Edit + Beta: Basic Needs
………..
Mọi thứ đều có dấu hiệu.
Một quốc gia không đi đến bước này trong nháy mắt mà sẽ bắt đầu với bước đi thứ nhất về hướng sai lầm, đi từng bước một và cuối cùng thì đạt được kết quả này.
Từ ngày đầu thông qua “Đạo luật cung phụng”, người ta nghĩ rằng dù sao mấy người bị đẩy ra là đám tội phạm giết người đáng chết, chẳng liên quan gì tới mình. Đến lúc đồ cống nạp biến thành tội phạm bình thường, mọi người chỉ thấy mình không phạm tội là ổn rồi. Kế đó nhà nước dùng tiền để khuyến khích gia đình sinh thêm con, ai nấy chỉ thấy đó là hành động tự nguyện, chẳng có gì cả. Tới lúc bị ép buộc, phụ nữ tự xem mình không thuộc về tầng lớp dưới cùng và cho rằng mình sẽ tránh được. Song, họ nào có ngờ được lúc có cá thể thuộc nhóm của mình bị đàn áp vô hạn về quyền lợi và nhân cách thì trong mắt một nhóm khác, trọng lượng của nhóm kia cũng hóa nhẹ và cuối cùng thì chẳng ai trốn thoát được.
Nhưng trên thực tế thì cuộc nổi dậy vẫn luôn tồn tại, chẳng qua những người nắm quyền lực chiếm quyền chủ động ngay từ đầu vì có lợi thế và cấu trúc sinh lý tự nhiên, các loại khác biệt trong tư tưởng nhóm này nọ đã làm những lần phản kháng cứ bị đàn áp. Lần nào cũng vậy cộng thêm không có cửa xin giúp đỡ đã hình thành một huống như bây giờ.
Không chỉ mỗi nước S, phụ nữ kinh qua sự đàn áp như nhau ở các quốc gia hỗn loạn khác.
Tô Nại chiếu cuộc đấu tranh trong nước S rồi video lại được chiếu trực tiếp trước mắt nhiều quốc gia trên thế giới. Tất cả mọi người khi nhìn thấy con quái vật hình người bèn không thể không thót cả tim cho mấy cô; kế đó lại ngập tràn rung động và khát vọng bởi sức mạnh của thanh kiếm đó. Khi Lisa đuổi con quái vật thành công, ai nấy thoát khỏi bàn tay của Tử thần thì họ thở phào nhẹ nhõm rồi vỗ tay ăn mừng. Ngờ đâu mọi thứ xoay chuyển ngược lại, kết cục làm người ta tuyệt vọng đã đến khiến họ cảm thấy khủng khiếp và nghẹt thở.
Trên thực tế, các quốc gia khác đã nghe nói một chút về cảnh ngộ xảy ra với phụ nữ ở trong những nước hỗn loạn nhưng lần này là lần đầu tiên họ nhìn thấy bằng chính mắt mình, đâu ra mà đàn ông và phụ nữ, phải là súc vật và phụ nữ.
Đám người đàn ông này làm người ta thấy kinh khủng hơn con quái vật hình người vừa rồi.
[Trời ơi, không ai thể giúp được họ sao?!]
[Sao mà giúp được. Nói đơn giản, để cho người nhà bạn tòng quân và đánh đổi mạng sống vì người dân nước khác thì bạn chịu không? Hơn nữa nếu ra quân cứu người xong, với một nhóm lớn như vậy thì sắp xếp công việc ăn mặc chi tiêu thế nào?]
[Nói trắng ra mà mấy cô nàng đó chỉ dựa được vào bản thân thôi.]
[Rõ ràng là họ cần giúp đỡ bây giờ chứ dựa vào chính mình trong tình huống này sao mà được? Dựa vào cái bụng to, cơ thể yếu đuối và bàn tay trống rỗng của mình à?]
[Quá đau lòng quá tuyệt vọng, tôi sẽ tắt chương trình phát sóng trực tiếp này, không dám xem nữa.]
Tuy nhiên, một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời đột nhiên xuất hiện, người đưa bàn tay đang định tắt livestream chợt khựng lại, bằng mắt thường có thể thấy được lông tơ mình dựng cả lên.
Bão bình luận cứ lô xô trên màn hình bỗng nhiên biến mất, ngay cả một cái bình luận cũng chả còn hiện nữa.
Tất cả những người trên toàn thế giới đang xem sự việc trực tiếp này bị cảm giác kỳ lạ bao phủ, cùng lúc nổi da gà và da đầu tê dại.
Cảm giác này nên được mô tả bằng ngôn ngữ của con người như thế nào? Không cách nào diễn tả nổi, họ chỉ biết rằng có một sinh vật nào đó cao hơn và ghê gớm hơn con người xuất hiện. Thứ họ nhìn thấy giống như đám người ở hiện trường Lãnh địa Tham Lang thấy, ai nấy thấy được Giang Tinh Chước, song, ngón tay họ cứng còng, không thể gõ chữ trên bàn phím để thể hiện tâm trạng của mình.
Đương nhiên Giang Tinh Chước biết có một buổi livestream toàn cầu đang được chiếu, dù sao đây cũng là một mắt xích trong kế hoạch âm thầm thúc đẩy đã được tính toán của cô đấy. Thế là cô đã nâng cấp “Vầng sáng Cthulhu” thành thẻ bài cao cấp hơn, cho dù người đó chỉ thấy được cô thông qua màn hình nhưng vẫn bị thẻ bài ảnh hưởng.
Trong Cung điện Quốc gia, đám người Hướng Cầm đã sớm quỳ xuống ngay tại chỗ khi nhìn thấy Giang Tinh Chước. Động tác họ thật chỉnh tề, đầu tiên là cúi đầu thật sâu kế đó là nhìn lên cao, trong mắt dạt dào tính ngưỡng và yêu mến, quả thực có thể so sánh với mấy người mất trí.
Trong lãnh thổ của nước S, khu vực quản lý của tổ chức Lãnh địa Tham Lang.
Hễ ai may mắn được gặp trực diện Chúa Tể là tim đập như sấm sét, trong mắt chỉ có sợ hãi.
“Có thẻ nòng cốt ai đó xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, muốn rút thẻ không? Một bộ 1,000 vạn, mỗi bộ 10 thẻ.” Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn tất cả mọi người ở đây.
Trong khoảnh khắc đó, Quốc vương và tay sai của hắn nhớ lại những tin đồn mà họ cảm thấy vô lý truyền tới từ quốc gia kế bên, Chúa Tể… thẻ bài… Người phụ nữ mặc áo choàng đỏ vẫy tay tạo ra băng.
Là sự thật! Quốc vương nắm chặt tay mới nhận thấy chẳng biết từ lúc nào mà thanh kiếm trên tay đã biến thành một thẻ vàng. Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy! Khó trách kiếm này có sức mạnh như thế, khó trách đám đàn bà này gan to bằng trời, bởi vì tụi nó có được một thẻ bài ở lúc nào đấy!
Đồng tử Lisa rung lên, là Chúa Tể! Ngài nghe thấy giọng nói của mình và tới giúp chúng mình sao! Cô mừng rỡ không thôi, há miệng muốn lên tiếng, ấy thế mà Quốc vương đã giành trước và nói luôn: “Tôi rút!”
Là người đứng đầu một tổ chức, đương nhiên hắn không thiếu tiền.
“Rất tốt.” Giang Tinh Chước mỉm cười, cây gậy gỗ nhỏ thoạt nhìn mộc mạc bình thường nhẹ nhàng vung, vòng xoáy sương trắng cuồn cuộn nổi, trong mắt vòng xoáy bay ra liên tiếp 10 lá bài phát ra ánh sáng.
Thẻ bài xếp thành một hàng, đứng lơ lửng trước Quốc vương.
“Mời lật thẻ của anh.”
Quốc vương cầm thẻ vàng trên tay trong lúc nhìn vào thẻ trước mắt, hơi thở hắn nóng rát, trong mắt chứa đầy tham lam. Hắn vốn cho rằng có được thanh kiếm trên tay mình là sẽ xưng bá đất nước này và trở thành người đứng đầu chân chính của một quốc gia. Nhưng chẳng ngờ được vận mệnh ưu đãi cho hắn, thứ hắn có không chỉ có mỗi thanh kiếm này!
Lisa lộ vẻ mờ mịt, cứ nhìn Giang Tinh Chước rồi nhìn mấy lá bài kia.
Quốc vương không thể chờ đợi bèn đưa tay ra, lật thẻ đầu tiên.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thẻ bài sạch sẽ và trong suốt.
“Thật không may, anh đã rút ra một thẻ trống.”
Biểu hiện trên mặt của Quốc vương cứng đờ, tựa hồ lúc này hắn mới phản ứng được nghĩa của chuyện rút thẻ. Không phải mỗi một tấm thẻ lật lên sẽ biến thành đồ thần kỳ, càng không thể cái nào cái nấy có màu vàng hết.
“Xin vui lòng tiếp tục lật thẻ của anh.”
Lật thẻ bài thứ hai, hắn rút được một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Lật thẻ bài thứ ba, là một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ tư, là một thẻ trống.
Thẻ bài thứ năm và thứ sáu vẫn không có gì.
Khuôn mặt của Quốc vương trở nên tồi tệ hơn, còn Lisa thì dần lộ nụ cười mỉm. Cô biết ngay là Thần không thể nào nhân từ với cái ngữ không xứng làm người này!
Tuy nhiên khi thẻ bài thứ bảy lật lên.
“Xin chúc mừng anh đã rút được thẻ giới hạn 'Thiên Lý Nhãn', sử dụng thẻ này sẽ thu hết cảnh tượng trong ngàn dặm vào tầm mắt.” Giang Tinh Chước mỉm cười nói.
Thẻ hóa thành ánh sáng rơi vào mắt Quốc vương. Hắn phóng tầm mắt nhìn thế là tầm nhìn xuyên qua biên giới, thấy được rừng sâu thẳm, báo đen nằm rạp cơ thể đang săn mồi, thấy được những giọt nước nhỏ giọt từ đầu lá vào vũng nước, thấy bộ đội biên phòng thành phố Y đang đi tuần tra.
Trái tim Quốc vương đập dồn, khuôn mặt đang khó coi chuyển thành niềm vui sướng. Nếu hắn có đôi mắt này từ sớm, cuộc đấu tranh ngày hôm nay đã chẳng xảy ra, hắn không còn phải lo lắng về sự phản bội, lo lắng thuộc hạ lên kế hoạch lén lút mưu đoạt quyền của mình sau lưng!
Còn có những thẻ khác đang chờ hắn lật, hắn chẳng dám lãng phí thời gian của Chúa Tể, chẳng tiếp tục nhìn nữa.
Hắn gấp rút tiếp tục lật thẻ.
Thẻ bài thứ tám lật lên.
“Chúc mừng anh rút trúng thẻ giới hạn 'Tai Thuận Gió', sử dụng thẻ này sẽ nghe thấy âm thanh do gió gửi đến.”
Thẻ bài thứ chín lật lên.
“Chúc mừng anh rút được thẻ một tháng tuổi thọ.”
Thẻ bài thứ mười lật.
“Chúc mừng anh rút trúng một viên Thuốc Phục Hồi.”
Vận may này không thể nói là không tốt, có mấy nhân vật tai to mặt lớn đang thông qua buổi trực tiếp để xem rút thẻ khinh bỉ trong lòng.
Nghe nói một người có thể rút ra loại thẻ nào sẽ có liên quan đến khát vọng trong nội tâm của người đó. Bởi vậy có thể thấy rằng vua của tổ chức Lãnh địa Tham Lang chắc chắn là một người nhút nhát và tham lam. Hắn sợ có chuyện xảy ra ngoài tầm kiểm soát và không tin tưởng bất cứ ai nên ước gì tai và mắt của mình mọc ra hết ở khắp mọi nơi trong tổ chức, mọc lên trên người cấp dưới để đề phòng bị phản bội, bị cướp đi vị trí quyền lực. Hơn nữa hắn có được thẻ giới hạn không ai có thể cướp đi, có thể thấy trong lòng hắn có bao nhiêu khao khát lẫn sợ hãi với chuyện này.
Cũng chính vì vậy cho nên ngay cả con ruột của mình mà hắn cũng không dám giữ ở lại, phải đưa vào Lò Giết Mổ để làm gương chứ gì nữa.
Thực sự đúng là thứ ăn hại mà.
Quốc vương Lãnh địa Tham Lang không cảm thấy cái này không có ích gì, hắn nhận ra hai cái năng lực này làm bản thân yêu điên dại và đã xác định rằng ngai vàng của mình vững chắc như Núi Thái Sơn, sự phản kháng và vùng lên như hôm nay chẳng còn cách gì xuất hiện một lần nữa; bởi vì hắn sẽ nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người mọi lúc.
Hắn không chú ý tới ánh mắt lóe lên cùng thần sắc âm u đang âm thầm trao đổi của đám thuộc hạ đắc lực phía sau.
“Tôi có thể tiếp tục rút thẻ không?” Quốc vương tham lam hỏi.
Giang Tinh Chước ôn hòa trả lơi: “Có thể.”
Chẳng bao lâu, 10 thẻ khác bay ra khỏi hồ chứa thẻ.
Lần này vận khí của hắn vẫn không tính là kém, lại rút trúng thẻ bài vô cùng hợp ý của hắn, này thì Gương Theo Dấu tìm được đối tượng dù người đó đi bất cứ chỗ nào, này thì Thuốc Mê Hồn sẽ làm cho người ta hết lòng trung thành với hắn.
“Lại thêm một bộ nữa!
“Thêm nữa!”
Một bộ tiếp một bộ, rồi cứ tiếp tục một bộ, rút được càng nhiều thứ làm hắn muốn có nhiều thứ hơn; nếu không đạt được gì, hắn càng không muốn dừng lại. Đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt thèm thuồng và chiếc cổ đỏ gồ lên vì phấn khích là bộ dáng của mỗi người đang lâm vào chuyện rút thẻ.
Tuy nhiên bất cứ ai đang xem cảnh rút thẻ này thì lại vừa kinh hãi vừa hiểu ra. Thử hỏi nếu một người có tiền, ai lại không muốn rút thẻ tới mức trời đất sập đổ, để mình có thêm nhiều năng lực và vật phẩm kỳ diệu hơn; ai không muốn bay trên trời đi dưới đất, siêu thoát khỏi ranh giới thân xác con người, trở thành một sự tồn tại siêu việt?
Nếu không có cái màn hình ngăn cách, họ cũng muốn xông qua, quỳ xuống trước Chúa Tể và cầu xin Ngài để cho họ rút thẻ!
Ấy thế ngay sau đó, cho dù Quốc vương rút thêm vài bộ nữa thì toàn bộ thẻ bài đều là thẻ trống.
“Tại sao? Tại sao!” Quốc vương không cam lòng nhìn Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước: “Tình huống này rất hiếm thấy, có lẽ là lực lượng do khát vọng của anh sinh ra quá nhẹ, không thể khuấy động hồ chứa thẻ, thu hút thêm thẻ bài.”
Một vị vua rút thẻ chẳng tốn sức, khát vọng trong lòng mãnh liệt đến đâu cũng chả có bao nhiêu lực lượng, cho nên không rút được nhiều thẻ, đó chả phải chuyện thường à? Giang Tinh Chước đường hoàng lập lại một quy tắc trong trò chơi.
Quốc vương khó mà chấp nhận nổi. Khi hắn nghe thấy một thủ hạ đứng sau lưng mình hỏi thăm dò: “Tôi có thể rút một bộ không?”
“Không được!” Quốc vương giống như một con mèo bị giẫm lên đuôi, ngay lập tức trừng mắt về phía tay sai của mình.
“Tất nhiên là có thể.” Chúa Tể cho hay.
Sự phản đối của Quốc vương không có tác dụng, 10 thẻ bay đến trước người rút thẻ mới.
Chẳng qua người rút thẻ mới không nhịn được mới kiên trì mạo hiểm hỏi một câu, ai ngờ đâu lại đạt được. Thẻ phát sáng ở ngay trước mắt, ánh mắt giết người của Quốc vương dính ở trên lưng, sợ hãi và tham lam dây dưa kéo đẩy y, nhưng đến cuối tham lam vẫn giành chiến thắng.
Toàn là tiền tiêu hằng ngày của mình đi rút, hà cớ gì Quốc vương rút được mà y lại không thể? Thần đã cho phép trong khi người kia chỉ là người phàm thì dựa vào đâu mà cản được?
Y vươn ngón tay run rẩy của mình, lật thẻ đầu tiên.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thẻ trong suốt sáng long lanh, trên đó và có hoa văn và chữ. Bọn họ đã biết, đây là một dấu hiệu cho việc rút trúng được cái gì đó.
Y chờ mong nhìn về phía Giang Tinh Chước.
“Chúc mừng anh rút ra Áo Choàng Siêu Nhân. Mặc áo choàng là sẽ bay vào không gian.”
Bay lượn là giấc mơ vĩnh cửu của con người, thẻ đầu tiên mà đã trút thứ tốt thế, chẳng kém hơn những thẻ mà Quốc vương rút ra. Mấy tên đàn ông thấy chỉ “vì một tên đồng bọn lấy dũng khí để lên tiếng và có được cơ hội rút thẻ” thì đã rục rịch, chẳng nhịn được nữa.
Tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút...
Tôi muốn rút, tôi muốn rút! Không ai có thể ngăn cản tôi, đừng có ai mong tới!
Từng lá bài bay ra khỏi hồ chứa thẻ, từng đồ vật huyền diệu vượt quá trí tưởng tượng của con người xuất hiện; mỗi một thứ gần như có thể biến con người thành một sinh vật phi thường, có thể thay đổi cuộc sống bình thường thuở đầu.
Ngay cả khi chịu ảnh hưởng của Vầng sáng Cthulhu, khán giả xem phát sóng trực tiếp ở các quốc gia và người ở hiện trường chẳng kiềm chế nổi lòng tham phun trào trong lòng, họ đứng ngồi không yên, ngón tay bất giác di chuyển xung quanh.
Mấy chính trị gia thuộc Chính phủ các nước cũng chẳng ngồi yên nỗi nữa.
Tổng thống từ từ đứng dậy từ phía sau bàn làm việc của mình: “Nếu giờ chúng ta dùng máy bay quân sự thế hệ mới nhất bay tới thì có kịp không?”
“Chỉ sợ là không kịp rồi.”
“... Chúng ta phải có được thẻ.”
“Hiển nhiên là vậy.”
Không biết từ khi nào, màn hình trực tiếp ở các nước đang yên tĩnh lại có trận bão bình luận mới.
[Tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút... ]
[Tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút... ]
[Tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút... ]
[Rút rút rút rút rút…]
Chi chít chằng chịt, các loại chữ viết khác nhau của các nước đang thể hiện cùng một ý nghĩa. Nó phảng phất như câu thần chú, tỏa ra một hương vị điên rồ làm tê dại da đầu; giống như hiện thân của lòng tham của con người, một con quái vật vô hình không ngừng lớn lên.
Con thú hoang này tiếp tục phát triển và lớn mạnh, lao từ bốn phía đến Giang Tinh Chước và bị cô nuốt hết.
Dưới mũ trùm, Giang Tinh Chước mỉm cười, cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vẫy, từng đợt mồi nhử bay tới đàn cá đói.
Bởi vì Lò Giết Mổ đột nhiên xuất hiện và tổ chức Lãnh địa Tham Lang đã đưa đồ cống nạp lên kịp thời, đồng thời ba thế lực khác đã nghe nói về hành động đấu tranh của phụ nữ xảy ra trong Lãnh địa Tham Lang, thế là chúng thông qua kính viễn vọng nhìn thấy Lisa và thanh kiếm của cô. Hiển nhiên, chúng sẽ không bỏ lỡ hoạt động rút thẻ bên này.
Bọn chúng quan sát từ xa. Chẳng ai là đồ ngốc, chúng đã nhanh chóng phát hiện ra bấy giờ có tình huống gì. Thế là đám Quốc vương vội vã mang theo tai sai chạy tới từ phạm vi thế lực của mình.
Sao lại để chuyện rút thẻ rơi vào người phía sau? Như vậy có gì khác với chuyện tự đặt mình lên thớt mặc cho người ta coi như thịt cá đâu?
Trong vô thức, khu vực này chật kín người, bầu không khí cờ bạc do rút thẻ mang lại làm cho không khí dần dần sôi sục. Nỗi sợ hãi và không muốn có ít hơn một lá bài so với người khác hay yếu hơn người khác một phần leo thang khiến người rút bài tự nguyện hoặc bị buộc phải rơi vào vòng xoáy điên cuồng hơn.
Vòng xoáy này thậm chí còn lây nhiễm cho tất cả những người vây xem.
Ai nấy trong và ngoài ống kính đang sôi sục.
Chỉ có mấy người Lisa như sa vào hầm băng.
Họ bị đám đàn ông bao quanh giống như đám thợ săn vây lấy bầy cừu, chẳng có chỗ trốn đi, cũng chả còn sức trốn thoát. Đồng thời có thể nhìn rõ số phận của mấy cô khi đám đàn ông có được những thẻ bài. Họ sẽ thêm phần dễ dàng nghiền ép bọn cô. Họ đạt được sức mạnh rồi chiến đấu với đám quái vật trong Lò Giết Mổ thì chẳng còn ép bọn cô sinh con sao?
Có lẽ họ sẽ chiến đấu, nhưng cũng chẳng vì để đi ra ngoài bảo vệ mà chính vì họ có được sức mạnh và vui vẻ thể hiện sức mạnh của mình. Sự mạnh mẽ của bọn họ chẳng liên quan gì tới mấy cô. Trong những năm qua, họ đã quen với việc gọi phụ nữ đến hét phụ nữ đi, muốn làm gì thì làm đó, huống chi trải qua lần phản kháng này, chắc chắn bọn cô sẽ bị trấn áp mạnh mẽ hơn.
Những người đàn ông có thẻ sẽ vui vẻ phồn vinh, những người thêm phần nhỏ yếu như mấy cô sẽ thành nô lệ.
Đó là một điều có thể dự đoán được.
Mấy người con gái không cam lòng, tức giận, hận thù rồi sau đó trở thành tuyệt vọng càng sâu.
Nhưng, tại sao?
Lisa nhìn Giang Tinh Chước, nước mắt sa xuống trong tuyệt vọng, tại sao? Rõ ràng đã cho tôi thẻ, đó không phải là ý muốn của Thần sao? Chẳng phải Ngài đứng về phía chúng tôi sao?
Nội tâm cô hò hét chẳng ngừng ấy thế mà Giang Tinh Chước không cho cô bất kỳ lời giải đáp nào. Lúc này Lisa lại nảy sinh một ít sợ hãi, tự mình tìm ra đáp án.
Có phải vì cô quá vô dụng? Thẻ đó xuất hiện trên bàn trang điểm của cô trong nhiều ngày như thế mà cô không tìm được tác dụng của nó. Thần nhét thanh kiếm vào tay cô, nhưng cô đã bỏ lỡ cơ hội giơ nó ra, ngay cả có cơ hội mà chẳng nắm bắt được.
Chắc chắn Ngài đã thất vọng về cô, cảm thấy các cô hết thuốc chữa nên từ bỏ mấy cô. Là do cô, lỗi do cô, Thần đã hạ lời dạy bảo, cho cô thần kiếm, song, cô đã làm cái gì rồi?
Lisa nằm trên mặt đất, ngón tay của cô móc vào một chỗ rất sâu, mài mòn máu thịt và để lại từng vết máu trên mặt đất.
Sắc trời dần tối, rốt cuộc lần rút thẻ dài dằng dặc này đã gần đi đến hồi kết.
Tất cả những người rút thẻ không thể không thở phào nhẹ nhõm, bởi vì họ hoặc là không có tiền hoặc là không rút trúng thẻ hữu hiệu, cứ như vậy càng thêm phần sợ người nào đó rút được đồ tốt. Hiển nhiên tất cả mọi người không rút sẽ tốt hơn.
Họ dò xét lẫn nhau, tính toán nhanh chóng trong lòng xem trên tay người nào có bao nhiêu thẻ, có thẻ gì, là thẻ giới hạn hay không giới hạn.
Nhưng bọn người Tô Nại đang xem trực tiếp trực tiếp trong Cung điện Quốc gia biết sự tình còn chưa kết thúc. Lúc Chúa Tể xuất hiện đã nói rằng bởi vì có thẻ nòng cốt của ai đó xuất hiện trong hồ chứa thẻ nên cô mới hiện ra.
“Để tôi xem những người này còn có thể cười đến khi nào.” Lệnh Tố cười lạnh mở lời.
“Tốt hơn là mấy cô ấy đừng để Chúa thất vọng.” Hướng Cầm tiếp lời.
Ánh mắt Tô Nại đảo qua và phát hiện trong Cung điện Quốc gia này cho dù là Đại tướng cũng bị ảnh hưởng bởi những lá bài kia, người này phải nắm chặt tay cố gắng kiềm chế mới có thể giữ vững cơ thể. Nhưng những tín đồ mặc áo choàng đỏ này lại không bị ảnh hưởng chút nào, bọn họ chẳng rung động với những thẻ bài đó.
Cái này cần có tín ngưỡng điên rồ cỡ nào mới làm cho tâm trí tham lam của con người được giải thoát khỏi thân xác máu thịt, như thể không có dục vọng thế tục? Đây mới đúng là một tín đồ thực sự trong truyền thuyết.
Hệt như bọn họ nghĩ.
Trong nước S, Giang Tinh Chước chậm rãi xoay người, nhìn về phía Lisa nằm úp sấp trên mặt đất, không nhúc nhích, giống như đã chết.
“Thẻ nòng cốt của cô xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, cô có muốn rút thẻ không?” Giọng nói dịu dàng và bí ẩn ấy lại có cảm giác tồn tại vừa vô cùng độc tài, ngay cả khi một chuyến tàu gầm rú đi qua, nó chẳng sao mà chặn được cảm giác tồn tại của giọng nói này.
Mấy giây sau những người có mặt mới phản ứng được rằng Giang Tinh Chước đang nói chuyện với ai.
Người phụ nữ bên cạnh vội vàng đẩy Lisa, Lisa từ từ ngẩng đầu lên, để lộ một đôi mắt đầy máu, không thể tin được nhìn lên Chúa Tể.
Quốc vương Lãnh địa Tham Lang lên tiếng ngay: “Chúa Tể, nó không có tiền!”
Bấy giờ phụ nữ ở nước S toàn là vật phẩm, vật phẩm thì lấy đâu ra tài sản cá nhân? Chẳng phải tất cả đều thuộc về đàn ông à? Kể cả có tiền, hắn cũng không bao giờ cho phép bất kỳ người phụ nữ nào ở đây rút thẻ, ai biết được chúng rút được cái gì? Lỡ mà rút được cơ hội cho chúng chạy trốn, thậm chí còn chống lại bọn hắn thì sao?
Hiển nhiên không chỉ có mỗi hắn nghĩ như thế. Ba quốc vương của thể lực khác và tất cả những người đàn ông có mặt đều không muốn những người phụ nữ ở đất nước của họ rút thẻ. Mấy con nhỏ này chỉ mới phản kháng một lần, nếu rút được thẻ nguy hiểm nào đó chắc chắc chúng sẽ tiếp tục phản kháng, vô duyên vô cớ gây rắc rối cho họ.
Tuy nhiên, chuyện này không phải là thứ bọn họ quyết định được.
Giang Tinh Chước hòa nhã nói: “Mỗi thẻ nòng cốt xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta sẽ có được một lần rút thẻ miễn phí.”
Quốc vương vẫn chưa từ bỏ ý định, thẻ nòng cốt còn có rút thẻ miễn phí, nghe làm sao cũng đáng gờm hơn chuyện bọn hắn rút thẻ bằng tiền, khiến hắn thấy bất an: “Chúa Tể, nó là nô lệ của tôi, cả về thể chất và tinh thần thuộc về tôi hết. Thẻ ra đời từ nội tâm của nó thì tất nhiên cũng thuộc về tôi. Xin cho phép tôi rút thay cho nó.”
“Phải không?” Giang Tinh Chước nhìn Lisa, dường như đang nghi ngờ, dường như có nghĩa nếu những gì Quốc vương nói là đúng thì cơ hội rút thẻ này thực sự sẽ rơi vào tay Quốc vương.
Lisa há miệng, giọng nói khó khăn muốn thoát ra khỏi cổ họng, đồng thời cùng lúc ấy cô cũng thấy vốn chị mình đang quay lưng lại với Chúa Tể thì bị kéo qua từ khi nào với một con dao uy hiếp chĩa vào cổ chị ấy. Quốc vương nhìn Lisa cảnh cáo.
“Không! Em ấy không phải nô lệ của hắn! Trái tim em ấy thuộc về chính mình!” Chị gái ngay lập tức mở miệng, một con dao sắc nhọn ngay lập tức cắt một vết trên cổ của chị, máu ứa ra ngay.
“Đúng vậy, cô ấy không phải nô lệ!”
“Cô ấy không phải, cô ấy là người tự do!”
“Cô ấy là người tự do, cơ hội này thuộc về cô ấy, đừng mơ cướp đi!”
“Mắc cái gì mà nói cô ấy là nô lệ?”
“...”
Từng tiếng khóc đẫm máu và nước mắt vang lên, đáy mắt tuyệt vọng của mấy phụ nữ lại bốc cháy ngọn lửa vừa sáng sủa lại yếu ớt, giống như đang thiêu đốt linh hồn. Tại thời điểm này, những người đàn ông với cơ thể khỏe mạnh lại cảm nhận được một ít sợ hãi.
Khán giả bị thẻ kéo vào vòng xoáy tham lam cũng đã lấy lại một chút lý trí, bị rung chuyển bởi khát vọng sống sót mà mấy cô thể hiện vào thời điểm này. Họ nhớ lại những gì mấy cô đã trải qua, nếu mất cơ hội duy nhất này, một tương lai khủng khiếp hơn sẽ tới với mấy cô gái. Vì vậy, ai nấy không khỏi thót tim vì mấy cô.
Lisa nhìn Giang Tinh Chước, giọng nói khàn khàn kiên định: “Xin hãy để tôi rút thẻ.”
Chúa Tể nhẹ nhàng vẫy gậy gỗ nhỏ, 10 thẻ phát sáng bay ra khỏi hồ chứa thẻ, rơi về phía trước của cô.
Giang Tinh Chước dịu dàng nhìn cô: “Xin lật thẻ bài của cô.”
Chương 41: Sục sôi
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Mọi thứ đều có dấu hiệu.
Một quốc gia không đi đến bước này trong nháy mắt mà sẽ bắt đầu với bước đi thứ nhất về hướng sai lầm, đi từng bước một và cuối cùng thì đạt được kết quả này.
Từ ngày đầu thông qua “Đạo luật cung phụng”, người ta nghĩ rằng dù sao mấy người bị đẩy ra là đám tội phạm giết người đáng chết, chẳng liên quan gì tới mình. Đến lúc đồ cống nạp biến thành tội phạm bình thường, mọi người chỉ thấy mình không phạm tội là ổn rồi. Kế đó nhà nước dùng tiền để khuyến khích gia đình sinh thêm con, ai nấy chỉ thấy đó là hành động tự nguyện, chẳng có gì cả. Tới lúc bị ép buộc, phụ nữ tự xem mình không thuộc về tầng lớp dưới cùng và cho rằng mình sẽ tránh được. Song, họ nào có ngờ được lúc có cá thể thuộc nhóm của mình bị đàn áp vô hạn về quyền lợi và nhân cách thì trong mắt một nhóm khác, trọng lượng của nhóm kia cũng hóa nhẹ và cuối cùng thì chẳng ai trốn thoát được.
Nhưng trên thực tế thì cuộc nổi dậy vẫn luôn tồn tại, chẳng qua những người nắm quyền lực chiếm quyền chủ động ngay từ đầu vì có lợi thế và cấu trúc sinh lý tự nhiên, các loại khác biệt trong tư tưởng nhóm này nọ đã làm những lần phản kháng cứ bị đàn áp. Lần nào cũng vậy cộng thêm không có cửa xin giúp đỡ đã hình thành một huống như bây giờ.
Không chỉ mỗi nước S, phụ nữ kinh qua sự đàn áp như nhau ở các quốc gia hỗn loạn khác.
Tô Nại chiếu cuộc đấu tranh trong nước S rồi video lại được chiếu trực tiếp trước mắt nhiều quốc gia trên thế giới. Tất cả mọi người khi nhìn thấy con quái vật hình người bèn không thể không thót cả tim cho mấy cô; kế đó lại ngập tràn rung động và khát vọng bởi sức mạnh của thanh kiếm đó. Khi Lisa đuổi con quái vật thành công, ai nấy thoát khỏi bàn tay của Tử thần thì họ thở phào nhẹ nhõm rồi vỗ tay ăn mừng. Ngờ đâu mọi thứ xoay chuyển ngược lại, kết cục làm người ta tuyệt vọng đã đến khiến họ cảm thấy khủng khiếp và nghẹt thở.
Trên thực tế, các quốc gia khác đã nghe nói một chút về cảnh ngộ xảy ra với phụ nữ ở trong những nước hỗn loạn nhưng lần này là lần đầu tiên họ nhìn thấy bằng chính mắt mình, đâu ra mà đàn ông và phụ nữ, phải là súc vật và phụ nữ.
Đám người đàn ông này làm người ta thấy kinh khủng hơn con quái vật hình người vừa rồi.
[Trời ơi, không ai thể giúp được họ sao?!]
[Sao mà giúp được. Nói đơn giản, để cho người nhà bạn tòng quân và đánh đổi mạng sống vì người dân nước khác thì bạn chịu không? Hơn nữa nếu ra quân cứu người xong, với một nhóm lớn như vậy thì sắp xếp công việc ăn mặc chi tiêu thế nào?]
[Nói trắng ra mà mấy cô nàng đó chỉ dựa được vào bản thân thôi.]
[Rõ ràng là họ cần giúp đỡ bây giờ chứ dựa vào chính mình trong tình huống này sao mà được? Dựa vào cái bụng to, cơ thể yếu đuối và bàn tay trống rỗng của mình à?]
[Quá đau lòng quá tuyệt vọng, tôi sẽ tắt chương trình phát sóng trực tiếp này, không dám xem nữa.]
Tuy nhiên, một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời đột nhiên xuất hiện, người đưa bàn tay đang định tắt livestream chợt khựng lại, bằng mắt thường có thể thấy được lông tơ mình dựng cả lên.
Bão bình luận cứ lô xô trên màn hình bỗng nhiên biến mất, ngay cả một cái bình luận cũng chả còn hiện nữa.
Tất cả những người trên toàn thế giới đang xem sự việc trực tiếp này bị cảm giác kỳ lạ bao phủ, cùng lúc nổi da gà và da đầu tê dại.
Cảm giác này nên được mô tả bằng ngôn ngữ của con người như thế nào? Không cách nào diễn tả nổi, họ chỉ biết rằng có một sinh vật nào đó cao hơn và ghê gớm hơn con người xuất hiện. Thứ họ nhìn thấy giống như đám người ở hiện trường Lãnh địa Tham Lang thấy, ai nấy thấy được Giang Tinh Chước, song, ngón tay họ cứng còng, không thể gõ chữ trên bàn phím để thể hiện tâm trạng của mình.
Đương nhiên Giang Tinh Chước biết có một buổi livestream toàn cầu đang được chiếu, dù sao đây cũng là một mắt xích trong kế hoạch âm thầm thúc đẩy đã được tính toán của cô đấy. Thế là cô đã nâng cấp “Vầng sáng Cthulhu” thành thẻ bài cao cấp hơn, cho dù người đó chỉ thấy được cô thông qua màn hình nhưng vẫn bị thẻ bài ảnh hưởng.
Trong Cung điện Quốc gia, đám người Hướng Cầm đã sớm quỳ xuống ngay tại chỗ khi nhìn thấy Giang Tinh Chước. Động tác họ thật chỉnh tề, đầu tiên là cúi đầu thật sâu kế đó là nhìn lên cao, trong mắt dạt dào tính ngưỡng và yêu mến, quả thực có thể so sánh với mấy người mất trí.
Trong lãnh thổ của nước S, khu vực quản lý của tổ chức Lãnh địa Tham Lang.
Hễ ai may mắn được gặp trực diện Chúa Tể là tim đập như sấm sét, trong mắt chỉ có sợ hãi.
“Có thẻ nòng cốt ai đó xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, muốn rút thẻ không? Một bộ 1,000 vạn, mỗi bộ 10 thẻ.” Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn tất cả mọi người ở đây.
Trong khoảnh khắc đó, Quốc vương và tay sai của hắn nhớ lại những tin đồn mà họ cảm thấy vô lý truyền tới từ quốc gia kế bên, Chúa Tể… thẻ bài… Người phụ nữ mặc áo choàng đỏ vẫy tay tạo ra băng.
Là sự thật! Quốc vương nắm chặt tay mới nhận thấy chẳng biết từ lúc nào mà thanh kiếm trên tay đã biến thành một thẻ vàng. Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy! Khó trách kiếm này có sức mạnh như thế, khó trách đám đàn bà này gan to bằng trời, bởi vì tụi nó có được một thẻ bài ở lúc nào đấy!
Đồng tử Lisa rung lên, là Chúa Tể! Ngài nghe thấy giọng nói của mình và tới giúp chúng mình sao! Cô mừng rỡ không thôi, há miệng muốn lên tiếng, ấy thế mà Quốc vương đã giành trước và nói luôn: “Tôi rút!”
Là người đứng đầu một tổ chức, đương nhiên hắn không thiếu tiền.
“Rất tốt.” Giang Tinh Chước mỉm cười, cây gậy gỗ nhỏ thoạt nhìn mộc mạc bình thường nhẹ nhàng vung, vòng xoáy sương trắng cuồn cuộn nổi, trong mắt vòng xoáy bay ra liên tiếp 10 lá bài phát ra ánh sáng.
Thẻ bài xếp thành một hàng, đứng lơ lửng trước Quốc vương.
“Mời lật thẻ của anh.”
Quốc vương cầm thẻ vàng trên tay trong lúc nhìn vào thẻ trước mắt, hơi thở hắn nóng rát, trong mắt chứa đầy tham lam. Hắn vốn cho rằng có được thanh kiếm trên tay mình là sẽ xưng bá đất nước này và trở thành người đứng đầu chân chính của một quốc gia. Nhưng chẳng ngờ được vận mệnh ưu đãi cho hắn, thứ hắn có không chỉ có mỗi thanh kiếm này!
Lisa lộ vẻ mờ mịt, cứ nhìn Giang Tinh Chước rồi nhìn mấy lá bài kia.
Quốc vương không thể chờ đợi bèn đưa tay ra, lật thẻ đầu tiên.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thẻ bài sạch sẽ và trong suốt.
“Thật không may, anh đã rút ra một thẻ trống.”
Biểu hiện trên mặt của Quốc vương cứng đờ, tựa hồ lúc này hắn mới phản ứng được nghĩa của chuyện rút thẻ. Không phải mỗi một tấm thẻ lật lên sẽ biến thành đồ thần kỳ, càng không thể cái nào cái nấy có màu vàng hết.
“Xin vui lòng tiếp tục lật thẻ của anh.”
Lật thẻ bài thứ hai, hắn rút được một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Lật thẻ bài thứ ba, là một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ tư, là một thẻ trống.
Thẻ bài thứ năm và thứ sáu vẫn không có gì.
Khuôn mặt của Quốc vương trở nên tồi tệ hơn, còn Lisa thì dần lộ nụ cười mỉm. Cô biết ngay là Thần không thể nào nhân từ với cái ngữ không xứng làm người này!
Tuy nhiên khi thẻ bài thứ bảy lật lên.
“Xin chúc mừng anh đã rút được thẻ giới hạn 'Thiên Lý Nhãn', sử dụng thẻ này sẽ thu hết cảnh tượng trong ngàn dặm vào tầm mắt.” Giang Tinh Chước mỉm cười nói.
Thẻ hóa thành ánh sáng rơi vào mắt Quốc vương. Hắn phóng tầm mắt nhìn thế là tầm nhìn xuyên qua biên giới, thấy được rừng sâu thẳm, báo đen nằm rạp cơ thể đang săn mồi, thấy được những giọt nước nhỏ giọt từ đầu lá vào vũng nước, thấy bộ đội biên phòng thành phố Y đang đi tuần tra.
Trái tim Quốc vương đập dồn, khuôn mặt đang khó coi chuyển thành niềm vui sướng. Nếu hắn có đôi mắt này từ sớm, cuộc đấu tranh ngày hôm nay đã chẳng xảy ra, hắn không còn phải lo lắng về sự phản bội, lo lắng thuộc hạ lên kế hoạch lén lút mưu đoạt quyền của mình sau lưng!
Còn có những thẻ khác đang chờ hắn lật, hắn chẳng dám lãng phí thời gian của Chúa Tể, chẳng tiếp tục nhìn nữa.
Hắn gấp rút tiếp tục lật thẻ.
Thẻ bài thứ tám lật lên.
“Chúc mừng anh rút trúng thẻ giới hạn 'Tai Thuận Gió', sử dụng thẻ này sẽ nghe thấy âm thanh do gió gửi đến.”
Thẻ bài thứ chín lật lên.
“Chúc mừng anh rút được thẻ một tháng tuổi thọ.”
Thẻ bài thứ mười lật.
“Chúc mừng anh rút trúng một viên Thuốc Phục Hồi.”
Vận may này không thể nói là không tốt, có mấy nhân vật tai to mặt lớn đang thông qua buổi trực tiếp để xem rút thẻ khinh bỉ trong lòng.
Nghe nói một người có thể rút ra loại thẻ nào sẽ có liên quan đến khát vọng trong nội tâm của người đó. Bởi vậy có thể thấy rằng vua của tổ chức Lãnh địa Tham Lang chắc chắn là một người nhút nhát và tham lam. Hắn sợ có chuyện xảy ra ngoài tầm kiểm soát và không tin tưởng bất cứ ai nên ước gì tai và mắt của mình mọc ra hết ở khắp mọi nơi trong tổ chức, mọc lên trên người cấp dưới để đề phòng bị phản bội, bị cướp đi vị trí quyền lực. Hơn nữa hắn có được thẻ giới hạn không ai có thể cướp đi, có thể thấy trong lòng hắn có bao nhiêu khao khát lẫn sợ hãi với chuyện này.
Cũng chính vì vậy cho nên ngay cả con ruột của mình mà hắn cũng không dám giữ ở lại, phải đưa vào Lò Giết Mổ để làm gương chứ gì nữa.
Thực sự đúng là thứ ăn hại mà.
Quốc vương Lãnh địa Tham Lang không cảm thấy cái này không có ích gì, hắn nhận ra hai cái năng lực này làm bản thân yêu điên dại và đã xác định rằng ngai vàng của mình vững chắc như Núi Thái Sơn, sự phản kháng và vùng lên như hôm nay chẳng còn cách gì xuất hiện một lần nữa; bởi vì hắn sẽ nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người mọi lúc.
Hắn không chú ý tới ánh mắt lóe lên cùng thần sắc âm u đang âm thầm trao đổi của đám thuộc hạ đắc lực phía sau.
“Tôi có thể tiếp tục rút thẻ không?” Quốc vương tham lam hỏi.
Giang Tinh Chước ôn hòa trả lơi: “Có thể.”
Chẳng bao lâu, 10 thẻ khác bay ra khỏi hồ chứa thẻ.
Lần này vận khí của hắn vẫn không tính là kém, lại rút trúng thẻ bài vô cùng hợp ý của hắn, này thì Gương Theo Dấu tìm được đối tượng dù người đó đi bất cứ chỗ nào, này thì Thuốc Mê Hồn sẽ làm cho người ta hết lòng trung thành với hắn.
“Lại thêm một bộ nữa!
“Thêm nữa!”
Một bộ tiếp một bộ, rồi cứ tiếp tục một bộ, rút được càng nhiều thứ làm hắn muốn có nhiều thứ hơn; nếu không đạt được gì, hắn càng không muốn dừng lại. Đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt thèm thuồng và chiếc cổ đỏ gồ lên vì phấn khích là bộ dáng của mỗi người đang lâm vào chuyện rút thẻ.
Tuy nhiên bất cứ ai đang xem cảnh rút thẻ này thì lại vừa kinh hãi vừa hiểu ra. Thử hỏi nếu một người có tiền, ai lại không muốn rút thẻ tới mức trời đất sập đổ, để mình có thêm nhiều năng lực và vật phẩm kỳ diệu hơn; ai không muốn bay trên trời đi dưới đất, siêu thoát khỏi ranh giới thân xác con người, trở thành một sự tồn tại siêu việt?. Truyện Tiên Hiệp
Nếu không có cái màn hình ngăn cách, họ cũng muốn xông qua, quỳ xuống trước Chúa Tể và cầu xin Ngài để cho họ rút thẻ!
Ấy thế ngay sau đó, cho dù Quốc vương rút thêm vài bộ nữa thì toàn bộ thẻ bài đều là thẻ trống.
“Tại sao? Tại sao!” Quốc vương không cam lòng nhìn Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước: “Tình huống này rất hiếm thấy, có lẽ là lực lượng do khát vọng của anh sinh ra quá nhẹ, không thể khuấy động hồ chứa thẻ, thu hút thêm thẻ bài.”
Một vị vua rút thẻ chẳng tốn sức, khát vọng trong lòng mãnh liệt đến đâu cũng chả có bao nhiêu lực lượng, cho nên không rút được nhiều thẻ, đó chả phải chuyện thường à? Giang Tinh Chước đường hoàng lập lại một quy tắc trong trò chơi.
Quốc vương khó mà chấp nhận nổi. Khi hắn nghe thấy một thủ hạ đứng sau lưng mình hỏi thăm dò: “Tôi có thể rút một bộ không?”
“Không được!” Quốc vương giống như một con mèo bị giẫm lên đuôi, ngay lập tức trừng mắt về phía tay sai của mình.
“Tất nhiên là có thể.” Chúa Tể cho hay.
Sự phản đối của Quốc vương không có tác dụng, 10 thẻ bay đến trước người rút thẻ mới.
Chẳng qua người rút thẻ mới không nhịn được mới kiên trì mạo hiểm hỏi một câu, ai ngờ đâu lại đạt được. Thẻ phát sáng ở ngay trước mắt, ánh mắt giết người của Quốc vương dính ở trên lưng, sợ hãi và tham lam dây dưa kéo đẩy y, nhưng đến cuối tham lam vẫn giành chiến thắng.
Toàn là tiền tiêu hằng ngày của mình đi rút, hà cớ gì Quốc vương rút được mà y lại không thể? Thần đã cho phép trong khi người kia chỉ là người phàm thì dựa vào đâu mà cản được?
Y vươn ngón tay run rẩy của mình, lật thẻ đầu tiên.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thẻ trong suốt sáng long lanh, trên đó và có hoa văn và chữ. Bọn họ đã biết, đây là một dấu hiệu cho việc rút trúng được cái gì đó.
Y chờ mong nhìn về phía Giang Tinh Chước.
“Chúc mừng anh rút ra Áo Choàng Siêu Nhân. Mặc áo choàng là sẽ bay vào không gian.”
Bay lượn là giấc mơ vĩnh cửu của con người, thẻ đầu tiên mà đã trút thứ tốt thế, chẳng kém hơn những thẻ mà Quốc vương rút ra. Mấy tên đàn ông thấy chỉ “vì một tên đồng bọn lấy dũng khí để lên tiếng và có được cơ hội rút thẻ” thì đã rục rịch, chẳng nhịn được nữa.
Tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút...
Tôi muốn rút, tôi muốn rút! Không ai có thể ngăn cản tôi, đừng có ai mong tới!
Từng lá bài bay ra khỏi hồ chứa thẻ, từng đồ vật huyền diệu vượt quá trí tưởng tượng của con người xuất hiện; mỗi một thứ gần như có thể biến con người thành một sinh vật phi thường, có thể thay đổi cuộc sống bình thường thuở đầu.
Ngay cả khi chịu ảnh hưởng của Vầng sáng Cthulhu, khán giả xem phát sóng trực tiếp ở các quốc gia và người ở hiện trường chẳng kiềm chế nổi lòng tham phun trào trong lòng, họ đứng ngồi không yên, ngón tay bất giác di chuyển xung quanh.
Mấy chính trị gia thuộc Chính phủ các nước cũng chẳng ngồi yên nỗi nữa.
Tổng thống từ từ đứng dậy từ phía sau bàn làm việc của mình: “Nếu giờ chúng ta dùng máy bay quân sự thế hệ mới nhất bay tới thì có kịp không?”
“Chỉ sợ là không kịp rồi.”
“... Chúng ta phải có được thẻ.”
“Hiển nhiên là vậy.”
Không biết từ khi nào, màn hình trực tiếp ở các nước đang yên tĩnh lại có trận bão bình luận mới.
[Tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút... ]
[Tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút... ]
[Tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút tôi cũng muốn rút... ]
[Rút rút rút rút rút…]
Chi chít chằng chịt, các loại chữ viết khác nhau của các nước đang thể hiện cùng một ý nghĩa. Nó phảng phất như câu thần chú, tỏa ra một hương vị điên rồ làm tê dại da đầu; giống như hiện thân của lòng tham của con người, một con quái vật vô hình không ngừng lớn lên.
Con thú hoang này tiếp tục phát triển và lớn mạnh, lao từ bốn phía đến Giang Tinh Chước và bị cô nuốt hết.
Dưới mũ trùm, Giang Tinh Chước mỉm cười, cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vẫy, từng đợt mồi nhử bay tới đàn cá đói.
Bởi vì Lò Giết Mổ đột nhiên xuất hiện và tổ chức Lãnh địa Tham Lang đã đưa đồ cống nạp lên kịp thời, đồng thời ba thế lực khác đã nghe nói về hành động đấu tranh của phụ nữ xảy ra trong Lãnh địa Tham Lang, thế là chúng thông qua kính viễn vọng nhìn thấy Lisa và thanh kiếm của cô. Hiển nhiên, chúng sẽ không bỏ lỡ hoạt động rút thẻ bên này.
Bọn chúng quan sát từ xa. Chẳng ai là đồ ngốc, chúng đã nhanh chóng phát hiện ra bấy giờ có tình huống gì. Thế là đám Quốc vương vội vã mang theo tai sai chạy tới từ phạm vi thế lực của mình.
Sao lại để chuyện rút thẻ rơi vào người phía sau? Như vậy có gì khác với chuyện tự đặt mình lên thớt mặc cho người ta coi như thịt cá đâu?
Trong vô thức, khu vực này chật kín người, bầu không khí cờ bạc do rút thẻ mang lại làm cho không khí dần dần sôi sục. Nỗi sợ hãi và không muốn có ít hơn một lá bài so với người khác hay yếu hơn người khác một phần leo thang khiến người rút bài tự nguyện hoặc bị buộc phải rơi vào vòng xoáy điên cuồng hơn.
Vòng xoáy này thậm chí còn lây nhiễm cho tất cả những người vây xem.
Ai nấy trong và ngoài ống kính đang sôi sục.
Chỉ có mấy người Lisa như sa vào hầm băng.
Họ bị đám đàn ông bao quanh giống như đám thợ săn vây lấy bầy cừu, chẳng có chỗ trốn đi, cũng chả còn sức trốn thoát. Đồng thời có thể nhìn rõ số phận của mấy cô khi đám đàn ông có được những thẻ bài. Họ sẽ thêm phần dễ dàng nghiền ép bọn cô. Họ đạt được sức mạnh rồi chiến đấu với đám quái vật trong Lò Giết Mổ thì chẳng còn ép bọn cô sinh con sao?
Có lẽ họ sẽ chiến đấu, nhưng cũng chẳng vì để đi ra ngoài bảo vệ mà chính vì họ có được sức mạnh và vui vẻ thể hiện sức mạnh của mình. Sự mạnh mẽ của bọn họ chẳng liên quan gì tới mấy cô. Trong những năm qua, họ đã quen với việc gọi phụ nữ đến hét phụ nữ đi, muốn làm gì thì làm đó, huống chi trải qua lần phản kháng này, chắc chắn bọn cô sẽ bị trấn áp mạnh mẽ hơn.
Những người đàn ông có thẻ sẽ vui vẻ phồn vinh, những người thêm phần nhỏ yếu như mấy cô sẽ thành nô lệ.
Đó là một điều có thể dự đoán được.
Mấy người con gái không cam lòng, tức giận, hận thù rồi sau đó trở thành tuyệt vọng càng sâu.
Nhưng, tại sao?
Lisa nhìn Giang Tinh Chước, nước mắt sa xuống trong tuyệt vọng, tại sao? Rõ ràng đã cho tôi thẻ, đó không phải là ý muốn của Thần sao? Chẳng phải Ngài đứng về phía chúng tôi sao?
Nội tâm cô hò hét chẳng ngừng ấy thế mà Giang Tinh Chước không cho cô bất kỳ lời giải đáp nào. Lúc này Lisa lại nảy sinh một ít sợ hãi, tự mình tìm ra đáp án.
Có phải vì cô quá vô dụng? Thẻ đó xuất hiện trên bàn trang điểm của cô trong nhiều ngày như thế mà cô không tìm được tác dụng của nó. Thần nhét thanh kiếm vào tay cô, nhưng cô đã bỏ lỡ cơ hội giơ nó ra, ngay cả có cơ hội mà chẳng nắm bắt được.
Chắc chắn Ngài đã thất vọng về cô, cảm thấy các cô hết thuốc chữa nên từ bỏ mấy cô. Là do cô, lỗi do cô, Thần đã hạ lời dạy bảo, cho cô thần kiếm, song, cô đã làm cái gì rồi?
Lisa nằm trên mặt đất, ngón tay của cô móc vào một chỗ rất sâu, mài mòn máu thịt và để lại từng vết máu trên mặt đất.
Sắc trời dần tối, rốt cuộc lần rút thẻ dài dằng dặc này đã gần đi đến hồi kết.
Tất cả những người rút thẻ không thể không thở phào nhẹ nhõm, bởi vì họ hoặc là không có tiền hoặc là không rút trúng thẻ hữu hiệu, cứ như vậy càng thêm phần sợ người nào đó rút được đồ tốt. Hiển nhiên tất cả mọi người không rút sẽ tốt hơn.
Họ dò xét lẫn nhau, tính toán nhanh chóng trong lòng xem trên tay người nào có bao nhiêu thẻ, có thẻ gì, là thẻ giới hạn hay không giới hạn.
Nhưng bọn người Tô Nại đang xem trực tiếp trực tiếp trong Cung điện Quốc gia biết sự tình còn chưa kết thúc. Lúc Chúa Tể xuất hiện đã nói rằng bởi vì có thẻ nòng cốt của ai đó xuất hiện trong hồ chứa thẻ nên cô mới hiện ra.
“Để tôi xem những người này còn có thể cười đến khi nào.” Lệnh Tố cười lạnh mở lời.
“Tốt hơn là mấy cô ấy đừng để Chúa thất vọng.” Hướng Cầm tiếp lời.
Ánh mắt Tô Nại đảo qua và phát hiện trong Cung điện Quốc gia này cho dù là Đại tướng cũng bị ảnh hưởng bởi những lá bài kia, người này phải nắm chặt tay cố gắng kiềm chế mới có thể giữ vững cơ thể. Nhưng những tín đồ mặc áo choàng đỏ này lại không bị ảnh hưởng chút nào, bọn họ chẳng rung động với những thẻ bài đó.
Cái này cần có tín ngưỡng điên rồ cỡ nào mới làm cho tâm trí tham lam của con người được giải thoát khỏi thân xác máu thịt, như thể không có dục vọng thế tục? Đây mới đúng là một tín đồ thực sự trong truyền thuyết.
Hệt như bọn họ nghĩ.
Trong nước S, Giang Tinh Chước chậm rãi xoay người, nhìn về phía Lisa nằm úp sấp trên mặt đất, không nhúc nhích, giống như đã chết.
“Thẻ nòng cốt của cô xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, cô có muốn rút thẻ không?” Giọng nói dịu dàng và bí ẩn ấy lại có cảm giác tồn tại vừa vô cùng độc tài, ngay cả khi một chuyến tàu gầm rú đi qua, nó chẳng sao mà chặn được cảm giác tồn tại của giọng nói này.
Mấy giây sau những người có mặt mới phản ứng được rằng Giang Tinh Chước đang nói chuyện với ai.
Người phụ nữ bên cạnh vội vàng đẩy Lisa, Lisa từ từ ngẩng đầu lên, để lộ một đôi mắt đầy máu, không thể tin được nhìn lên Chúa Tể.
Quốc vương Lãnh địa Tham Lang lên tiếng ngay: “Chúa Tể, nó không có tiền!”
Bấy giờ phụ nữ ở nước S toàn là vật phẩm, vật phẩm thì lấy đâu ra tài sản cá nhân? Chẳng phải tất cả đều thuộc về đàn ông à? Kể cả có tiền, hắn cũng không bao giờ cho phép bất kỳ người phụ nữ nào ở đây rút thẻ, ai biết được chúng rút được cái gì? Lỡ mà rút được cơ hội cho chúng chạy trốn, thậm chí còn chống lại bọn hắn thì sao?
Hiển nhiên không chỉ có mỗi hắn nghĩ như thế. Ba quốc vương của thể lực khác và tất cả những người đàn ông có mặt đều không muốn những người phụ nữ ở đất nước của họ rút thẻ. Mấy con nhỏ này chỉ mới phản kháng một lần, nếu rút được thẻ nguy hiểm nào đó chắc chắc chúng sẽ tiếp tục phản kháng, vô duyên vô cớ gây rắc rối cho họ.
Tuy nhiên, chuyện này không phải là thứ bọn họ quyết định được.
Giang Tinh Chước hòa nhã nói: “Mỗi thẻ nòng cốt xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta sẽ có được một lần rút thẻ miễn phí.”
Quốc vương vẫn chưa từ bỏ ý định, thẻ nòng cốt còn có rút thẻ miễn phí, nghe làm sao cũng đáng gờm hơn chuyện bọn hắn rút thẻ bằng tiền, khiến hắn thấy bất an: “Chúa Tể, nó là nô lệ của tôi, cả về thể chất và tinh thần thuộc về tôi hết. Thẻ ra đời từ nội tâm của nó thì tất nhiên cũng thuộc về tôi. Xin cho phép tôi rút thay cho nó.”
“Phải không?” Giang Tinh Chước nhìn Lisa, dường như đang nghi ngờ, dường như có nghĩa nếu những gì Quốc vương nói là đúng thì cơ hội rút thẻ này thực sự sẽ rơi vào tay Quốc vương.
Lisa há miệng, giọng nói khó khăn muốn thoát ra khỏi cổ họng, đồng thời cùng lúc ấy cô cũng thấy vốn chị mình đang quay lưng lại với Chúa Tể thì bị kéo qua từ khi nào với một con dao uy hiếp chĩa vào cổ chị ấy. Quốc vương nhìn Lisa cảnh cáo.
“Không! Em ấy không phải nô lệ của hắn! Trái tim em ấy thuộc về chính mình!” Chị gái ngay lập tức mở miệng, một con dao sắc nhọn ngay lập tức cắt một vết trên cổ của chị, máu ứa ra ngay.
“Đúng vậy, cô ấy không phải nô lệ!”
“Cô ấy không phải, cô ấy là người tự do!”
“Cô ấy là người tự do, cơ hội này thuộc về cô ấy, đừng mơ cướp đi!”
“Mắc cái gì mà nói cô ấy là nô lệ?”
“...”
Từng tiếng khóc đẫm máu và nước mắt vang lên, đáy mắt tuyệt vọng của mấy phụ nữ lại bốc cháy ngọn lửa vừa sáng sủa lại yếu ớt, giống như đang thiêu đốt linh hồn. Tại thời điểm này, những người đàn ông với cơ thể khỏe mạnh lại cảm nhận được một ít sợ hãi.
Khán giả bị thẻ kéo vào vòng xoáy tham lam cũng đã lấy lại một chút lý trí, bị rung chuyển bởi khát vọng sống sót mà mấy cô thể hiện vào thời điểm này. Họ nhớ lại những gì mấy cô đã trải qua, nếu mất cơ hội duy nhất này, một tương lai khủng khiếp hơn sẽ tới với mấy cô gái. Vì vậy, ai nấy không khỏi thót tim vì mấy cô.
Lisa nhìn Giang Tinh Chước, giọng nói khàn khàn kiên định: “Xin hãy để tôi rút thẻ.”
Chúa Tể nhẹ nhàng vẫy gậy gỗ nhỏ, 10 thẻ phát sáng bay ra khỏi hồ chứa thẻ, rơi về phía trước của cô.
Giang Tinh Chước dịu dàng nhìn cô: “Xin lật thẻ bài của cô.”