước mặt ra, men theo con đường hoang vu không người đi vào sân. Gai nhọn của cây cối xẹt qua chân tôi, tôi cố không để bị thương, vội vàng xé một mảnh vải từ váy buộc lại vết thương, phòng ngừa chảy máu, lại tiếp tục đi vào sâu bên trong. Hoa rụng rực rỡ bên trong, trên tảng đá phủ một lớp rêu hơi mỏng. Kia không phải hoa héo, mà là một đóa hoa sạch sẽ vừa nở rộ. Chúng nó vừa mới rơi khỏi cành, còn chưa nhiễm nhiều dơ bẩn của phàm trần. Tôi thấy hơi thương tiếc, ngồi xổm xuống nhặt rất nhiều đóa lên, đặt ở hai bên thân cây thô to, dùng đất chôn xuống.
Nếu chúng nó đủ mạnh mẽ thì đầu xuân năm sau có thể tiếp tục mọc lên, không thì cũng chỉ dừng lại ở đây thôi. Tôi không biết đã mai táng bao nhiêu đóa, đầu đầy mồ hôi. Khi tôi ngẩng đầu lau trán, trên băng ghế đá vốn trống vắng bỗng nhiên có một người ngồi.
Ông ta tới rất nhẹ nhàng nên tôi không phát hiện ra. Ông ta mặc một bộ vest màu đen, đưa lưng về phía tôi, bất động. Tôi không lập tức gọi ông ta mà đánh giá tòa nhà bị vứt đi không người ở lại này. Có vẻ là tầm năm tầng, ngói cũng không cổ xưa lắm, hẳn là có chuyện gì nên mới bị bỏ hoang. Tôi nói với bóng dáng người kia: “Hôm nay Dung Thành sẽ khởi hành về thủ đô hạ táng, lãnh đạo tỉnh tự mình tiễn anh ấy đi. Thân thể tôi không sạch sẽ, sẽ không đi theo. Chuyện mà anh ấy để lại còn cần tôi xử lý.”
Người đó chờ tôi nói xong, vô cùng vững vàng xoay người lại đối mặt với tôi. Đó là luật sư thay Dung Thành đến đưa tôi cổ phần công ty khi tôi sinh non nằm viện. Ông ta cười, cúi đầu với tôi: “Bà chủ Chu, tôi đợi cô đã lâu.”
Tôi đứng ở nơi cách ông ta hai ba mét: “Sao ông biết tôi hôm nay sẽ đến?”
Ông ta đẩy mắt kính lên: “Thứ nhất, mất đi sự bảo vệ của chồng, tiền tài và cổ phần công ty ngài ấy lưu lại là thứ cô coi trọng nhất. Thứ hai, rõ ràng cục trưởng Chu hy sinh là do bị người của Tam Giác Vàng tính kế, công ty của ngài ấy trở thành một miếng thịt thơm cho mọi người cắn xé. Cô không có động tĩnh, đương nhiên càng có nhiều người muốn chiếm. Lấy sự thông minh và độc ác của bà chủ Chu, cục diện này cô nhất định không thể chấp nhận.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!