Tôi mỉm cười, một câu cũng không nói, đóng cửa xe lại, hoàn toàn ngăn cách giọng của cô ta. Tôi nằm ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, qua một thời gian không quá lâu thì cửa xe bị mở ra, Chu Dung Thành chạm vào gương mặt tôi đang ngủ mơ hồ, hôn lên trán tôi một cái: “Mệt sao.”
Tôi nói có một chút, ông ta cười ừ một cái: “Quay về nghỉ ngơi.” Ông ta ngồi xuống bên cạnh tôi, để tôi gối lên đùi ông ta, Kiều Dĩ Thương cũng ngồi vào chiếc Maybach bên cạnh, Thường Cẩm Lệ ngửi được mùi rượu nồng nặc dính trên quần áo ông ta, đưa tới cho ông ta một ly nước, lướt qua đỉnh đầu ông ta cười nhìn qua bên này, gõ cửa kính của cô bên kia, Chu Dung Thành lúc này mới quay qua một nửa, góc độ vừa hay cản trở quần áo trên vai và đùi tôi đã cởi nửa.
“Cục trưởng Chu, tối nay ngoại trừ một chút ngoài ý muốn, còn lại đều ổn.” Chu Dung Thành nói cũng tạm. Thường Cẩm Lệ dựa lên đầu vai Kiều Dĩ Thương, cười vô cùng quyến rũ: “Chuyện làm ăn của cục trưởng Chu sắp đánh vào Hương Cảng, thật là đáng chúc mừng.”
“Còn chưa hoàn toàn xác thực, tin tức của bà Kiều thật là linh hoạt.” Thường Cẩm Lệ cười nói anh hùng tiếc anh hùng, tôi và bà Chu đều là phụ nữ lả lướt thất khiếu, mới có thể ăn ý được như thế. Tài xế ngồi ở ghế lái hỏi có muốn đi không, Chu Dung Thành giơ tay ngăn lại, ông ta cười nhìn Kiều Dĩ Thương: “Làm ăn ở đâu tôi không để tâm, quá trắng, bây giờ chuyện tôi muốn làm nhất, tổng giám đốc Kiều biết là gì không.”
Ngón cái Kiều Dĩ Thương đeo nhẫn đều ngang lên người, nhẹ nhàng vuốt, ánh mắt nhìn chằm chằm con phố dài với ánh đèn đường màu vàng mờ ảo: “Cục trưởng Chu muốn tiêu diệt tôi.” Chu Dung Thành cười nói này không phải tôi nói đâu, là tổng giám đốc Kiều tự cho rằng.
Kiều Dĩ Thương nhỏ giọng bực bội: “Tôi và cục trưởng Chu lẽ nào không phải cũng là ý tưởng lớn gặp nhau sao, tiêu diệt tôi, chỗ tốt không chỉ có thế.”
Ông ta nói xong quay mặt đi, cách tấm kính nói: “Chỉ là rất đáng tiếc, cục trưởng Chu còn kém một chút đức hạnh nữa, thất thủ vào thời khắc quan trọng nhất, để tôi may mắn chạy trốn.
Nhưng mà cũng không dễ dàng gì, bao nhiêu năm tiếp xúc với sòng bạc, chỉ có duy nhất cục trưởng Chu có thể đối đầu nhiều hiệp với tôi như thế.”
“Tổng giám đốc Kiều không cần vội.”
Chu Dung Thành kéo dài âm cuối: “Rất nhanh sẽ có cơ hội thôi.” Kiều Dĩ Thương bình tĩnh gật đầu: “Mỏi mắt mong chờ.” Ông ta vung tay lên, tài xế ở đằng trước đóng cửa sổ và khóa lại luôn, Maybach đi trước, biến mất trên đường phố yên tĩnh.
Vài ngày sau tiệc tối trên du thuyền, bà Mạc có gọi cho tôi hai cuộc điện thoại, hỏi tôi sức khỏe thế nào, còn nói quả nhiên tin đồn tối đó không ngăn lại được, mấy bà này bình thường nhàn rỗi không có gì làm, cứ thích bàn chuyện thị phi đấu võ mồm, chuyện ngài Kiều cứu tôi, bọn họ thêm mắm thêm muối vào, đã mất đi bản chất thật.
Tôi cũng dự đoán được kết quả như thế, cũng không để trong lòng, hơn nữa Chu Dung Thành mấy ngày nay đối xử rất tốt với tôi, thật sự là nâng niu trong lòng bàn tay sợ rớt mất, ngậm trong miệng sợ tan chảy, ngay cả Chu Lâm ông ta cũng không rảnh để ý, ngoại trừ làm việc ra thì đều ở cùng tôi.
Mỗi tối ông ta đều kéo tôi đi làm tình, một đêm không dứt, hơn nữa bất kể mấy lần cũng không mang bao, dung hợp rất sâu, tôi biết ông ta có dự định để tôi có thai, mặc dù bọn tôi đều không nói, nhưng đều tự phối hợp, sau khi kết thúc tôi lập tức lấy gối đầu lót dưới mông, uống một ít thuốc an thai.
Cuộc sống tốt đẹp như vậy qua đến ngày thứ bảy, Chu Dung Thành đột nhiên chập tối vội vàng chạy về bảo tôi thu dọn vài bộ quần áo cho ông ta, để kịp rạng sáng đến đặc khu công tác.
Lúc trước ông ta đi công tác sẽ được tỉnh Thiện điều lệnh trước đó nhiều ngày, thởi gian sắp xếp đầy đủ, lần này, tin tức đến quá bất ngờ, làm tôi không chuẩn bị trước, tôi hỏi ông ta trường hợp gì thế, cục trưởng cục thành phố như anh cần phải xung phong đi đầu sao.
Ông ta cởi mũ cảnh sát ngồi trên sofa uống trà: “Năm giờ sáng mai Triệu Long về phi cơ Tam Giác Vàng. Anh phải đến biên giới Vân Giang ngăn anh ta, tuyệt đối không thể để anh ta đến Mỹ Điện nếu không anh không ra tay được.” Lòng tôi kìm nén, đụng độ với thủ lĩnh giặc cỏ của đám thủ hạ bỏ mạng, độ nguy hiểm còn cao hơn so với xông vào khu bom, tỉnh Thiện này là trúng phải gió gì thế, sao lại xuống tay với ông ta.
Chu Dung Thành là cục trưởng cục thành phố cấp cao nhất trừ An Châu, hơn nữa công lao của ông ta hiển hách nhất, nhân vật khó giải quyết như thế, quả thật người đầu tiên nghĩ tới là ông ta. Giọng tôi run rẩy nói chúng ta tìm phó thị trưởng, để ông ta hoạt động một chút, người khác có thể đi thay anh.
Chu Dung Thành đặt ly trà xuống, ông ta ngẩng đầu quan sát tôi: “Là anh chủ động yêu cầu tiếp nhận vụ này, ngoại trừ anh, ai cũng không phải là đối thủ của Triệu Long, đi thì chính là tìm chết, anh có thể bảo đảm mình có đường sống.”
Đầu tôi vang lên một trận sấm sét, mắt thấy trong chớp mắt trắng bệch, máu như chảy ngược, từ đầu đến chân xuyên qua lý trí và xương cốt tôi, sự tuyệt vọng như nổ tôi tan rã, tôi tưởng rằng mình nghe lầm rồi, trừng mắt lớn nhìn ông ta, ông ta cười chìa tay ra với tôi, sửa đôi môi run rẩy của tôi thành nụ cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!