Thân thể vạm vỡ cường tráng của Chu Dung Thành giống như một bức tường. Ông ta dùng ba phần sức lực áp chế tôi đã đủ cho tôi không chỗ nào để trốn, tôi thậm chí có thể cảm giác được lúc này cơ bắp căng cứng của ông ta đang nhảy nhót, đó là chiếm hữu bức thiết và một tia phẫn nộ ẩn nhẫn.
Đôi môi ông ta dán lên trán tôi, bởi vì tình dục mà âm thanh khàn khàn từ yết hầu tràn ra: "Giận sao?"
Tôi quay đầu ra không chịu để ông ta hôn, tránh né đôi môi nóng hổi của ông ta: “Không giận."
Ông ta giống như đối xử với một đứa trẻ nói dối, bất đắc dĩ như thế: “Còn nói không có, nhìn khuôn mặt nhăn nhó này của em xem."
Ông ta nắm chặt lấy khuôn mặt tôi, để tôi nhìn vào con ngươi của ông ta, tôi nhìn thấy bản thân gầy gò đang trần trụi từ trong đôi mắt ông ta.
Ông ta gạt ra mái tóc dài đang dính trên hai má của tôi, hỏi tôi có phải còn đang trách ông ta hay không.
Từ cái khoảnh khắc tôi rời khỏi sòng bạc Hoa Chướng, tôi rất thảm hại, giống như đang mơ một giấc mộng bất ngờ và tàn tạ.
Run như cầy sấy nhìn thấy cảnh sát phá cửa xông vào, chẳng hề biết mình bị lợi dụng, chủ mưu sau màn còn là chồng của tôi. Lúc ông ta xông vào, tôi thậm chí cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, loại cảm giác này đánh vào trong mê man, khiến cho tôi bắt đầu hoài nghi hết thảy.
Hoài nghi tình yêu giữa chúng tôi, hoài nghi cuộc hôn nhân này.
Đánh vỡ vẻ tốt đẹp chỉ cần một giây đồng hồ, hoặc là một cái nghĩ ngợi bất an.
Tôi thừa dịp lúc Chu Dung Thành đưa tay tắt đèn, không chút do dự đẩy ông ta từ trên người tôi ra. Ông ta ngã vào bên cạnh tôi, nhìn tôi dùng chăn mền che thân thể mình, lặng lẽ đưa lưng về phía ông ta.
Ông ta ngầm cười sau lưng tôi, không chần chờ chút nào, cũng không cho tôi chỗ trống để yên tĩnh lại, dán thân thể vào sau lưng tôi, giống như vô lại dùng chân ngăn chặn tôi, đem thân dưới của mình chống lên bờ mông tôi.
Cách một lớp chăn mỏng manh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng đâm xuyên tôi, tôi kìm lòng không được vặn vẹo hai cái, ông ta lập tức ôm tôi càng chặt.
Một đầu đầu lưỡi ướt át liếm liếm vành tai tôi, âm thanh của Chu Dung Thành cực kỳ dỗ dành nói: “Dáng vẻ tức giận của em rất đáng yêu."
Tôi hất cánh tay của ông ta đang vòng qua eo tôi, ông ta vui vẻ không biết mệt lại quấn lên. Lặp đi lặp lại mấy lần, tôi có chút mệt, ông ta lại càng ngày càng có tinh thần, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, kích thích thú tính của đàn ông, ông ta không cho phép kháng cự kéo chăn mền của tôi ra.
"Giận cái gì thì sau đó lại trút hết lên người anh, hiện tại đừng náo loạn."
Ông ta gần như điên cuồng hôn làn da trần trụi của tôi, mỗi một tấc đều không bỏ qua. Tôi cùng phân cao thấp với ông ta, không chịu đem thân thể đối mặt với ông ta, nhưng tôi cũng không chống đỡ được tiến công và cướp đoạt của Chu Dung Thành. Ông ta biết rõ tất cả điểm mẫn cảm của tôi, tay chân của tôi rất nhanh xụi lơ dưới sự trêu chọc của ông ta.
Tôi há to mồm cắn lấy bả vai ông ta, lại cảm thấy chưa hả giận, đi cắn yết hầu của ông ta. Ông ta ngẩng đầu lên tùy ý để tôi mút vào ra một dấu đỏ, dấu đỏ rất nóng, so với môi của tôi còn đẹp đẽ hơn.
Tôi đỏ cả vành mắt, cái mũi chua xót, nghẹn ngào nói: “Anh mưu đồ đã lâu."
Ông ta ừ một tiếng: “Mưu đồ muốn cưới em đã lâu."
Tôi che miệng của ông ta: “Anh gạt người, anh mưu đồ lợi dụng em đã lâu."
Chu Dung Thành đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra: “Em cho rằng như vậy à."
Tôi nói vốn dĩ chính là thế, nếu như anh sớm nói cho tôi, tôi cũng sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy.
"Nói cho em, em còn chịu sao."
Lực sát thương của bảy chữ này quá lớn, máu chảy trong thân thể tôi nháy mắt trở nên đông cứng. Tôi hiểu rõ ông ta tuyệt không phải đang tìm tòi nghiên cứu vấn đề, mà là ném đá giấu tay, ông ta cảm thấy tôi không nỡ tính kế Kiều Dĩ Thương.
Chu Dung Thành híp mắt dò xét mỗi một cái biểu cảm trên mặt tôi: “Anh nhận được tin tức mật, Kiều Dĩ Thương có một nhóm xuất khẩu một lô ma tuý thuốc lá đến hộp đêm ở Châu Âu. Ngay tại mấy ngày xuất cảng gần đây, cất giữ trong phòng làm việc của hắn, nhưng anh cần xác định, cái va ly kia có thật sự tồn tại hay không. Anh không ôm hy vọng gì, có điều Linh San, em thật sự vượt ngoài dự liệu của anh."
Ông ta giống như cười mà không phải cười vuốt ve mặt của tôi: “Rất nhiều năm chưa gặp được người phụ nữ đối phó với đàn ông tất sát tất thắng như vậy, ngay cả Kiều Dĩ Thương cẩn thận như thế cũng sẽ ở thất bại trên người của em."
Ông ta nắm cằm tôi hôn xuống đôi môi tôi, lần này tôi không có đẩy ông ta ra, ông ta vừa mút vào vừa nói: “Mặc dù cạm bẫy đích thân anh ra tay, nhưng có thể để cho ông ta cam tâm tình nguyện rơi vào, chỉ có em mới có thể làm được."
Trần nhà trên đỉnh đầu đang phản chiếu ánh trăng và sao trời, chập trùng lên xuống lửng lửng lơ lơ, giống như mặt hồ bị gió thổi qua trong đêm khuya. Yết hầu của tôi bị tắc nghẽn, không biết là đờm có hóa thành nước mắt hay là cái khác không, tôi nuốt xuống, dùng giọng nói nặng trĩu khàn khàn hỏi: “Sẽ còn có lần nữa sao."
Ông ta cuồng dã nuốt hết lời nói của tôi, mùi thơm của người phụ nữ làm ông ta có chút ý loạn tình mê, một đôi tay lại mặc ý nhào nặn trên da thịt lõa lồ của tôi, nặn đến có chút đỏ và ứ đọng lại.
Đôi môi tôi bị ông ta cắn lấy giữa hàm răng, mơ hồ có đau đớn nhỏ vụn. Nụ hôn của ông ta giống như hút một bình quỳnh tương ngọc dịch hiếm có trên thế gian, mùi vị ngọt ngào tốt đẹp, làm ông ta mê say. Ông ta hôn tôi đến mức hô hấp khó khăn mới thỏa mãn bỏ qua đôi môi của tôi.
Khuôn mặt ông ta chảy mồ hôi ròng ròng dán ở ngực tôi: “Anh làm sao nỡ vứt em cho người đàn ông nguy hiểm như vậy, nếu như không phải xác định Kiều Dĩ Thương sẽ không tổn thương em, anh tuyệt không đi nước cờ này."
Ông ta nói xong câu đó rướn người lên, đè tôi ở phía dưới, vuốt ve chân và bộ ngực của tôi, hết sức hung mãnh đâm xuyên tôi.
Tôi biết ông ta vẫn còn căm thù, ông ta không buông xuống được sự phản bội của tôi, đây là mối vô cùng nhục nhã đối với ông ta, là đàn ông thiên hạ cũng không thể tiếp nhận sự dơ bẩn này.
Cho nên một đêm này tôi bị ông ta chơi đùa chỉ còn lại nửa sức lực. Mỗi một cái điên cuồng chiếm hữu của ông ta đều đang phát tiết, phát tiết đối với sự thù hận của tôi, ông ta hận tôi không chung thủy, cũng hận chính bản thân ông ta, hận trong cuộc sống của ông ta không có cách thiếu tôi, hận vì tôi mà mê muội đến khắc cốt ghi tâm, hận vì đã rơi vào trong tay tôi.
Tôi sức cùng lực kiệt nằm sấp trong ngực ông ta, tôi mơ mơ màng màng biết ông ta ôm tôi đi vào phòng tắm, cực kỳ dịu dàng kiên nhẫn tắm rửa cho tôi, tẩy rửa, nhưng đi ra lúc nào tôi cũng không rõ lắm.
Ngày thứ hai bắt kịp cuối tuần, ông ta không có đi cục thành phố tăng ca, xử lý xong sự vụ của công ty, cho tôi đi đến một nơi cùng với ông ta.
Tôi cho rằng gặp khách hàng xã giao, từ sau khi tôi từ vợ hai chuyển về chính thức, ông ta đặc biệt thích dẫn tôi đi khoe khoang, không chút e dè. Sự thông minh và phong thái của tôi khiến ông ta vô cùng hài lòng, ông ta xác thực cũng tìm không thấy người phụ nữ nào có thể khống chế tình cảnh tốt hơn tôi.
Kết quả không ngờ ông ta dẫn tôi tiến vào một tiệm châu báu cao cấp lâu đời nhất ở đặc khu.
Tôi hỏi ông ta tới đây làm gì, ông ta cười hôn lỗ tai tôi một cái: “Bồi tội cho bà Chu."
Tôi nhíu mày: “Cục trưởng Chu hào phóng muốn vung tay ngàn vàng?"
Ông ta ừ một tiếng: “Vì một nụ cười của hồng nhan, vứt cả tính mạng cũng chẳng từ."
Tôi phì một tiếng bật cười: “Vậy em đây liền không khách khí, cục trưởng Chu hôm nay mang theo bao nhiêu tiền, toàn bộ sẽ đập ở chỗ này, ngoài ra."
Tôi kéo lấy cà vạt ông ta: “Anh đây, không chừng cũng phải ở lại chỗ này gán nợ rồi."
Ông ta ha ha cười lớn: “Bà Chu nỡ bỏ thì anh đây không hề gì."
Mấy nhân viên tiếp tân nhìn thấy chúng tôi, khuôn mặt lập tức tươi cười uyển chuyển đi ra chào hỏi. Tôi nhìn thoáng qua quầy hàng hàng của cô ấy, tất cả đều là phỉ thúy và kim cương, so với trân châu tôi càng thích những thứ này hơn. Tôi đi qua đó kêu cô ta lấy cho tôi mấy món, làm mấy tư thế trước gương, trong đó có một sợi dây chuyền phỉ thúy màu đỏ rất hợp ý tôi.
Phỉ Thúy xanh rất nhiều, Phỉ Thúy đỏ ngàn dặm mới tìm được một cái, sớm đã là có tiền mà không mua được, thấp nhất cũng là 1 triệu. Cô ta thấy tôi cảm thấy rất hứng thú, lấy ra đặt vào trong tay của tôi: “Đây là bảo bối trấn tiệm của cửa hàng châu báu, nếu như bà chủ thích, có thể giảm 10%, khoảng ba tỷ."
Chu Dung Thành đi đến đằng sau tôi, đeo lên cho tôi. Tôi trái phải đánh giá cảm thấy rất thích, nhưng châu báu trong nhà quá nhiều, trong những dịp bình thường đeo ba tỷ là quá chói mắt, không mang giữ lại thì đáng tiếc. Tôi không có ý định mua, vừa định tháo xuống, đúng lúc này Chu Dung Thành đè tay tôi lại: “Mang đi, rất đẹp."
Ông ta mở ví tiền rút ra một tấm thẻ đen, đưa tới trong tay nhân viên, chỉ chỉ ba món đồ trang sức lúc nãy tôi mới sờ qua và sợi dây chuyền tôi đang đeo: “Muốn hết."
Nhân viên nhận được đơn hàng lớn như thế, lập tức mặt mày hớn hở, cô ta quẹt thẻ trở về, giao chiếc hộp tơ lụa mịn màng cho tôi: “Bà chủ, chồng của ngài đối với ngài thật tốt, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người chồng thương yêu vợ của mình như vậy."
Tôi cười một tiếng hỏi tốt sao.
Cô ta dùng sức gật đầu: “Trước kia tôi đã tiếp đãi qua rất nhiều khách hàng, người vợ rất thích một món đồ trang sức nào đó, nhưng ông chồng không cho mua, còn viện đủ thứ cớ, ồn ào đến rất mất hứng, thật ra coi như vì vợ tiêu chút tiền thì có sao đâu."
Chu Dung Thành nhận cái hộp cô ta đưa tới, nói một câu cảm ơn, ôm eo tôi rời khỏi tiệm châu báu. Trong lúc đi xuống bậc thang tôi nghe được có người sau lưng đang gọi: “Đây không phải là cục trưởng Chu và bà chủ sao, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, tình cảm thật tốt."
"Cục trưởng Chu yêu thương bà chủ là có tiếng rồi, Bà Chu ở đặc khu quả thật là hô mưa gọi gió, mặt mũi của cô ấy không nhỏ đâu."
Tôi hừ một tiếng, đưa tay đẩy ông ta ra: “Cố ý? Nghe thấy chưa, em cũng trở thành Ðát Kỷ hại nước hại dân rồi."
Chu Dung Thành cười, quấn qua một bên khác của tôi, càng thêm thân mật ôm lấy tôi: “Nếu như bà Chu là Đát Kỷ, việc phóng hỏa phá chư hầu tôi cũng cam tâm tình nguyện làm."
Chúng tôi rời khỏi cửa hàng châu báu đón xe đi đón Chu Lâm. Thẩm Quỳnh Tư không thoải mái, kêu bảo mẫu dắt nó chờ chúng tôi trong sân. Sau khi Chu Lâm lên xe, ông ta hỏi bảo mẫu tình huống như thế nào rồi, bảo mẫu nói cảm cúm rất nghiêm trọng, sợ lây cho cậu chủ, mới khiến cho cục trưởng Chu gấp ga gấp gáp tới như vậy.
Chu Dung Thành ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ phòng ngủ tầng hai. Ông ta do dự một chút, nếu như tôi không ở đây đoán chừng ông ta sẽ vào nhà nhìn một cái, nhưng tôi không nói một lời, ông ta cũng không biết ra sao. Cuối cùng cũng không có đi xuống, dặn dò lái xe lái xe rời đi.
Trên đường về biệt thự, Phó thị trưởng gọi điện thoại đến cho Chu Dung Thành, hỏi ông ta có phải là không làm việc, khó có được rảnh rỗi một lần, đến ăn một bữa cơm.
Ông ta cách ống nghe nhận ra được giọng nói của vợ phó thị trưởng, ông ta nói vừa vặn, Linh San và Chu Lâm cũng ở đây, vậy thì càng sôi nổi náo nhiệt.
Chúng tôi đi đến nhà hàng Oanh Hoàng, Phó thị trưởng và bà chủ vừa khép thực đơn lại, tôi cười đi qua cùng bà chủ ôm một cái. Bà ta sát bên lỗ tai tôi nhỏ giọng nói: “Mặt hàng kia rất tốt, cũng khiêm tốn biết điều, tôi lại tiếp tục một tháng nữa."
Tôi nói chúc mừng bà chủ thanh xuân phơi phới.
Bà ta cười đến không ngậm miệng được: “Vẫn là muốn cám ơn cô đã tác thành cho tôi, tôi thật sự là cảm kích cô ba ngày ba đêm cũng nói không hết. Anh ta giảm giá cho tôi 40%, nói là nể mặt mũi của cô Hà."
Chị Bối thật là biết làm việc, tạo tiếng thơm cho tôi như thế, tôi nói có lẽ vậy.
Sau khi đồ ăn lên bàn, tôi chăm nom cho Chu Lâm ăn cá. vợ phó thị trưởng rất thích nó, ngồi ở phía đối diện đánh giá gương mặt của nó không ngừng khen ngợi: “Lâm thật sự là thanh tú, giống như cục trưởng Chu một khuôn đúc ra."
Bà ta thấy tôi kiên nhẫn gỡ xương cá ra cho nó, cười đẩy chồng ở bên cạnh: “Anh có phát hiện hay không, bà Chu còn giống mẹ đẻ của Chu Lâm hơn."
Phó thị trưởng nói đương nhiên, bà Chu rất biết thức thời, nếu không Dung Thành cũng sẽ không yêu thích cô ta như vậy.
Chu Lâm vẫn luôn đang cúi đầu ăn cơm bỗng nhiên ngửa mặt lên vô cùng cố chấp nghiêm túc nói: “Bà ấy là dì của con, con có mẹ đẻ."
Sắc mặt vợ phó thị trưởng cứng đờ, nụ cười có chút đông cứng, Chu Dung Thành rất không hài lòng quát lớn Chu Lâm không biết lễ phép, Chu Lâm dứt khoát buông cái thìa xuống. Dáng vẻ nó vừa tủi thân vừa kiên trì khiến tôi phảng phất như nhìn thấy Chu Dung Thành ba mươi năm trước, che kín bởi gia đình bách tính tầm thường, nhưng không che lấp nổi vẻ quật cường của đứa con được nuông chiều, không chịu thua không cúi đầu.
Đáy mắt nó ngấn lệ lấp lánh, kìm nén không rơi xuống. Tôi rút hai tờ giấy che mắt nó lại, đưa tay đẩy Chu Dung Thành một cái: “Được rồi, đừng nói nó nữa, bà chủ cũng không để bụng đâu."
Bà ta thu tay lại cười bối rối: “Đúng vậy, lời con nít ngây ngô, bà Chu không tủi thân thì tốt, chờ nó lớn lên chút, sẽ hiểu rõ làm mẹ kế không dễ."
Tôi chờ Chu Lâm khôi phục lại tâm tình một chút, dùng thìa bón nó ăn cháo. Nó rất ngoan ngoãn, trong ngực tôi không khóc không ầm ĩ, chỉ là thân thể nho nhỏ ngẫu nhiên giật giật một chút.
Phó thị trưởng dùng một miếng giấy thiếc dập tắt ngọn lửa đun trà, ông ta nhìn chằm chằm một đám tro tàn nói: “Dung Thành, gần đây cậu không cần nhúng tay vào chuyện của Kiều Dĩ Thương nữa. Tôi nghe được chút tin tức rất bất lợi cho cậu."
Chu Dung Thành hỏi tin tức gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!