Trong thoáng chốc làn da giống như bị đóng băng, cảm giác lạnh lẽo xuyên qua da thịt ngấm vào trong giống như bị dao cắt.
Ngô Tư giãy giụa, hai vai muốn vùng ra, nhưng sao cô ta có thể so với sức lực của Tưởng Viễn Chu. Một chai Hương Tân cứ thế đổ vào người, Ngô Tư lạnh tới nỗi run lẩy bẩy, nghiêng đầu sang phía Vạn Dục Ninh cầu cứu: “Cô Vạn, cứu tôi với, mau cứu tôi—”
Vạn Dục Ninh chưa từng thấy dáng vẻ Tưởng Viễn Chu tự mình ra tay bao giờ, cô túm chặt chiếc găng tay, hình như là sợ quá tới nỗi ngây ngốc.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm không hề có chút gợn sóng cuối cùng cũng có động tĩnh, Tưởng Viễn Chu cầm lấy thùng đựng đá, bắt đầu từ từ đổ vào trong áo Ngô Tư.
Lúc này Ngô Tư mới thấy đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, biết Tưởng Viễn Chu là một người không thể chạm vào.
“Sau này tôi không dám nữa, tôi cũng không nói chuyện này cho người khác biết, thả tôi đi.”
Năm ngón tay người đàn ông vẫn giữ chặt gáy cô như trước, Vạn Dục Ninh cố gắng cãi lại: “Viễn Chu, chuyện của Hứa Tình Thâm, lẽ nào anh cũng không thèm để ý tới dù chỉ một chút sao?”
Tưởng Viễn Chu vươn tay bám vào gò má của cô, bàn tay mang theo hơi lạnh toát.
“Há mồm.”
“Anh, anh định làm gì?” Vạn Dục Ninh thấy nét mặt anh trở nên hung dữ, một cảm giác sợ hãi trỗi dậy, giống như đây không phải người đàn ông cô quen biết hai mươi mấy năm.
“Há mồm!”
Giọng nói Tưởng Viễn Chu không mang theo chút ý tốt nào, dọa Vạn Dục Ninh sợ tới nỗi răm rắp nghe theo. Người đàn ông lấy mấy viên đá từ trong thùng ra nhét vào miệng cô.
“Không được nhả ra.”
Vạn Dục Ninh thấy đầu lưỡi sắp bị đông lạnh tới nơi, ngậm được một lúc thì cô không chịu nổi nữa, che miệng vô cùng khó chịu.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi, nói: “Không được nhả!”
Cô thực sự bị anh dọa cho sợ chết khiếp, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Tưởng Viễn Chu để cho họ tiến vào.
Nhân viên phục vụ cầm sợi dây và mang theo mấy thùng đá vào, Tưởng Viễn Chu quay sang nói với Hứa Tình Thâm: “Em đi ra ngoài chờ tôi trước đi.”
Cô cầm chiếc túi bên cạnh lên, ra sức ôm vào trong ngực, sau đó gật đầu. Nhân viên phục vụ kia đi ra ngoài cùng Hứa Tình Thâm, cánh cửa bị đóng lại, Hứa Tình Thâm đứng dựa vào tường chờ ngay bên ngoài.
—
Năm đó.
Hứa Tình Thâm xinh xắn lại học giỏi, có một số người không ưa cô, không cần biết lý do. Chỉ riêng với khuôn mặt xinh đẹp hơn người là đủ để khiến cô trở thành đối tượng bị tấn công, khiến mấy cô gái trong trường đeo bám không buông tha.
Tính tình cô nhẫn nhịn nên hầu như đều chịu đựng, trong trường, mấy trò hề này hầu như cô đều đã trải qua.
Cho đến ngày ấy, bạn trai La Tĩnh nói với cô hai câu…
Bây giờ nghĩ lại, Hứa Tình Thâm vẫn thấy mình thật may mắn.
Thời điểm đó điện thoại di động mới chỉ là Nokia, cũng không có ai dùng Weibo, và quan trọng nhất là những người hạ nhục cô khi chạng vạng hôm đó đều là bạn gái học cùng cô.
Bọn họ đạp vào người cô, đá tới tấp, đá sau lưng, đá vào trước ngực…
Hứa Tình Thâm nhịn đau, không khóc, cho đến khi La Tĩnh dùng ngón tay chọc vào đầu cô, mở miệng cười nhạo: “Biết vì sao bọn tao luôn coi thường mày không? Hứa Tình Thâm, nghe nói mày có một bà mẹ kế phải không? Nếu bọn tao mà đánh chết mày có khi bà ấy còn cảm ơn bọn tao ấy chứ? Ha ha ha, không ai ra mặt bảo vệ mày đâu, Hứa Tình Thâm, mày chỉ có một mình. Nếu mày dám nói cho người thân biết, cùng lắm là tao bồi thường ít tiền, để xem bà mẹ kế của mày có đưa mày tới bệnh viện không?”
Cứ như vậy, trong thoáng chốc, Hứa Tình Thâm không nhịn được nữa, cắn răng chảy ra nước mắt.
“Mau xem đi, khóc! Ha ha ha ha —— “
Sau cùng tất cả giải tán, quần áo của Hứa Tình Thâm bị ném khắp nơi, cô bò tới lấy lại từng thứ một. Vừa mặc xong thì thấy gần chỗ đổ rác có một người đàn ông lang thang kéo bao tải từ xa đang đi tới.
Cô sợ hãi, bất chấp cơn đau đớn trên người bỏ chạy.
Khi về đến nhà, cô đứng ở bên ngoài cửa, nghe thấy bên trong phòng khách truyền đến những tiếng cười, Hứa Tình Thâm đi vào, Hứa Vượng ngẩng đầu lên, hỏi: “Tình Thâm, sao bây giờ mới về? Mau tới dùng cơm.”
Cả nhà họ ngồi xung quanh bàn ăn, xem ra đã sắp ăn xong, Triệu Phương liếc nhìn Hứa Tình Thâm: “Bẩn thỉu, mùi gì vậy nhỉ?”
Hứa Tình Thâm không nói gì, rũ tóc xuống là có thể che khuất những vết sưng đỏ trên mặt. Thực ra cô biết rõ, không che cũng chẳng sao, ai sẽ nhìn kỹ, ai sẽ quan tâm đây?
—
Tiếng cầu xin tha thứ trong phòng kéo Hứa Tình Thâm ra khỏi dòng ký ức, cô ngẩng mặt lên, đôi mắt đã ướt từ lúc nào.
Hứa Tình Thâm khẽ đẩy ra một kẽ hở, cô nhìn thấy Ngô Tư bị trói chặt hai tay, một sợi dây vắt qua xà nhà, sau đó buộc chặt cố định tại cây cột có hoa văn chạm trổ cách đó không xa. Cô ta giống như bị treo ngược lên vậy, chỉ có đầu ngón chân hơi chạm đất, giầy cũng bị cởi ra, dưới bàn chân rải một lớp đá, lạnh tới nỗi không dám giẫm lên.
Tưởng Viễn Chu cầm một chiếc ghế, ngồi ở ngay chính giữa phòng, một nhân viên phục vụ cầm chai rượu sâm banh ướp lạnh đổ lên người Ngô Tư.
“Thả tôi đi, van xin anh…” Ngô Tư lạnh cóng đến nỗi răng môi va vào nhau.
“Lạnh không?”
“Có có, lạnh quá.”
Tưởng Viễn Chu ngồi đưa lưng về phía Hứa Tình Thâm nên cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của người đàn ông.
Anh đưa tay chỉ vào một nhân viên phục vụ khác, ra lệnh: “Cho cô ta một bát canh gà.”
Canh gà khi đưa lên bàn ăn được đặt trong một bình giữ nhiệt,
giữ nhiệt rất tốt, gần như là vẫn nóng bỏng.
Nhân viên phục vụ cẩn thận múc một chén, đi tới bên cạnh Ngô Tư, bàn tay anh ta cầm bát canh gà còn thấy sợ nóng, anh ta nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
“Đổ hết!”
Ngô Tư lắc đầu, đôi mắt trợn tròn, người còn lại bước tới giữ chặt đầu cô ta, đổ cả bát canh gà vào miệng, cô ta nóng tới nỗi thấy đầu lưỡi tê dại, trong miệng nổi lên bọt nước.
“Aaa!”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô không chớp mắt, cơn tức giận vẫn còn, cất giọng nói lạnh lùng: “Miệng ở trên mặt, công dụng lớn nhất là để ăn. Có một số điều có thể nói, một số điều không thể nói, tôi thấy là cô cũng không phân biệt được. Cô không cảm thấy mình đúng là não ngắn sao?”
Ngô Tư há miệng, môi sưng đỏ, Vạn Dục Ninh thì núp ở ngay dưới ghế ngồi, cô biết lời này cũng là nói cho cô nghe, cô cũng không chen vào, trái lại lại tỏ ra khôn ngoan hơn lúc nào hết.
“Nói cho tôi biết, năm đó ngoại trừ cô với La Tĩnh kia, còn có những ai tham gia? Một người cũng không được quên, nói tất cả cho tôi biết!”
Hứa Tình Thâm khép cánh cửa lại, trong lòng đang nảy sinh một cảm giác không gọi được tên.
Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu mở cửa đi ra ngoài, nhưng lại không thấy bóng dáng Hứa Tình Thâm đâu. Anh ra bãi đỗ xe tìm, từ xa thấy một người ngồi xổm bên cạnh xe của anh.
Cô ôm hai vai, vùi đầu, cơ thể khẽ run rẩy, chắc là đang đợi anh.
Tưởng Viễn Chu bước tới thật nhanh. “Sao lại tới đây? Không thấy lạnh à?”
Cô gái ngước mặt lên, thấy chiếc bóng cao lớn của một người đàn ông kéo dài theo ngược chiều ánh sáng, cánh tay cô ôm hai vai từ từ buông ra, nhưng vẫn chưa đứng lên.
Cô nói: “Tưởng tiên sinh, nếu như thời cấp ba mà em gặp được anh thật tốt biết bao nhiêu? Lúc đó, nhất định là anh sẽ đứng ra bảo vệ em chứ?”
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, khẽ nói: “Nếu như anh gặp em sớm hơn, anh sẽ không để chuyện này xảy ra.”
Cô không sợ anh sẽ đưa ra bất cứ điều kiện gì, nếu như một người có khả năng bảo vệ cô, cô sẽ sẵn sàng theo người đó.
Tưởng Viễn Chu cúi người đỡ cô đứng dậy, hai người lên xe, chiếc xe vượt qua dốc, lao nhanh về phía trước. Một bữa cơm tối ngon lành như vậy lại bị quấy rối.
Tưởng Viễn Chu phá vỡ sự im lặng trong xe.
“Cũng bởi nguyên nhân này nên muốn giúp cô gái kia?”
“Dạ.”
“Năm đó, có báo cảnh sát sao?”
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu. “Không, rất sợ. Về sau mới thấy hối hận, nên khi Đinh Nhiên xảy ra chuyện thì em báo cảnh sát cho cô bé… Nhưng em không nghĩ tới, thực ra lại chẳng có tác dụng gì.”
“Bốn chữ trẻ vị thành niên chính là ô dù bảo vệ tốt nhất…”
Hứa Tình Thâm nở nụ cười giễu cợt, lắc đầu. “Cùng lắm là quản thúc giáo dục, còn có thể thế nào?”
“Hình của em, lấy lại được chưa?”
Hứa Tình Thâm tỏ ra thoải mái, mở miệng: “Lấy lại được rồi.”
“Ai giúp em?”
“Tự em.”
Tưởng Viễn Chu bán tín bán nghi: “Thực sự dựa vào một mình em?”
Hứa Tình Thâm đan hai tay vào nhau, bứt rứt không yên.
“Phải.”
“Lấy lại như thế nào?”
Cô im lặng trong chốc lát, hình như đang cân nhắc xem có nên kể hết với Tưởng Viễn Chu hay không. Người đàn ông cũng không thúc giục cô, Hứa Tình Thâm thả lỏng tay ra.
“Em biết, La Tĩnh không ưa em, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho em như vậy. Không chừng ngày hôm sau sẽ cầm ảnh chụp trong điện thoại di động khoe khắp nơi. Em cũng không dám nói cho ai biết. Thừa dịp người nhà đều ngủ, em gọi vào số điện thoại kia.”
“Em hẹn gặp La Tĩnh, đương nhiên là cô ta không chịu, em nói nếu đêm nay cô ta không tới, ngày mai em sẽ quyến rũ bạn trai cô ta…”
Hứa Tình Thâm nói đến đây, khẽ lắc đầu.
“Khi đó, em nôn nóng tới mức cái gì cũng có thể nói ra. La Tĩnh đồng ý, em lén lút ra cửa.”
“Em đến nơi hẹn sớm hơn cô ta, trong tay vẫn nắm chặt một hòn đá. Tưởng Viễn Chu, anh biết không? Em và Đinh Nhiên giống nhau, trước bạn bè đồng trang lứa luôn được coi là học sinh ngoan. Em muốn đánh người nhưng lại sợ hãi không làm được. Nhưng chờ cho tới khi La Tĩnh đến, ngược lại em lại thấy bình tĩnh. Em tấn công cô ta từ sau lưng, em dùng hòn đá ra sức đập vào đầu cô ta.”
Câu nói của Hứa Tình Thâm rời rạc, nhắm nghiền mắt lại.
“Cô ta ngã xuống, máu chảy che khuất tầm nhìn của cô ta. Em không biết cô ta có phát hiện ra mình không. Em lục soát người cô ta lấy được chiếc điện thoại di động, em đập chiếc điện thoại vỡ nát, đập nát cả thẻ sim. Em nói với cô ta, nếu như cô ta mà còn tiếp tục dồn ép em nữa, em sẽ đồng quy vu tận với cô ta, sau đó liền bỏ chạy…”
“Có một quãng thời gian La Tĩnh không tới trường học, nhưng em vẫn luôn sống trong thấp thỏm. Em rất sợ cảnh sát bỗng nhiên tới bắt em đi, còn sợ ảnh chụp có bản copy khác. Mãi cho tới hôm nay, em vẫn còn sợ. Em không dám thăm dò chuyện về La Tĩnh.”
Tưởng Viễn Chu nghe xong, kéo bàn tay cô nắm thật chặt.
“Còn Phương Thành thì sao?”
“Khi đó anh ta học ở trường cách em khá xa, chuyện này, đến nay anh ta cũng không biết.”
Tưởng Viễn Chu nhấn còi, đi qua dòng xe cộ, không tiếp tục nhắc tới đề tài này nữa.
“Đi, tìm một chỗ ăn cơm tối lần nữa.”
—
Mấy ngày sau, ở nhà họ Vạn.
Vạn Dục Ninh ngồi bên cạnh Phương Thành, cô thân mật gắp thức ăn cho anh.
Vạn Hâm Tăng uống một hớp rượu, nói: “Dục Ninh, nghe nói mấy hôm nay Viễn Chu làm chuyện rất mờ ám, hại mấy người thất nghiệp.”
“Làm sao con biết!” Vạn Dục Ninh tức giận nói.
“Ta nghe nói, là mấy cô gái trẻ.”
Vạn Dục Ninh len lén liếc nhìn Phương Thành bên cạnh.
“Con cũng có nghe thấy, nghe nói là ngày còn học cấp ba Hứa Tình Thâm bị người ta bắt nạt, Tưởng Viễn Chu đang đứng ra ra mặt cho cô ta.”
“Hồ đồ.” Vạn Hâm Tăng lắc đầu, không nói nữa.
Từ đầu tới cuối nét mặt Phương Thành không chút thay đổi, giống như không nghe thấy những câu nói của Vạn Dục Ninh.
Ăn cơm xong, Vạn Dục Ninh hẹn A Mai ra đi dạo phố, cô thấy tâm tình không thoải mái, liền bắt đầu đi mua sắm.
Váy áo chọn một đống cũng không thử qua, cùng các loại túi xách đủ kiểu dáng, giầy bày trên mặt đất xếp thành một vòng tròn.
Vạn Dục Ninh lấy một tấm thẻ từ trong ví đưa cho nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng cung kính tiếp nhận, Vạn Dục Ninh thấy A Mai nhìn quần áo và túi chằm chằm, hai mắt sáng ngời, chính cô cũng thấy không hứng thú.
“Cậu đợi một lát nữa rồi chọn mấy thứ, cầm lấy.”
“Thực sao? Cảm ơn Dục Ninh.”
Vạn Dục Ninh đeo kính râm, thấy nhân viên bán hàng kia nhanh chóng bước tới, nói: “Xin lỗi, cô Vạn, tấm thẻ này của cô không thể sử dụng.”
“Không thể nào…”
Vạn Dục Ninh nhíu mày, tháo chiếc kính râm xuống.
“Biết chiếc thẻ này của ai không? Thẻ của Tưởng Viễn Chu lại không thể dùng?”
“Chắc là bị gạch bỏ rồi.”
Vạn Dục Ninh khẽ nhếch môi: “Không thể nào! Lúc anh ấy đưa tôi đã từng nói, tấm thẻ này tôi có thể dùng vô thời hạn mà.”
Sắc mặt nhân viên bán hàng có chút xấu hổ: “Cô Vạn, cô có muốn đổi cái khác không, chúng tôi đã thử nhiều lần, quả thực là không thể dùng.”
Vạn Dục Ninh nhìn về các đồ hiệu xa xỉ chất đầy trong cửa hàng, cô có cảm giác mình giống như là một câu chuyện cười, đặt ở đây mặc cho người ta chê cười.
Vì sao?
Là bởi vì cô đưa Ngô Tư tới vạch trần vết thương cũ của Hứa Tình Thâm sao?
…
Rằm tháng giêng, là tết nguyên tiêu.
Sau khi tan việc, Hứa Tình Thâm ra bãi đỗ xe lên xe của Tưởng Viễn Chu.
“Anh đã dặn Lão Bạch tới nhà em thu xếp, tối nay chúng ta qua đó ăn cơm.”
Hứa Tình Thâm còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Quay, quay về nhà em ăn cơm tối?”
“Đúng vậy, ăn tết nguyên tiêu.”
“Đừng tới, đoán chắc rằng anh chỉ ngồi một lúc là không chịu nổi.”
Tưởng Viễn Chu khẽ cười: “Vậy thì tới thử một chút.”
Xe đi tới một nhà hàng ở gần bệnh viện Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm nhìn ra bên ngoài, thắc mắc: “Vậy đây là đang định làm gì?”
“Ăn cơm tối.”
Hứa Tình Thâm bị khiến cho trở nên ngây ngốc.
“Vậy sao anh còn nói tới nhà em.”
Tưởng Viễn Chu ý bảo cô xuống xe, Hứa Tình Thâm cho là vừa nãy anh chỉ nói đùa với mình. Hai người ăn cơm tối xong ở lại khách sạn chơi bóng một lúc, khi rời đi đã tới mười giờ. Hứa Tình Thâm khép chặt chiếc áo bước vào trong xe, Tưởng Viễn Chu phát động động cơ, nói: “Em đoán xem, liệu ba mẹ em có đang chờ chúng ta ăn cơm tối hay không?”
“Có ý gì vậy?”
“Cơm tối đã tiêu hóa hết rồi sao? Đi, đi ăn khuya.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!