Đã liên tiếp mấy ngày Chu Dung Thành đều bận rộn đến đêm khuya mới đi ngủ, tôi cũng chưa từng hỏi lí do, có thể làm ông ấy hao tâm tốn sức như vậy thì nhất định là một vụ án lớn và quan trọng, hơn nữa rất khó giải quyết, cảnh sát hình sự phía dưới bao gồm các cán bộ cấp cao cũng không làm được, muốn Cục trưởng ra tay để nếu xảy ra chuyện gì thì cũng có thể trốn tránh trách nhiệm.
Tôi đun cho ông ấy một nồi cháo gà để bồi bổ dạ dày, múc cháo vào trong chén rồi rắc một ít táo đỏ và gừng băm lên, lại pha một ly trà, mang vào trong thư phòng của Chu Dung Thành.
Ông ấy đang gọi điện thoại, đối phương là y tá ở bệnh viện, dò hỏi ông xem khi nào tới lại, Chu Dung Thành nói là mấy ngày nay ông không qua được.
Ông ấy nhìn thấy tôi vào liền cúp máy, hỏi tôi sao còn chưa ngủ.
Tôi nói ngủ không được, muốn ở với anh.
Ông ấy cười vươn tay ra, tôi đem cháo và trà đặt ở góc bàn, ôn nhu dựa vào trong lồng ngực ông, hỏi ông Thẩm Quỳnh Tư ra sao rồi.
Ông ấy không quá nguyện ý nhắc tới chuyện này, vợ cũ của ông ấy bị bạo hành, ông ấy biết rõ hung thủ là ai nhưng không có cách nào vặn ngã đối phương, chỉ có thể để đối phương kiêu ngạo ra oai, nhất định trong lòng ông ấy sẽ không thoải mái, ông ấy chỉ nói cho tôi là vẫn tạm.
Ông ấy tùy tay mở đống tư liệu trên bàn ra: “Thị trường buôn lậu ma túy đã lộ diện, hẳn là ở An Châu.”
Đây là lần đầu tiên Chu Dung Thành bàn về vụ án với tôi, ba năm nay ông ấy cũng không nói với tôi chuyện ở Cục Công An, quan hệ của tôi rất phức tạp, có rất nhiều người trong đặc khu cũng từng là khách của tôi, nhưng tôi cũng sẽ không nói về nó.
Tôi hơi sửng sốt, thị trường buôn lậu ma túy còn không phải là mấy giao dịch ngầm của Kiều Dĩ Thương cùng ông chủ Tưởng ở sòng bạc Hoa Chướng cơ mà, sao lại chạy tới An Châu rồi.
“Sao anh chắc chắn là ở An Châu?”
Chu Dung Thành thở phào một hơi: “Anh vẫn luôn không cho rằng là ở An Châu, nhưng đây là kết quả mà phòng điều tra hình sự loại ra được, đã thông qua ở tổ chuyên án.”
Ông ấy chuyển mắt từ hồ sơ vụ án qua mặt tôi: “Anh phân tích là ở đặc khu, hơn nữa rất có khả năng là nhà kho ngầm ở bến tàu, hoặc là.”
Anh nói tới đây thì dừng lại, tôi hỏi ông ấy hoặc là cái gì?
Ông ấy nhìn tôi một cái, không nói tiếp, trầm mặc nâng trà lên uống một ngụm, ông tinh tế phân biệt rõ vị trà: “Trà gì vậy?”
Tôi phục hồi tinh thần lại ôm cổ ông ấy: “Uống Lư Sơn mây mù lâu như vậy, nay đổi sang Bích Loa Xuân đi.”
Ông ấy cười nói cũng được, em pha cái gì anh uống cái đó.
Khi ông ấy uống trà tôi lặng im không tiếng động mà ngó lên bàn, tôi nhìn thấy trong đó có mấy tờ hồ sơ che lại là của Kiều Dĩ Thương, nhưng chắc cũng là nửa thật nửa giả, thông tin thật của ông ta hẳn là đã bị xóa đi thời điểm làm việc cùng ông Thường rồi, tuyệt đối không dễ dàng bị tra ra dễ như vậy.
Nhưng tôi vẫn nhịn không được sự tò mò, khom lưng vươn tay xốc nó lên trên cùng, muốn nhìn cẩn thận hơn chút, Chu Dung Thành bỗng nhiên ngửi ngửi tóc đang rũ xuống trước mặt của tôi: “Rất thơm, em mới vừa tắm xong.”
Tôi không phản ứng lại đây là ý gì, ấp úng nói vâng, ông ấy để chén trà xuống bế tôi lên một phen, tôi kinh hô một tiếng rồi theo bản năng ôm lấy bả vai ông ấy, ngay sau đó trời đất quay cuồng, ông ấy đem tôi đè ở cửa sổ.
Bệ cửa sổ rất rộng, lụa trắng đung đưa dưới ánh trăng, thân hình cao lớn rắn chắc của ông ấy dựa vào người tôi, bờ ngực nóng bỏng dán sát vào hai bầu ngực mềm mại của tôi, tôi cảm thấy mình như nghẹt thở dưới cái nhìn chăm chú nóng bỏng của ông.
“Dung Thành.”
“Suỵt.” Ông ấy dùng ngón trỏ đè ở trên môi tôi, đáy mắt là dục vọng quay cuồng: “Có phải đến ngày rồi hay không.”
Khi xuất viện, bác sĩ đã cảnh cáo là không được quan hệ trong vòng một tháng, hôm nay vừa vặn là ngày thứ 31, xem ra ông ấy cũng trông mong mấy ngày này để được phát tiết dục vọng, tôi cố ý giả bộ không hiểu: “Cục trưởng Chu hỏi cái này để làm gì vậy.”
Ông ấy hé miệng cắn nhẹ một cái vào chóp mũi tôi: “Lại nghịch ngợm rồi.”
“À, đường đường là Cục trưởng Cục Công An, trong đầu lại không nghĩ tới chuyện gì khác mà chỉ nghĩ tới ngủ với vợ, nếu truyền ra bên ngoài để em xem uy quyền của anh để nơi nào.”
Ông ấy buồn cười nói: “Muốn ngủ với vợ mình thì có gì sai chứ, vẫn tốt hơn là muốn ngủ với vợ của người khác.”
Hàm răng của anh nhẹ nhàng ngậm chút thịt trên chóp mũi tôi, nhẹ nhàng cắn cắn, tôi có chút đau đớn, quay mặt đi, nụ hôn của ông từ khuôn mặt chuyển xuống yết hầu tôi, cuối cùng dừng ở bầu ngực trắng nõn no đủ, mút rồi liếm láp khiến mảnh da hơi ửng hồng lên, nhìn mê người giống như những quả táo vậy.
“Linh San, anh muốn làm em.”
Thân thể tôi run lên, tôi cảm thấy dường như tôi đã ướt.
Một Chu Dung Thành oai hùng trầm ổn nói như vậy, chính là liều thuốc kích dục tốt nhất, tôi nâng thân thể lên càng giao hoà chặt chẽ với ông, nhắm ngay một bên lỗ tai của ông mà thở rồi nói: “Vậy anh còn chờ cái gì.”
Ông ấy lột váy ngủ trên người tôi ra, tay tìm thẳng đến hai chân, vừa rồi hôn môi cộng với trêu đùa nên tôi đã có chút phản ứng, đầu ngón tay ông sờ đến một mảnh ẩm ướt và dính nhớp ở chỗ tư mật, ông ấy bật cười ngay tức khắc: “Làm bà chủ khát thành cái dạng này, là anh thất trách.”
Tôi đỏ mặt: “Lại nói bậy nữa thì anh nhịn tiếp một tháng đi.”
Một tay ông ấy ôm tôi, một tay khác cởi bỏ dây lưng, cởi quần lộ ra chỗ kia đã sớm sưng tấy, cái đó chống vào tôi, ông ấy vốn định trêu tôi một chút để tôi cầu xin ông ấy, nhưng không nghĩ tới là tôi đã quá ướt, ông ấy mới cho đỉnh đầu thì đã trực tiếp trượt đi vào, tôi và ông ấy đồng thời phát ra một tiếng rên rỉ và một tiếng gầm ngọt ngào.
Ông ấy lo là tôi không quen nên động tác rất nhẹ, lâu ngày không được gặp lại nên nó dễ chịu giống bị điện giật vậy, từ đầu đến chân hung hăng xỏ xuyên qua tôi, cảm giác tê tê dại dại ngứa ngứa làm tôi cực kỳ khó nhịn mà run rẩy, cầu xin ông ấy mạnh hơn một chút, lại sâu hơn một chút.
Tôi và Chu Dung Thành đều lâm vào ý loạn tình mê không thoát ra được, bảo mẫu bỗng nhiên đứng ở ngoài hành lang gõ gõ cửa, tiếng vang kinh động chôn ở trong cơ thể tôi và Chu Dung Thành, ông ấy rướn về phía trước một chút, ngay lập tức tôi không khống chế nổi mà rên rỉ ra tiếng.
Bảo mẫu cũng nghe thấy tôi kêu, cũng hiểu rõ là đang làm chuyện gì nên rất xấu hổ nói có một vị tự xưng là cấp dưới của cục trưởng tới đây tìm ngài, ngài có phân phó gì không.
Chu Dung Thành ghé vào trên người tôi chần chừ hai giây, bảo với bảo mẫu là dẫn người đó lên lầu đi.
Ông ấy hung hăng mút ở nhũ hoa của tôi một ngụm: “Tiểu yêu tinh, về phòng chờ anh, người đi rồi anh lại làm em.”
Ông ấy thong thả mả lui ra ngoài, tôi vặn vẹo cái mông gắt gao kẹp lấy ông ấy, ông ấy cầm lòng để không phóng ra mà gầm nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa bị tôi bấm gãy.
Hai đùi tôi cuốn lấy eo ông, không chịu để ông rời đi: “Không sao, bây giờ em liền phải làm, cũng đã nhịn một tháng rồi, em muốn anh cho em ngay lập tức.”
Ông ấy bị tôi quấn đến cào tâm cào phổi, thật ra ông ấy còn muốn hơn cả tôi chứ, đàn ông đã nhịn một tháng, mỗi ngày đều nhìn vợ mình như hoa như ngọc mà lại không chạm vào được, cảm giác này có bao nhiêu khó chịu thì nhìn vào đôi mắt đầy màu đỏ tươi và ở dưới hơi xanh thì sẽ rõ.
“Nghe lời đi bảo bối, chờ anh một lát, có lẽ có chuyện quan trọng.”
Tôi đương nhiên hiểu rõ việc đêm hôm khuya khoắt tìm tới cửa nhất định là chuyện rất quan trọng, việc cá nước thân mật này tuy rằng rất sảng khoái, tôi cũng cực kỳ muốn ông ấy, nhưng Chu Dung Thành không phải hôn quan, ông ấy hiểu rõ cái nào nặng cái nào nhẹ, tôi cũng chỉ muốn tìm chút tình thú, không định làm chậm trễ ông ấy thật.
Tôi đứng vững từ trên cửa sổ dậy, ngồi xổm trên mặt đất mặc quần cho ông ấy, lúc kéo khoá quần tôi còn cố ý làm như ngồi xổm không vững liền không may đụng vào nó, môi cách quần lót ngậm lấy ông ấy, đầu lưỡi nóng rực ẩm ướt liếm qua mặt trên, ông ấy hừ một tiếng, đè đầu tôi lại: “Cố ý?”
Tôi cười, đầu lưỡi vẫn như cũ không lùi về: “Cục trưởng Chu cũng quá nhạy cảm rồi, nhìn xem.”
Tôi tránh khỏi lòng bàn tay ông ấy, ngón tay chọc chọc vào cây gậy đang dựng thẳng lên: “Đều thành cái dạng gì rồi, lát nữa cũng đừng bắn ra ở dưới bàn nha.”
Ông ấy kéo tôi lên, nhìn tôi phanh ngực ra rất phóng đãng: “Chỉ cần em không ở bên cạnh câu dẫn anh thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Tôi nghiêng đầu nhoẻn miệng cười: “Nếu em câu thì sao.”
Ông ấy nói vậy thì phiền toái rồi.
Tôi ngẩng đầu lên cười to, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Chu Dung Thành nhanh chóng buông thân thể của tôi ra, tôi lùi sang một bên để sửa sang lại quần áo của mình, người tiến vào thư phòng là một cấp dưới mặc cảnh phục, huân chương cảnh hàm thì tôi không biết, nhưng hình như cao hơn cảnh sát hình sự một chút, anh ta nhìn thấy tôi cũng ở đây liền đứng thẳng cúi chào gọi bà Chu, tôi mỉm cười với anh ta rồi nói một tiếng vất vả rồi.
Chu Dung Thành đang mặc áo sơ mi, ông ấy hỏi có chuyện gì.
Cấp dưới gỡ mũ đang đội trên đầu xuống: “Cục trưởng Chu, tối hôm qua kho vũ khí đã bị mất trộm, mất 15 khẩu súng ngắm, 27 khẩu trong số kiểu 64. Tổng cộng có 42 khẩu đã bị mất mà không rõ.”
Lưng Chu Dung Thành đưa về phía ông ta bỗng cứng đờ, đầu ngón tay ông ngừng ở cúc áo, xoay người lại vẻ mặt không thể tin nổi: “Cậu nói cái gì.”
Cấp dưới bị ông làm kinh sợ, giọng nói có chút hoảng loạn: “Là… Mất súng.”
Sắc mặt Chu Dung Thành bỗng trầm xuống, ông cười hai tiếng: “Đối phương là người nào, sao có thể đi qua trạm kiểm soát cực mạnh rồi ẩn nấp tiến vào thị cục, trong kho vũ khí có báo động và trạm gác, sao có thể mang đi nhiều súng như vậy.”
Cấp dưới rũ đầu: “Không biết ạ.”
“Mang cho tôi video giám sát và cả ở lối vào đi.”
Cấp dưới run như cầy sấy ngước mắt: “Camera giám sát… Tối hôm qua đã bị đạn bắn nát. Là súng giảm thanh nên không có ai nghe thấy gì, chỉ còn camera ở đại sảnh là không sao, nhưng đối phương rất quen thuộc với kết cấu của chúng ta, đi đường vòng. Hơn 50 cảnh sát hình sự trực ban đều đang làm nhiệm vụ trong phòng thẩm vấn, không có ai chú ý tới tình huống bên ngoài.”
Chu Dung Thành lớn tiếng mắng chửi phế vật!
Ông phất tay đột nhiên quét tất cả đồ đạc trên bàn xuống, từng tiếng bộp bộp chói tai vang, gạt tàn lăn đến dưới chân tôi, cháo cũng bị văng tung toé đầy đất, nhìn Chu Dung Thành lúc này cực kỳ khủng bố, ông ấy đang ở trong sự tức giận cực độ, thị cục đề phòng rất nghiêm ngặt mà lại bị mất đi mấy chục khẩu súng ở trong kho vũ khí, thậm chí không ai biết, đây là khiêu khích cục trưởng Cục Công An và pháp luật.
“Cảnh sát trông coi kho vũ khí chỉ ăn mà không làm sao. Quốc gia nuôi bọn họ có ích lợi gì chứ!”
Sắc mặt cấp dưới run bần bật, đầu cúi càng thấp: “Là do chúng tôi sơ sẩy.”
“Là không làm tròn trách nhiệm, bỏ rơi nhiệm vụ! Ngày mai họp hội đồng thành phố, tất cả các nhân viên có liên quan sẽ bị xử phạt, tất cả các nhân viên dưới trưởng phòng sẽ bị giáng chức!”
Chu Dung Thành nắm tay đứng ở phía trước cửa sổ, cơ ngực cường tráng kịch liệt phập phồng, tựa như muốn lao ra khỏi sự trói buộc của áo sơ mi, phá vỡ thành một vết nứt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!