Tôi cau mày nhìn Kiều Dĩ Thương: “Anh căn bản không hề muốn nói cho tôi, chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột."
Ông ta nói: “Tôi không bao giờ nói dối cho phụ nữ.”
“Anh không phải lừa dối không ít lần rồi sao?”
Tôi cười chế nhạo “Người phụ nữ mưu trí như cô Thường vậy mà vẫn bị chính chồng mình lừa cho xoay vòng vòng. Anh rõ ràng đang ở bên tôi, nhưng lại có thể nói dối cô ấy là bận việc công ty.” Ánh mắt tôi rơi vào môi ông ta, môi của anh rất mỏng, người có đôi môi mỏng đa phần là người đa tình, từng hôn nhiều phụ nữ nhưng chưa bao giờ lưu luyến ai quá lâu.
“Vẻ ngoài phong tình của anh Thương, cùng với cách nói chuyện “hoa ngôn xảo ngữ”, sinh ra đã có hàng nghìn chiêu trò để lừa gạt phụ nữ.” Ông ta vậy mà lại càng tỏ ra hứng thú trước những lời nói hung hăng của tôi, bật cười: “Ý tôi là tôi chỉ đối với mình cô không nói dối, những người khác trong mắt tôi vốn không coi là phụ nữ.” Ông ta vươn tay, đầu ngón tay chạm vào vệt nước trà còn sót lại trên cằm tôi: “Chỉ có phụ nữ khiến tôi ấn tượng sau một đêm mới có thể ở chỗ này lưu lại dấu vết.”
Kiều Dĩ Thương chỉ chỉ ngón tay vào vị trí trái tim mình, trong mắt hiện lên một tia đùa cợt. Lúc này trời đã chìm xuống, đèn đường đã bật, tia sáng mờ mờ chiếu vào gương mặt ông ta qua tấm kính. Kiều Dĩ Thương thực rất đẹp trai, nhưng cũng thập phần nguy hiểm. Ông ta vốn là một con hổ gian trá, chỉ là tôi lúc đầu không nhìn ra, sai lầm để dục vọng dụ dỗ, suýt chút nữa cũng bị sa vào đó không thoát ra được, hủy hoại tất cả.
Tôi cười nhạt hỏi: “Anh thật sự thích tôi sao?” Kiều Dĩ Thương khựng lại, không nghĩ rằng tôi sẽ hỏi một cách thẳng thắn như vậy. Ông ta hỏi tôi tại sao lại nhắc đến chuyện này. Tôi mặt không chút biến sắc, tiến lại gần, ngón tay hướng tới cổ áo ông ta, nắm chặt phần cúc áo. Tôi siết chặt nắm tay, càng cảm nhận rõ phần da thịt rắn rỏi sau lớp áo: “Anh rốt cuộc là đang lợi dụng tôi để nắm thóp Chu Dung Thành, hay thực sự vì tôi mà lưu luyến, dùng mọi cách để có được tôi?”
Kiều Dĩ Thương dựa lưng ra sau, vẻ mặt trở nên trầm tư, tôi không thể nhìn thấu ông ta, ở bên người đàn ông này tôi giống như người mù phải đối diện với đôi mắt sắc bén: “Cô có thể đừng là người phụ nữ của Chu Dung Thành không?” Kiều Dĩ Thương càng áp gần lại mặt tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nhè nhẹ của ông ta, lúc đầu còn rất ổn định, nhưng sau đó đột nhiên lồng ngực bắt đầu phập phồng lên xuống. Tôi buông cổ áo ông ta ra, lòng bàn tay bỗng chốc trống rỗng, bên trong còn in hằn vết cúc áo rõ rệt vì bị nắm chặt trong một khoảng thời gian.
Tôi lấy trong túi xách ra một chiếc cúc áo. Đây là chiếc cúc màu trắng trong suốt đã rơi ra khỏi áo sơ mi của ông ta từ rất lâu rồi. Tôi không biết nó có gì đặc biệt mà bản thân giữ nó đến tận bây giờ, thậm chí còn luôn mang theo nó trên người. Tôi thích độ trong suốt của nó, lại càng thích khoảnh khắc nó rơi vào tay tôi. Tôi bỏ cúc áo vào trong túi áo ông ta rồi nhẹ nhàng đóng mép trên lại: “Có phải hay không với tôi không quan trọng, tôi chỉ muốn biết, bản thân làm tổn thương người khác lại tự làm tổn thương chính mình, liệu có đáng hay không?” “Tôi vẫn sẽ chờ, chờ Dung Thành toàn vẹn trở về.”
Hình bóng của Kiều Thương trong tầm mắt tôi trở nên mông lung mờ ảo, nếu bây giờ có một người con gái xa lạ vô tình đi qua, chắc chắn sẽ bị chìm đắm trong hình dáng này?
Tôi biết ông ta sẽ không nói ra bất kì thông tin gì, ngay từ đầu đã chẳng có dự tính nào cho chuyện này, ông ta chỉ muốn đưa tôi vào những trò dục vọng khiến tôi không thể thoát ra. Tôi nắm tay vịn, đẩy cửa xe ra, vừa bước ra, chợt nghe thấy một giọng nói hơi ồn ào phát từ người kía sau.
"Anh Thương, Chu Dung Thành mang một nhóm cảnh sát lên núi, họ lần theo dấu vết do anh Long để lại. Họ có đầy đủ trang bị, nhưng đường núi không dễ đi, hơn nữa, mấy ngày nay ở Vân Giang liên tục mưa, chỉ cần không mọc cánh bay, lên rồi khó mà xuống.”
Cơ thể tôi cứng đờ, hai mắt trừng lên nhìn chằm chằm vào thứ ánh sáng màu cam mờ nhạt trước mặt. Nó xuyên qua kẽ hở giữa những bóng cây, rơi xuống mặt đất, vẽ lên bóng dáng cô độc yếu ớt của tôi. Tôi nhanh chóng xoay người lại, Kiều Dĩ Thương đang cầm trên tay chiếc điện thoại, đoạn ghi âm không ngừng phát ra từ bên trong.
"Anh Thương, quả như anh dự đoán, anh Long bị bọn họ bao vây, bây giờ không thể đột phá. Bọn cớm trước tiên phái một đội đi bắt hết tay sai, mười mấy tên đi theo anh Long cũng không chống đỡ nổi. Hơn nữa người cầm đầu là Chu Dung Thành, anh Long khó mà xoay xở.”
Sau vài giây âm thanh bị đứt quãng ngắt kết nối, giọng nói của người đó lại phát ra từ điện thoại, có chút khẩn trương: “Anh Long đang cần hỗ trợ từ anh! Đội chống ma túy dưới sự chỉ huy của Chu Dung Thành đang gắt gao truy lùng đuổi cùng giết tận.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!