Tôi rời khỏi phòng bệnh, tìm được người ở quầy lễ tân bệnh viện rồi bảo bọn họ nếu như còn có chuyện gì nữa cũng không cần gọi điện cho ông Chu nữa, cô ấy không nộp viện phí thì ném cô ấy ra ngoài để cô ấy tự sinh tự diệt, cô ấy sẽ vì cơ thể mà không dám lề mề.
Y tá hỏi tôi nếu như cô Lâm Mặc không phối hợp điều trị thì làm sao, cô ấy thường xuyên làm chuyện như vậy.
Tôi cười khẩy nói các cô chữa không sống được, còn không chữa cho chết được sao.
Sắc mặt y tá trắng nhợt nói: “Cái này... bà Chu, mạng người vô cùng quan trọng, bệnh viện chúng tôi không làm việc như vậy.”
“Nếu như đã sợ cô ấy chết thì đè cô ra để chữa, các cô nhiều bác sĩ như vậy còn không trị được một người phụ nữ sao. Nếu như không trị được, cô ấy chết rồi tôi cũng sẽ không truy cứu, tôi sẽ giúp các cô giải quyết ổn thỏa hậu quả.”
Lâm Mặc bỗng nhiên lao ra khỏi cánh cửa kia, cô ấy không chạy về phía bên này mà đứng trước cửa chỉ vào tôi rống to: “Đừng để cô ta đến phòng điều trị của tôi nữa, cô ta là ác quỷ, là quỷ! Cô ta không phải là người, cô ta quá đáng sợ rồi, cô ta nhất định không có máu, không có tim, cô ta sẽ hại chết tôi đấy!”
Tiếng kêu của cô ấy làm các y tá khác hoảng hốt, chạy tới kéo cô ấy vào trong phòng bệnh, cô ấy vẫn cứ khóc, cô ấy nói: “Tôi muốn gặp cục trưởng Chu, tôi không tin bất cứ người nào trong các cô, các cô đều nghe lời cô ta, các cô đều muốn hại chết tôi.”
Tôi cũng không để ý đến, càng không ở lại lâu, thắng làm vua thua làm giặc, cho dù là tôi hại chết cô ấy thì cô ấy vẫn là một vong hồn không được rửa sạch oan ức, sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào ở trên đời này.
Tôi thương xót cô ấy là vì cô ấy đã vì tôi gánh chịu tai họa, nếu như cô ấy biết điều một chút, tất nhiên tôi sẽ không để cô ta chịu thiệt về tiền bạc. đáng tiếc chiêu bài hái ra tiền tốt như thế lại bị cô ta biến thành phế phẩm.
Tôi xách túi Hermes chạy khỏi bệnh viện, gọi điện thoại cho Chu Dung Thành và thư ký của ông ta nhưng không trả lời, trong lòng nhất thời cảm thấy hoảng sợ, tôi thực sự đã muốn nói với ông ta dù sao cũng đã ly hôn rồi, không cần thiết phải liều sống liều chết như vậy, cố gắng hết sức là được rồi, làm cho người khác hận mình thực sự không đáng.
Gả cho một người đàn ông làm công an thì cuộc đời này cũng không lúc nào yên ổn, bởi vì làm nhiệm vụ mà hi sinh biết bao nhiêu người, càng trèo lên cao thì nguy hiểm càng nhiều, mỗi lần ông ta đi đến cục thành phố tôi đều muốn ôm lấy ông ta không cho ông ta đi, giữ ông ta lại cho đến khi mái tóc đều bạc trắng, mãi mãi không xa rời. Những vòng này quá tăm tối rồi, ai cũng không biết chờ đợi họ ở phía trước rốt cuộc là đường sống hay đường cùng.
Lúc trước ông ta chỉ là kim chủ của tôi, hi sinh rồi thì tôi có thể đổi người, trên đời này có biết bao nhiêu là người đàn ông giàu có, tôi không lo không có người bao nuôi tôi, nhưng bây giờ ông ta là chồng của tôi. Trời ơi, ông ta hi sinh rồi thì tôi chính là góa phụ, cho dù tôi không yêu ông ta, tôi cũng mong cho ông ta yên ổn, huống hồ tôi lại yêu ông ta.
Tôi đứng ở đầu đường muốn gọi điện cho tài xế bảo ông ta đến đón tôi thì trước mắt tôi bỗng nhiên có hai chùm sáng xuất hiện, đi cùng với một trận gió lớn chạy thẳng về phía tôi, tiếng thắng xe chói tai đâm thủng cả bầu trời, giống như tiếng rú của giao long mãnh thú.
Khi cửa xe mở ra tôi nhìn thấy bóng dáng của Kiều Dĩ Thương, ông ta mặc một bộ đồ màu đen, vô cùng lạnh lùng nham hiểm, mái tóc được cắt tỉa cẩn thận, bôi lên sáp vuốt tóc bóng loáng, hơi hơi ánh lên tia bạc lấp lánh.
Ông ta không nói một lời nào, đang chăm chú xem thư điện tử trong chiếc máy tính đặt trên đùi.
Tôi kịp phản ứng trong nháy mắt, còn muốn thoát thân nhưng đã không kịp, vệ sĩ chặn tôi lại, không nói lời nào liền đẩy tôi vào trong xe.
Cửa xe đột nhiên đóng sầm lại trước mặt tôi, tôi gắng sức vỗ vào bảo bọn họ thả tôi xuống nhưng vệ sĩ lại lơ đi, kéo cửa bên ghế phụ ra ngồi xuống, anh ta nói bà Chu đừng làm ồn nữa, nói xong mọi chuyện chúng tôi sẽ để bà đi, chúng tôi sẽ không làm khó dễ với vợ cục trưởng công an đâu.
Tôi nét mạnh lạnh lùng nhìn Kiều Dĩ Thương, ông ta đã khép máy tính lại, thong thả đốt điếu thuốc.
Làn khói thuốc màu trắng tản ra trong hai giây, cổ tay ông ta nhanh chóng đưa ra ngoài cửa sổ xe chỉ khi hút thì mới đưa vào, tôi hỏi ông ta thế này là có ý gì, ông Kiều muốn bắt cóc tôi trở về một cách quang minh chính đại sao?
Ông ta trầm mặc hút hết cả điếu thuốc, vứt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ xe, của kính chậm rãi đóng lại, cản trở ánh đèn đường mờ ảo, ông ta cũng nhìn tôi càng rõ ràng hơn.
Đập vào mắt tôi là những ngón tay ông ta thò qua đây, trên đầu ngón tay hơi khói nồng nặc, tôi quên cả tránh né, mặc cho lòng bàn tay ông ta giữ trên mặt tôi: “Nhận được quà chưa?”
Tôi biết ông ta hỏi cái gì, tôi cười gằn nói: “Cô Thường đã đoán được phân nửa rồi, cũng bởi vì anh không tặng ngọc Tương Tư cho cô ta, cô ta mới nghe ngóng khắp nơi, từ trong miệng người khác mà biết được chuyện của tôi với anh.”
Một ý cười sâu đậm hiện lên trong đáy mắt của Kiều Dĩ Thương: “Chuyện của tôi và cô, cô Hà cuối cùng cũng chịu thừa nhận giữa hai chúng ta có chuyện gì đó.”
“Tôi không có tâm trạng nói đùa với anh.”
Nụ cười của ông ta không hề tắt, u ám thấu xương.
“Tôi nói không phải là món quà này, xem ra cô vẫn chưa về nhà. Sau này cô sẽ nhận được món quà mà cô càng thích hơn, nó sẽ là món ăn tinh thần sau khi đau buồn.”
Ánh mắt ông ta rơi xuống vùng bụng phẳng lì của tôi, một tia lạnh lẽo nhanh chóng lướt qua nơi đáy mắt vẫn luôn bình tĩnh của ông ta, tôi cực kỳ hoảng sợ hỏi người uy hiếp Thẩm Quỳnh Tư có phải do ông ta sai đi.
Ông ta cười nói tất nhiên, sẽ không có ai dám động đến vợ trước của Chu Dung Thành ở Quảng Đà.
Ông ta vuốt ve vặn cái nhẫn đang đeo trên ngón tay: “Nhưng trong từ điển của tôi không có dám hay không, chỉ có làm hay không.”
Kiều Dĩ Thương quá hung hăng ngang ngược rồi, có biết bao nhiêu con mắt của cục thành phố nhìn chằm chằm vào ông ta, mà ông ta cứ tiến dần dần từng bước như vậy vào phòng bắt cóc người đang sống sờ sờ đi, cũng may ông ta thông minh không để lại dấu vết, nếu không ông ta không khác nào đâm đầu vào họng súng.
“Sao anh lại đụng vào bà ta?”
Ông ta le đầu lưỡi liếm răng, giọng nói tàn nhẫn: “Bà ta động người không nên động trước.”
Trong lòng tôi ngột ngạt: “Tôi không có liên quan gì với anh, tôi không cần anh thay tôi báo thù. Con của Chu Dung Thành anh ấy cũng có thể dàn xếp ổn thỏa, tại sao phải anh ra tay?”
“Con của anh ta?” Ông ta nhếch mép: “Cô chắc chắn không?”
Ngón tay của ông ấy lưu luyến trên môi và má của tôi: “Cô tin lời của tôi như vậy, tôi cứ nghĩ là người thông minh như cô sẽ đi chứng thực.”
Những lời này giống như sét đánh ngang tai, khuôn mặt tôi trong khoảnh khắc tái đi, ánh mắt trong veo trở nên đục ngầu, cuối cùng đỏ như máu.
“Chứng thực cái gì?”
“Cô nghĩ tôi vì sao lại ra tay với Thẩm Quỳnh Tư và vợ của Kim Đại, những điều này không phải là Chu Dung Thành nên làm sao. Bởi vì hai người phụ nữ không biết sống chết này đã giết chết cốt nhục của tôi. Đã rất nhiều năm tôi chưa tự mình ra tay rồi.”
Tôi trợn to hai mắt, cơ thể căng cắng đột nhiên mất hết sức lực, ngã ngửa về phía cửa xe, sống lưng nặng nề đạp lên phía trên, đau đến mức làm cho tôi chảy cả mồ lạnh.
Thì ra đứa bé cuối cùng là của Kiều Dĩ Thương, hơn nữa còn là đứa con đầu lòng của ông ta.
Cho dù ông ta chỉ vuốt ve bụng tôi vào đêm đó, nhưng sự mong đợi và vui sướng của ông ta đã hoàn toàn bị phá hủy, lòng dạ ông ta ác độc như vậy thì làm sao có thể chịu để yên.
Tôi căm hận người đã làm tôi mất đi đứa bé biết bao nhiêu, bà ta đã lấy đi hạnh phúc của tôi.
Vào giờ phút này tôi lại có một chút vui mừng, nếu như sinh ra, Kiều Dĩ Thương sẽ không cho phép nó sống dưới vây cánh của Chu Dung Thành, ông ta sẽ cướp đoạt, chém giết, sẽ vì việc này mà quậy đến mức đẫm máu tanh nồng, cuộc hôn nhân của tôi và Chu Dung Thành phải đợi đến trời long đất lở, trở mặt thành thù.
Tôi không phủ nhận tôi cũng có lỗi trong việc ngoài ý muốn này, những ông ta rõ ràng biết hậu quả của việc sinh đứa bé ra. Còn muốn lừa tôi sinh, cũng không ngăn tôi lao đến bên bờ vực thẳm.
Ông ta không nhìn thấy sự kỳ vọng và yêu thương của Chu Dung Thành đối với đứa bé này, không biết rằng cả ngày lẫn đêm ông ta đều đắm chìm trong niềm vui sướng được làm bố, ông ta hy vọng đây là con gái, hy vọng con bé dịu dàng đáng yêu, hi vọng cô bé đến với thế gian này.
Niềm vui và bi thương tột độ sẽ ép điên một người.
Chu Dung Thành đang quyền kiểm soát của hàng chục nghìn cảnh sát hình sự đặc nhiệm, sự việc bại lộ đã ùn ùn kéo đến.
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy thì sởn cả tóc gáy, cơ thể tôi trùng xuống lưng ghế, đưa tay ra nắm lấy ngực ông ta: “Sao anh lại lừa tôi, nếu đã là của anh sao lại nói với tôi là của anh ấy! Anh có biết nó sinh ra sẽ hủy hoại tôi, hủy hoại anh ấy, hủy hoại bản thân anh!”
Kiều Dĩ Thương nhìn tôi chằm chằm, bởi vì tức giận mà khuôn mặt méo mó đỏ bừng: “Nếu như tôi không lừa cô, cô có còn giữ lại nó không? Cô sẽ tàn nhẫn mà làm cho nó biến mất, sẽ phủi sạch sẽ quan hệ với tôi. Đến ba tháng cũng không giữ được nó ở trong bụng cô.”
Giọng nói của ông ta buồn bã bất lực: “Cô sẽ giống như hận tôi thế này, hận nòi giống mà tôi để lại, Hà Linh San, tôi biết cô hận tôi nhiều như thế nào.”
Kiều Dĩ Thương nói xong đột nhiên nắm lấy tóc tôi, tôi cảm thấy da đầu đau nhức, nỗi đau tan nát cõi lòng truyền đến, ông ta lôi kéo ép tôi lại gần ông ta, chóp mũi chạm với chóp mũi ông ta, tôi nhìn thấy nét mặt của ông ta vô cùng rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng cứng rắn, nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của ông ta, một đôi mắt tĩnh mịch mà dữ tợn, ở trong đêm khuya làn sương mù dày đặc, chấn động lòng người ông ta đã hoàn toàn vén ra nỗi lòng của tôi.
Tôi nắm tay đấm vào vai và ngực của ông ta, nước mắt lăn dài như vỡ đê rơi xuống: “Đó không phải là con của anh, đó là của Chu Dung Thành. Cho dù anh có nói gì đi nữa tôi cũng không tin, bây giờ nó đã chết không đối chứng.”
Lời nói của tôi còn chưa dứt, trước mắt một tờ giấy chắn lại mặt ông ta, tờ giấy rơi xuống được gió thổi lên, xẹt ngang qua mặt tôi, đau như bị dao cắt qua, tất cả âm thanh của tôi đều im bặt.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào bản báo cáo giám định, Kiều Dĩ Thương đợi một lúc lâu, đợi đến khi tôi đọc xong từng chữ từng số, ông ta cầm bản báo cáo ra khỏi tầm mắt của tôi: “Cho dù cô có kháng cự thế nào đi nữa thì cũng chính là nòi giống của tôi, là đứa trẻ mà cô đã mang thai cho tôi.”
Tôi liên tục nói không, tôi không biết mình nói biết bao nhiêu lần, khua tay lung tung làm càn, tựa như phát điên đánh ông ta, tôi biết ông ta mang súng trong người, ông trùm xã hội đen đi đường đêm thì sao có thể để hai tay trống không, không chỉ có súng mà ám khí, dao găm một cái cũng không thể thiếu.
Khi tôi đang gắng sức đánh trong lòng của ông ta, bàn tay chạm vào túi áo của ông ta, đầu ngón tay tôi chạm vào lạnh ngắt, là Browning.
Tôi không chút do dự nào rút nó ra khỏi túi của ông ta, thừa dịp lúc ông ta chưa phản ứng kịp chĩa súng ngay vào trán ông ta.
Sự vùng vẫy của tôi và giam cầm của ông ta cùng lúc dừng lại, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy bản thân mình.
Ông ta chỉ có một thoáng kinh ngạc kia liền nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nét mặt yên lặng như nước đọng mà tôi run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hoang mang lo sợ, giống như một con nai hoảng sợ gặp phải kẻ lùng giết, bị ép vào đường cùng.
Đây là lần đầu tiên tôi cầm súng.
Chu Dung Thành không bao giờ cho tôi chạm vào thứ này, súng ống đạn dược đều là thứ có số lượng có hạn ở cục công an, cảnh sát không thể tùy tiện mang theo khi không thi hành nhiệm vụ, Chu Dung Thành có giấy phép đặc biệt cho phép sử dụng súng do bộ công an cấp, cả tỉnh Quảng Đà chỉ có một mình cục trưởng ông ta nhận được đặc quyền vinh dự này.
Ông ấy nằm trong danh sách của bộ công an, cả nước không quá hai mươi người, ông ta vô cùng cẩn thận, năm lần bảy lượt cảnh cáo tôi không được chạm vào.
Nhiệt độ lạnh lẽo, trọng lượng đè nặng cổ tay, buồng xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tôi nuốt nước miếng và thở dốc dồn dập, mấy vệ sĩ lái xe ngồi ở hàng ghế trước nhìn thấy một màn này đều ào ào rút súng ra nhắm ngay vào sau ót tôi, Kiều Dĩ Thương nhìn bọn họ một cái: “Ai dám động vào cô ấy, tôi sẽ phế người đó.”
Tư thế nâng súng của vệ sĩ hơi ngừng: “Cô ấy không động vào anh Thương thì chúng tôi cũng không động cô ấy, nếu không vợ của ai cũng vô dụng. Đi với anh Thương bao nhiêu năm rồi, còn nhuộm ít máu sao? Ai cũng không phải là kẻ ăn chay.”
Sắc mặt Kiều Dĩ Thương có chút nặng nề, ông ta ra lệnh cho bọn họ đi xuống.
Vệ sĩ lớn tiếng phản đối: “Anh Thương, cô gái này là vợ của Chu Dung Thành, vậy có thể hiền lành được sao? Người ta đều nói cô gái này căn bản cmn không phải là loại người yếu đuối.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!