Kiều Dĩ Thương nói câu này xong, mấy tên tay sai đều lui ra sau, bọn họ đều là người trong giới, những ai bản tính như nào cũng hiểu rõ, đắc tội ai cũng được nhưng không dám trêu chọc Kiều Dĩ Thương, đây là người lấy cúc áo làm ám khí, lực cổ tay tàn nhẫn đến kinh người, chỉ cần một chiếc lá cây cũng có thể đưa đối thủ về chầu trời.
Khuôn mặt nhăn nheo của Triệu Long hiện ra một tia bất mãn, anh ta dùng giày nâng cằm cô gái đang quỳ dưới chân mình lên, dáng vẻ lưu manh đem giày hướng ra ngoài: “Các cô đi ra ngoài, tiền sáng mai đến chỗ tú bà mà lấy.”
Mấy cô gái không dám đứng dậy, cũng không biết có phải là do bị sợ hãi hay không mà chân mềm nhũn, run run rẩy rẩy bò ra khỏi phòng thuê, Triệu Long đem tàn thuốc dí vào gạt tàn, khinh thường nhìn lại hỏi: “Giết chết ai? Khẩu khí cũng không nhỏ, người là do tao đưa tới, cũng là do tao muốn hại chết, mày đây muốn giết tao sao?"
Triệu Long tùy tiện dựa lưng vào sô pha, nhéo cổ áo rồi cởi áo sơ mi ra, lộ nửa người trên vạm vỡ mập mạp, giống như một con dã thú mọc đầy lông.
“Mẹ nó mày chính là tới một mình, tao ở nơi này có hai mươi mấy anh em, ai cũng không phải người ăn chay, mày không chiếm được tiện nghi đâu. Tao nể mày có cốt khí và thân thủ nhưng cũng đừng quá ngông cuồng trước mặt tao, chúng ta là một đám giống nhau cả, cùng vinh hoa và chung tổn hại, mày không sợ lật thuyền thì mày cứ làm loạn với tao đi. Triệu Long tao ở hồ nước Tam Giác Vàng này còn sâu hơn so với mày ở Quảng Đà, tao cũng không sợ mảy cái gì.”
Kiều Dĩ Thương đem xì gà đã bẻ gãy ném xuống đất, vụn thuốc rơi vãi nào khe hở của thảm trên mặt đất, ông ta cúi đầu nhìn tôi một cái dưới ánh sáng mờ ảo, thấy tôi không bị thương, quần áo cũng không bị sao nên ông ta thu liễm vài phần, hỏi Triệu Long định như thế nào.
Triệu Long thấy Kiều Dĩ Thương không tiếp tục nháo nữa, ngữ khí anh ta cũng mềm theo không ít, phân phó tên tay sai rót rượu cho anh Thương, tên tay sai phủi phủi chỗ ngồi trên sô pha của một cô gái vừa rồi, rót đầy một ly rượu đưa tới trước mặt Kiều Dĩ Thương, khom lưng rất cung kính.
“Anh Thương, anh ngồi đi, tôi đã lau khô chỗ cho anh rồi nên không bẩn quần áo được đâu. Anh Long cũng suy nghĩ vì mọi người thôi, người đàn bà này quả thật đã quá chặn đường, dám hại cả anh Kim, điều này có thể nhịn được sao.”
Kiều Dĩ Thương lạnh nhạt duỗi tay đẩy tên tay sai ra, ông ta nhìn chằm chằm vào Triệu Long: “Kim Đại tự làm thì tự chịu, mẹ nó ai bảo hắn đi ám sát Chu Dung Thành, hắn ta cho rằng mình là ai chứ, Chu Dung Thành lại là một nhân vật tàn nhẫn, anh ta không hại chết Kim Đại là may lắm rồi, mà nếu đã muốn ai chết thì chắc chắn người đó sẽ không chạy được.”
Triệu Long khinh thường nhìn rồi nói còn không phải là là do cục trưởng Cục Công An sao, tự nhiên chọc vào ông đây, cho dù có là cục trưởng cục công an thì tao cũng phải phế hắn ta.
Kiều Dĩ Thương cười lạnh: “Chu Dung Thành cố kỵ quan chức và công ty không thể xảy ra biến cố gì nên mới phân phó thị cục áp vụ ám sát xuống, nếu không đây là đặc khu, là địa bàn mà anh ta cai quản, anh cho rằng mấy cái này có thể dễ dàng cho qua sao. Súng ở trong túi anh ta, đạn cũng là do anh ta có muốn bắn hay không.”
Nói xong thịt trên mặt Triệu Long liền run rẩy, hung hăng khạc đờm: “Con mẹ nó, năm người sáu người mặc cảnh phục, hắn ta hại mười thủ hạ của Đại, trên đường đưa tới bệnh viện đều xong hết rồi, dù hắn ta cho ông đây chút mặt mũi, thì khẩu khí này ông đây cũng nuốt không trôi.”
Triệu Long nói xong đầu tiên là tự mình sửng sốt, Kiều Dĩ Thương híp mắt nhìn anh ta, vẻ mặt giữ kín như bưng, anh ta vuốt bộ ngực đầy lông hùng hùng hổ hổ: “Con mẹ nó thật sự có tài, tay sai lợi hại nhất của Đại, một người cũng không còn sống, thằng đó xuống tay cũng đủ tàn nhẫn.”
Biểu cảm của Kiều Dĩ Thương càng thêm lạnh lẽo: “Thân thủ của tao như nào chắc hẳn mày biết, Chu Dung Thành lên tinh thần mà đánh một mình với tao thì tao cũng không nắm chắc phần thắng. Về điểm công phu tay chân thì quả không phải lời đồn mà là thật, Triệu Long, tao cũng nhắc nhở mày một câu, Kim Đại cũng không hề giữ miệng một chút nào.”
Sắc mặt Triệu Long trầm xuống: “Đại đã giao đãi?”
Kiều Dĩ Thương nhấp môi lắc lắc hộp thuốc, đổ ra một điếu, ông ta ngậm ở khóe miệng, tên tay sai lập tức châm lửa cho ông ta, mí mắt Kiều Dĩ Thương cũng chưa nâng, trực tiếp đẩy ra.
“Chu Dung Thành không đào sâu vào bên trong, Kim Đại mới vừa há miệng đã chặn lại, anh ta thả cho mày một tên tay sai, mày cũng đừng không biết sống chết, nếu ngày mai mày muốn về Tam Giác Vàng thì hôm nay còn phải tuỳ vào mày, nhưng nếu mày còn muốn ra ngoài thì cũng đừng động đến cô ấy.”
Triệu Long chần chờ gãi gãi tóc, Kiều Dĩ Thương không đợi anh ta mở miệng, liền ra lệnh cho tên tay sai gần đó thả người.
“Không thể thả!” Tên tay sao vừa đưa ra chủ ý cho Triệu Long mở miệng ngăn cản: “Anh Thương, anh Long, thả người cũng được, nhưng người đàn bà này không phải là người biết tri ân báo đáp, cô ta đã nhìn rõ diện mạo chúng ta, tiếp theo cảnh sát muốn động thủ sẽ tìm tới mấy anh, nếu muốn thả cũng phải móc tròng mắt ra.”
Ánh mắt Kiều Dĩ Thương âm trầm nhìn chằm chằm khiến cho người ta sợ hãi nhìn tên tay sai một lát, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Mẹ nó mày thì tính là gì, ở trước mặt tao mày có quyền nói chuyện sao.”
Người ông hướng sang một bên, như một tia chớp mà nhấc chân đánh từ đỉnh đầu người đàn ông kia xuống, người kia làm sao chống lại được sức của Kiều Dĩ Thương, quỳ rạp xuống đất, Kiều Dĩ Thương chưa cho hắn ta cơ hội thở dốc đã cực kỳ dứt khoát đã nhắm ngay vào bụng mà đá hắn ta vung lên không trung, thân thể bay vèo ra ngoài.
Hắn ta va thật mạnh vào vách tường, máu tươi toé ra, hắn ta rơi dọc từ tường ngã xuống đất run rẩy hai lần, sau đó không đứng dậy nổi nữa, vách tường trắng như tuyết bị ánh đèn màu sắc lập loè đong đưa chiếu vào, vết máu hình người nhìn mà sởn cả tóc gáy.
Kiều Dĩ Thương nổi giận, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ta tức giận như vậy, ông ta luôn luôn không có cảm xúc gì trên mặt, một giây trước lại khủng bố như mưa rền gió dữ, không thấy ánh mặt trời, là khói mờ không bờ bến.
Triệu Long cũng bị dọa nhảy dựng, một Kiều Dĩ Thương có bị dí họng súng trên đầu cũng chỉ coi như gió êm sóng lặng bỗng nhiên biểu tình hung hăng như vậy, còn tàn nhẫn hơn cả khi mới tiến vào, cũng không biết câu nào đã khiến ông ta tức giận.
Suy nghĩ dao động của Triệu Long trực tiếp bị huỷ diệt dưới sự khủng bố của Kiều Dĩ Thương, anh ta đứng lên nghiến răng nghiến lợi: “Cho dù thả nó đi, thì tao cũng không ra ngoài được. Mẹ nó có tên bắt cóc nào còn trả vật về nguyên chủ chứ? Hiện tại Chu Dung Thành giả câm vờ điếc, vì nó liền biết mày vẫn còn luyến tiếc người đàn bà của nó! Hiện tại nhiều anh em thua trong tay cô ta như vậy không phải đều bởi vì mày không chịu xuống tay sao? Ai nói với tao là mọi người đều sợ mày? Chính là sợ như vậy sao? Kiều Dĩ Thương, mày không chơi được con đàn bà này là mọi chuyện xong rồi.”
“Ai nói tao chơi không được.” Ông ta cúi đầu nhìn mặt tôi, đáy mắt là lửa nóng chinh phục: “Không chỉ chơi được, còn có thể chơi đến dễ bảo.”
“Được.” Triệu Long đá văng bình rượu tới trước mặt, một lần nữa ngồi xuống: “Mày chơi đi, tao tận mắt nhìn mày chơi, Kiều Dĩ Thương, lúc này mày đừng hù tao, tao đã không tin mày nữa rồi, anh em từ Tam Giác Vàng tới Quảng Đà đều đã tranh đấu giành thiên hạ, vào sinh ra tử với nhau nhiều năm nhiều năm như vậy, hiện tại mày chỉ vì một con đàn bà mà làm mất niềm tin, mày biết thuộc hạ nói như thế nào về mày không?”
Triệu Long chỉ vào đứng tên tay sai đứng ở chân tường: “Mày nói xem.”
Tên tay sai không dám, cúi đầu xuống, Triệu Long tức giận hất bay tàn thuốc, nện vào trên đầu tên đó mà đổ máu ngay lập tức, tên đó đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, một bàn tay che miệng vết thương lại, một tay khác lau máu, ấp úng nói: “Anh Thương bị hồ ly tinh mê hoặc, rất nhanh liền sẽ bị… Rơi đài.”
Triệu Long hừ lạnh: “Kiều Dĩ Thương, mày tới được ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, lúc trước trên đường có mấy chục lão đại cùng nhau tranh giành, chúng ta phải dẫm lên thi cốt người khác thì mới có thể bò lên được, mày còn suýt chút nữa mất mạng mấy lần, trên đời này có rất nhiều phụ nữ, xinh đẹp hơn vợ của Chu Dung Thành cũng có, mày đừng có mà hồ đồ.”
Kiều Dĩ Thương trầm mặc không lên tiếng cởi cúc áo tây trang, lộ ra áo sơ mi trắng đến loá mắt bên trong, ông ta trở tay ném tây trang ở trên sô pha, một mảnh tay áo mày màu xám bạc rơi vào trong lòng bàn tay tôi, mùi khói và mùi nước hoa quanh quẩn trong không khí làm tôi có chút hốt hoảng.
Động tác tiêu sái dứt khoát này của ông ta làm đám tay sai trong phòng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cho rằng ông ta muốn động thủ nên chặt cầm côn sắt trong tay nhắm thẳng vào góc mà trốn, chỉ sợ mình tránh không đủ xa.
Kiều Dĩ Thương một thân lệ khí chỉ vào Triệu Long: “Tao cho mày một hay, ngày nào mà Chu Dung Thành còn ở đặc khu, thì có có tao mới ép trụ được anh ta, anh ta là một người không để ai trong mắt, một khi Kiều Dĩ Thương tao rút tay, ngay ngày mai thôi Chu Dung Thành có thể tiến vào hang ổ của mày, không chỉ Quảng Đà, Nam Ninh cũng sẽ thay trời đổi đất. Nếu hôm nay mày cứ khăng khăng động đến cô ấy thì tuỳ mày, nhưng mày nhớ kỹ, thuyền này của mà tao xuống ngay lập tức cũng được.”
Triệu Long trầm mặc không nói gì, híp mắt suy nghĩ. Tam Giác Vàng đúng thật là vũng nước sâu, là khu vực buôn lậu ma tuý lớn nhất cả nước, mỗi năm hy sinh hàng trăm hàng ngàn cảnh sát, ngay cả xương cốt cũng chưa tìm được, đều thành thịt cho chó săn của các lão đại.
Nhưng nguy hiểm của nó chỉ là mặt ngoài, mà dòng chảy ngầm ở Quảng Đà thì ẩn dấu ở dưới, đây mới là điều đáng sợ mà không thể phòng bị được nhất. Đến ông Thường của Hải Châu đều phải giao quyền cho Kiều Dĩ Thương, luận địa vị trong giang hồ thì Triệu Long yếu hơn ông Thường nhiều.
Nếu muốn chia miếng bánh ở Quảng Đà, Kiều Dĩ Thương sẽ không che chở ở nơi này nữa, ngay lập tức Chu Dung Thành sẽ dẫn theo cảnh sát vừa mạnh vừa dữ dội tới đây, Kim Đại đã bị đánh gục, và người tiếp theo chính là anh ta.
Bàn tay to của Triệu Long dùng sức nhéo, ngay lập tức hộp thuốc sắt vặn vẹo mềm oặt như một bãi bùn ở trong tay anh ta.
“Được, Kiều Dĩ Thương, tao cho mày mặt mũi, tao sẽ không làm gì con đàn bà của Chu Dung Thành, nhưng mày phải bảo đảm cho tao rằng, cô ta không thể đụng đến thuộc hạ của tao, hơn nữa chuyện hôm nay cô ta phải giấu kín, nếu không tao không tin mày có thể bảo vệ cô ta nhiều lần như vậy.”
Kiều Dĩ Thương không hé răng, ông ta ngồi xuống cạnh Triệu Long, Triệu Long đưa cho ông ta một ly rượu, hai người ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, Kiều Dĩ Thương nói tao sẽ làm, mày cứ đi đi.
Triệu Long nặng nề đặt cái ly lên bàn, trong lòng anh ta nghĩ hao tổn tâm cơ mới đem được tôi đến đây lại phải thả, nhưng có mặt mũi lớn hơn nữa anh ta cũng không dám cùng Kiều Dĩ Thương làm loạn, khi ánh mắt lướt qua người tôi chỉ hận không thể nghiền tôi ra thành từng mảnh.
Anh ta mang theo một đám tay sai đi ra ngoài, lúc cửa phòng đóng lại, anh ta để lại một câu cảnh cáo âm trầm: “Sớm muộn gì cũng có ngày mày sẽ bị huỷ hại trong tay người phụ nữ này.”
Ánh đèn hoa mỹ chói mắt ở hành lang bị che ngoài cửa, phòng thuê ngay lập tức tối sầm.
Sức lực tôi căng cường dường như bị rút ra, một chút cũng không dư thừa, tôi ngã vào sô pha, mồ hôi lạnh đè nén trên người xông ra toàn bộ.
Tôi chưa từng may mắn như vậy, nếu Kiều Dĩ Thương không có tới, chỉ sợ hiện tại tôi đã sớm thành đồ ăn trong mâm của Triệu Long, bị anh ta ăn đến nỗi không còn cái gì.
Quả nhiên ông ta đã sắp xếp người theo dõi tôi, nếu không sẽ không đến nhanh như vậy, việc Kim Đại đánh lén thất bại, Kiều Dĩ Thương càng thêm phòng bị đối với tâm kế và lòng dạ của tôi, trước khi ông ta và Chu Dung Thành phân thắng bại, mai phục tại chỗ tối tuyệt đối sẽ không thiệt.
Tôi thở hổn hển để làm dịu đi sự hoảng loạn trong lòng, căn phòng im ắng và tối mờ, qua thật lâu sau Kiều Dĩ Thương mới gỡ đồng hồ xuống, lúc buông ra phát lên một tiếng vang.
“Sợ sao?"
Tôi nhìn ông ta một cái, đầu ngón tay ông ta vuốt ve chai rượu vang đỏ còn chưa có mở ra, sườn mặt thâm trầm như biển.
Tôi nói không sợ.
Kiều Dĩ Thương cũng không ngoài ý muốn chút nào, ông ta hỏi vì sao không sợ.