Trong bóng tối, tôi nghe thấy giọng Chu Dung Thành. Ông ta kêu đám tay vịn đều ra ngoài, thư ký hoàn toàn mở cửa dẫn họ ra ngoài, nơi cánh cửa che khuất lộ ra nửa thân thể của người đàn ông, tóc ngắn cứng rắn được keo vuốt cố định, chải ngược ra sau, tay còn kẹp thuốc lá, không thấy lên tiếng, còn im lặng hơn cả Chu Dung Thành. Anh ta bỗng nhìn thoáng qua ngoài cửa, phút chốc tôi đối diện với tôi mắt tối om của anh ta, hít vào một hơi. Trong suốt một vạn người đàn ông cũng không tìm được người nào âm u cuồng vọng hơn anh ta, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy hoảng hốt.
Có những người đàn ông giấu sự tàn nhẫn trong khung, có những người bại lộ ra ngoài, người sau cùng lắm chỉ là địa đầu xà, lưu manh trên đường phố, kiếm ăn bằng cách hù dọa người khác, người trước mới thực sự hung ác, cũng có thể làm chuyện lớn. Loại người độc ác một cách lặng lẽ, thời khắc mấu chốt có thể ra tay tàn nhẫn.
Thư ký đưa đám tay vịn rời đi rồi đóng cửa phòng riêng, bồi bàn hỏi tôi là cô Hà sao? Tôi nói đúng vậy, anh ta kêu tôi đi cùng anh ta. Anh ta mở phòng riêng đối diện, mời tôi vào nghỉ ngơi. Chờ trái cây đồ uống được bưng lên hết, tôi kêu một công chúa trong phòng riêng, cho cô ta sáu trăm ngàn, hỏi người đàn ông ngồi cùng với cục trưởng Chu trong phòng là ai? Cô ta hồi tưởng một chút: “Đám vệ sĩ đi cùng kêu anh ta là anh Thương, má mì gọi là anh kiều. Ông chủ nơi này trâu bò cỡ nào, cô biết chuyện câu lạc bộ quý cô bị càn quét chưa? Chỗ dựa của câu lạc bộ Bảo Lỵ đều không chống đỡ được, nhưng nơi chúng tôi lại không có vấn đề gì, cô ngẫm lại xem ông chủ là nhân vật như thế nào? Nhưng khi anh Kiều này tới thì đích thân ông chủ ra mặt tiếp đón, miễn hết tiền rượu bia, ngay cả cục trưởng Chu cũng không có đãi ngộ như vậy.”
Mặt mũi còn lớn hơn cả người trong quan trường, vậy thì đúng là lai lịch không nhỏ.
“Biết anh ta làm gì không?”
Công chúa không rõ, tóm lại là địa vị rất cao.
Xem ra tôi đã đoán đúng rồi, người đàn ông này không phải quan không phải thương nhân, có thể làm cho ông chủ nơi này có ô dù cứng mà cũng phải cung kính như vậy, chắc chắn là hỗn xã hội đen, hơn nữa còn là lão đại đẳng cấp như ông Rỗ.
Tôi ngồi trong phòng riêng chờ một tiếng, thư ký của Chu Dung Thành tới tìm tôi, anh ta kêu tôi về trước, kế tiếp cục trưởng Chu còn phải đi xã giao. Tôi hỏi anh ta là anh Kiều kia đi chưa? Anh ta nói mới đi rồi. Tôi chần chờ một hồi, không hỏi anh ta người đàn ông kia có lai lịch gì.
Thư ký đưa tôi tới cửa thang máy, hỏi tôi có cần xe không? Tôi nghĩ tới Chu Dung Thành xã giao sẽ uống rượu, xe vẫn để lại cho ông ta thì hơn. Tôi nói với thư ký là không cần, anh ta ấn phím tầng ba, cửa thang máy mở ra, anh ta nhìn tôi rời đi mới xoay người trở về.
Tôi rời khỏi hội sở, đứng ở ven đường chờ bắt taxi, cả con phố dài toàn là ánh đèn neon rực rỡ. Sự bận rộn của người kiếm tiền cùng với sự nhàn nhã của người giàu có trong thành phố này hình thành sự tương phản mãnh liệt. Người trước nhìn người sau hâm mộ ghen tỵ, người sau nhìn người trước thương hại từ bi. Dù gì đi nữa đều cảm thấy người sau vĩnh viễn có thể thuận lợi, cười đến cuối cùng.
Trên một mức độ rất lớn, quyền lực tiền tài tượng trưng cho bạn là người như thế nào, là bị chúa tể hay chúa tể người khác. Ai cũng muốn nắm giữ vận mệnh của mình, hô mưa gọi gió trong xã hội này, con đường duy nhất chỉ có thể là không từ thủ đoạn. Đàn ông không từ thủ đoạn để đoạt quyền, vơ vét của cải, còn phụ nữ không từ thủ đoạn thì chỉ có thể tù binh đàn ông, chiếm được đàn ông, vậy thì sẽ chiếm được mọi thứ trong tay anh ta.
Ở ngã tư cách đó không xa có một chiếc taxi chạy tới. Tôi giơ tay vẫy, anh ta đang định chạy tới chỗ tôi thì có ánh đèn xe sáng lên từ bãi đỗ xe bên góc trái, đèn xe tới gần chỗ tôi, tôi giơ tay lên che mắt, hai chiếc xe đều không thấy đối phương, không ai giảm tốc độ, “rầm” một tiếng tông trúng nhau. Mui xe taxi lõm vào một mảng, còn chiếc siêu xe xuất hiện sau thì không hề hấn gì, trông như một con báo cao quý trong bóng đêm.
Tài xế hai chiếc xe bước xuống, tài xế taxi hùng hổ kêu lên: “Sao vậy hả ông anh? Không biết lái xe thì đừng đi đường vào ban đêm, vừa lấy giấy phép lái xe đã dám ra đường rồi hả?”
Tài xế siêu xe là một người đàn ông trung niên mặc tây trang sẫm màu, trông có vẻ tinh anh, phong thái nho nhã, cười nói: “Xin lỗi, là tôi lái xe xảy ra vấn đề. Lúc tôi nổ máy thì bận nói chuyện với ông chủ, chi phí bảo trì sửa xe của anh đều sẽ do ông chủ nhà tôi gánh vác.”
Tài xế taxi thấy người này rất biết đạo lý thì cũng không mắng nữa, đứng tại chỗ chờ. Người đàn ông trung niên đi đến ghế sau gõ cửa kính xe, cửa kính hạ xuống, người ngồi trong thò ra một bàn tay, đưa chi phiếu đã điền số. Ông ta đang định cầm nó đi thì bị gọi lại, không biết nói gì đó, người đàn ông trung niên quay sang nhìn tôi, gật đầu nói đã biết.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!