Edit + Beta: Basic Needs
………..
Tằng Kiến trừng mắt về phía bọn người đó với khuôn mặt khó coi, như thể không ngờ được bọn này dám tranh giành với hắn.
Tuy nhiên lại thời khắc sống còn, còn ai quan tâm anh là Apetto hay Gaye? Giáo sư kia suy nghĩ một chút, thậm chí đột nhiên giơ cao tay mà rằng: “Kính thưa ngài trọng tài, thật ra trong nội tâm tôi đứng về phía em Lương, chẳng qua em Tằng Kiến lợi dụng thân phận Apetto để gây áp lực. Tôi không thể không vi phạm đạo đức sư phạm mà nói với em Lương những lời trái ý. Tôi có thể đứng lại chỗ khác được không?”
Mặc dù Chính phủ Đế Quốc không khi nào công khai sự thất bại của bọn họ để nâng đỡ chủng tộc cấp thấp, giúp sự nghiệp của họ Codd có thêm một ngọn lửa, nhưng giáo sư có mấy mối quan hệ phong phú. Không đề cập tới nó có mang đến lợi ích thực chất không, song, ông ta nghe được một số tin đồn đã là đủ. Ví dụ như ông ta nghe nói mấy trận trong trò chơi toàn do bên cho rằng có tội giành chiến thắng. Vị ma quỷ này thiên vị bên cho rằng có tội.
Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta quyết định mạo hiểm nhưng lại chả muốn mạo hiểm một mình vì như thế có rủi ro quá lớn và không có cảm giác an toàn. Cho nên ông ta còn quay đầu và nói với 5 người khác ở đây: “Những kẻ phạm tội ác không bao giờ cảm thấy mình có tội, nhưng ngẩn đầu ba thước là thần linh, cuối cùng phường gian ác sẽ bị trừng phạt, người tốt sẽ được kết cục yên lành!”
Tất cả mọi người ngỡ ngàng, không ngờ được mọi thứ đột nhiên đảo ngược như vậy, và các sinh viên trên khán đài đã bặt thinh trong phút chốc.
Giáo sư là người lớn tuổi nhất ở đây, bởi vì thân phận giáo sư mà ông ta có thẩm quyền hiển nhiên trong lòng của sinh viên. Hành động đột ngột và những lời nói ngụ ý của ông ta làm cho trong mắt 5 người kia đầy sợ hãi, chúng chảy mồ hôi hột từng đợt, đôi môi nhúc nhích, dường như muốn nói cái gì đấy.
“Thằng khốn! Ông đang nói gì đó?” Tằng Kiến hoảng hốt, sắc mặt khó coi, hắn rống giận, vung nắm đấm muốn đánh người.
Giáo sư lùi lại một bước, nhìn Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn bọn họ: “Đương nhiên có thể.”
Giáo sư nhìn ngay về phía 5 người kia.
“Này, tụi bây dám đi thử xem!” Tằng Kiến trừng mắt nhìn bọn họ mà la to.
Giáo sư: “Em Tằng Kiến, đến bây giờ mà em còn không nhận ra sai lầm của mình.”
“Mẹ kiếp! Ông lặp lại thử một lần nữa! Ông xong rồi tôi nói cho ông biết, đi ra ngoài là ông sẽ chết!” Nỗi sợ hãi khiến Tằng Kiến nổi giận, cứ chửi um.
“A, em ra ngoài được đi rồi nói sau. Nói đến thế thôi, tự mấy em lo mà quyết định.” Giáo sư nói với 5 sinh viên, và đi về phía đối diện.
Bước đi của ông ta thoải mái, lộ ra bộ dạng trấn định giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay, khác hẳn với bộ dáng hoảng hốt thở hồng hộc của Tằng Kiến. Điều này làm người ta càng nghiêng về giáo sư, không khỏi hoài nghi ông ta có được tin tức bọn họ không biết, nếu không sao ông ta dám mạo hiểm gây sự với gia tộc Tằng Kiến, chạy tới gia nhập thê lực đơn bạc của Lương Thủ Sinh bên kia?
Nghĩ như vậy, bọn họ bất chấp sự tức giận của Tằng Kiến mà chạy theo giáo sư sang hướng đối diện.
Giáo sư nghe bước chân thì khẽ thở phào nhẹ nhõm khó ai nhận ra. Bằng cách này, ngay cả khi ông ta tính sai, bên ông ta đông người là thế sẽ có thể hợp lực giết Tằng Kiến.
“Tụi bây xong rồi, ông đây nhất định sẽ giết tụi mày, đừng hòng một ai trong chúng mày trốn được!” Tằng Kiến mắng càng lớn, Giang Tinh Chước thu được năng lượng sợ hãi càng mạnh từ trên người hắn. Cô hoài nghi có khi nào hắn không tự kiềm chế nổi, làm thanh danh “ma quỷ” của cô ở trong chủng tộc cao cấp vang xa đầy quyền uy hay không.
Lương Thủ Sinh cũng rất bất ngờ khi tình huống đột nhiên biến thành thế này. Theo cậu thấy, giáo sư, đám chó săn và đám người cùng nịnh nọt đều ghê tởm như nhau. Hôm nay bọn chúng ức hiếp cậu, trước kia và sau này lại đi ức hiếp với người khác, bản tính đã xấu như vậy. Nhưng Giang Tinh Chước cho phép bọn họ gia nhập cũng rất hợp lý.
Như Lưu Nghĩa đã nói, bởi vì cô là Chân Thần. Thần, một sinh vật ngồi chỉ tay năm ngón như vậy, đôi khi nhìn thấy tình hình bi thảm của nhân gian sẽ đưa tay giúp đỡ nhưng lại không can thiệp quá mức. Cô để nhân loại chọn số phận của riêng mình, sẵn sàng cho người có tội không đáng chết cơ hội sửa chữa bản thân, và chắc chắn sẽ trừng phạt những kẻ phạm tội thực sự!
Bởi vì có giáo sư và những người khác gia nhập, không ai giành được quyền đi trước. Song, giáo sư nào dám cướp cơ hội rút thẻ với Lương Thủ Sinh vì rút được thẻ gì sẽ liên quan tới người đó. Lương Thủ Sinh rút thẻ sẽ có nhiều khả năng rút trúng thứ giành được thắng lợi hơn bọn họ.
Nhưng trong lòng bọn họ lại không cam chịu khi mình không rút được thẻ. Thế là khi biết dùng tiền sẽ được rút thẻ, bọn họ chọn dùng tiền rút thẻ ngay. Ai nấy toàn là Gaye, ít nhất vẫn đủ tiền để rút một bộ.
Người rút thẻ đầu tiên là Tằng Kiến.
Vòng xoáy sương trắng cuộn lên, 10 lá bài phát sáng bay ra khỏi mắt xoáy, rơi xuống trước mặt Tằng Kiến. Ấy vậy mà hắn lại sợ hãi không thôi, bởi vì hành vi của giáo sư ảnh hưởng đến hắn đã để hắn thấy cứ như mình đã bị kết án tử hình.
“Vui lòng lật thẻ của anh…”
Mang theo lòng sợ hãi, Tằng Kiến đưa tay ra.
Thẻ lật, ánh sáng đi, để lộ thân thẻ.
Thẻ trống, thẻ trống, thẻ trống, dao nhỏ bình thường, dao nhỏ bình thường...
Quả nhiên, Tằng Kiến có vận đen tột cùng, 10 thẻ bài, không phải là thẻ trống thì cũng là con dao nhỏ bình thường. Hắn càng rút càng sợ hãi, dáng người khôi ngô cao lớn mà rơi nước mắt cứ hệt một đứa trẻ, toàn thân run rẩy như cái rây.
Thẻ cuối cùng xoay chuyển, là một thẻ trống.
Khán giả phát ra tiếng thổn thức: “Anh ta xong rồi, khó trách giáo sư đưa ra quyết định này.”
“Thì ra là như vậy.”
Trong mắt giáo sư lộ ra một vẻ đắc ý, như thể cảm nhận được lòng biết ơn và kính trọng của sinh viên dành cho mình như ông ta hằng dự kiến.
Nhưng bản năng sống sót đã để Tằng Kiến hỏi: “Không phải dùng tiền là được à? Tôi cũng làm được mà? Đúng không!”
Giang Tinh Chước: “Đương nhiên có thể.”
Bộ thẻ bài thứ hai rơi vào trước mặt Tằng Kiến, thẻ trống, thẻ trống, con dao nhỏ bình thường...
Hắn vẫn còn xui xẻo, Tằng Kiến lật thẻ tới mức mồ hôi đầm đìa, nước mắt dâng trào. Hình tượng làm mưa làm gió đầy phách lối trong trường học đã mất tăm, chỉ còn lại một bộ dạng hèn nhát. Song, có vẻ bản năng sinh tồn của Tằng Kiến đã phát huy tác dụng, thẻ cuối cùng xoay chuyển…
“Chúc mừng anh đã rút trúng thẻ 'Thêm Một Mạng'.”
Apetto đang quỳ xuống với vẻ mặt tuyệt vọng, khóc lóc đôi tiếng mới phản ứng lại: “Cái gì? Tôi rút được đồ? Thêm một cái mạng?”
Hắn vui mừng chẳng thôi, trái tim tuyệt vọng ngay lập tức bay lên, trời không tuyệt đường người, hóa ra dùng tiền cải mệnh là có thể. Chỉ cần hắn tiếp tục rút thẻ, hắn chắc chắn không chết!!
Dục vọng trong nội tâm mãnh liệt dường như thay đổi vận mệnh, mỗi một bộ thẻ mà Tằng Kiến rút ra cứ tốt hơn bộ trước. Hắn rút được rất nhiều thẻ bài bởi vì hắn có mấy ngôi nhà ở thủ đô với giá nhà cao ngất, đúng là một Apetto giàu có.
Theo đà từng lá bài bay và lật lại, Tằng Kiến rút thẻ càng ngày nhiều, đôi mắt đầy sợ hãi đã dần chuyển sang màu đỏ, nỗi sợ hãi được thay thế bằng lòng tham khủng khiếp dữ dội hơn.
Và đối diện với hắn, giáo sư và những người khác cũng chuyển sang sợ hãi từ nỗi nhẹ nhõm ban đầu. Bọn họ chẳng có nhiều tiền để rút ra lắm thẻ như vậy, đừng nói là tính sai? Chẳng lẽ Lương Thủ Sinh lại không được thiên vị?
...
Chuyện toàn bộ con người trong căng tin biến mất chẳng bao lâu sau đã nhấc lên sóng gió trong trường học. Lãnh đạo nhà trường lo lắng báo cảnh sát, thông báo cho cha mẹ sinh viên này nọ.
Gia đình Tằng Kiến nghe được người bị bảo có tội là Tằng Kiến nhà mình, mẹ và bà nội ngất xỉu tại chỗ. Vốn những người chủng tộc cao đẳng đã rất hoảng sợ, nay thêm phần sợ hãi. Bọn họ quyết định không ra khỏi cửa, đuổi người hầu trong nhà đi, sợ người tiếp theo bị kéo vào là mình.
Tuy nhiên cũng có người cao cấp lại mang ý tưởng khác.
Khi nghe về kế hoạch mới của Chính phủ, Ứng Đàn và Ninh Dụ Cảnh - những người đã rút thẻ từ phòng xử án và còn sống sót - đều nộp đơn xin gia nhập.
Ba người Ứng Đàn, Ninh Dụ Cảnh và Nghê Tuyết lại gặp nhau, có lẽ vẫn còn hận nhưng tình yêu trong mắt đã biến vị.
Ứng Đàn bị mất một cánh tay và một số vết thương bên trong khác trong trò thẩm phán. Những nỗi đau xót và thất bại trong trò chơi đã làm y thao thức trắng đêm khó ngủ. Y muốn khôi phục sức khỏe, vẫn muốn có được thẻ bài loại chữa trị, chẳng qua ai mà chẳng muốn loại thẻ đó chứ? Trên người mỗi cá nhân sẽ có ít bệnh, nội bộ Apetto giành nhau muốn bể đầu, muốn lấy được một tấm từ trên tay Dịch Trạch Khải.
Chờ đợi sự bố thí của người khác quá khó khăn, dựa vào người khác chẳng bằng dựa vào chính mình.
Ninh Dụ Cảnh vẫn nhớ thương những lá bài mình bị tịch thu, thậm chí nhớ đến mức thức trắng đêm. Ngay cả Nghê Tuyết cũng như vậy.
Trải qua sinh tử, đã gặp qua cảnh vượt quá bình thường, sở hữu cơ thể siêu việt, đạt tới cảnh giới không thể đạt được trong cuộc sống này thì tình tay ba cũng biến thành thứ thô tục. Nếu có thể thu được sinh mệnh vượt qua vĩnh hằng, gặp gỡ các vị thần, đặt chân lên thế giới khác, thiên hà còn chưa đủ nhắc tới, trong mắt ai còn đặt tình yêu lên hàng đầu?
Dù sao cả ba người bọn họ chẳng còn màng tới tình cảm yêu đương gì nữa. Họ muốn đồ còn vĩ đại hơn.
Thẻ bài!
Đám người khóa chặt cửa nhà, sợ vào trò thẩm phán, toàn là những người chưa bao giờ nhìn thấy điều kỳ diệu của thẻ. Chờ một ngày bọn họ gặp được, họ sẽ hối tiếc vì khi đó mình không mạo hiểm.
Bởi vậy lúc này mấy người này nhìn thấy nhau, họ lại bình tĩnh nhã nhặn.
“Hy vọng tất cả chúng ta đều có vận may để vào nơi phán xét càng sớm càng tốt.”
“Tin rằng Chính phủ sẽ không làm chúng ta thất vọng.”
Thậm chí có thể bình tĩnh trò chuyện đôi câu, nhưng trong lời nói lại có sự thay đổi nhỏ bé khó mà nhận ra. Trước đây nơi phán xét được bọn họ gọi là “sân chơi của ma quỷ”, chứ không thừa nhận nó được gọi là “phán xét”, thế mà giờ đây lại sửa miệng.
Chẳng có cách nào che dấu kế hoạch mới của Chính phủ Đế Quốc, tuy nhiên chuyện này không quan trọng, bởi vì kế hoạch của họ bị rò rỉ cũng chả sao.
Ân Nhu lợi dụng một tấm bài Do Thám trên tay để tìm Lưu Nghĩa, kết quả rơi vào cạm bẫy mà đám người Codd bố trí để phòng bị cái thẻ ấy. Nhưng cũng coi như là trăm sông đổ về một biển, cô ở trong bẫy chờ bọn họ và bị mang về.
Ân Nhu đến mang theo một quy tắc trò chơi mà bọn họ chưa từng biết, thì ra khi bên đối địch chỉ có một người, quy tắc 2/3 người phải chết có thể thay đổi.
Gia đình Lưu Nghĩa và Ân Nhu rưng rưng dòng lệ nóng, thân cận tín nhiệm như gặp lại người thân, bên trong họ cũng đầy lòng thành kính cuồng nhiệt.
“Chúa đã để lại một con đường sống cho tất cả mọi người!”
“Đây chính là thần linh thật thụ! Sự khác biệt rõ ràng nhường nào chứ. Một bên đột nhiên hạ phàm, nói chúng ta do tên ấy sáng tạo, tạo ra một chế độ chủng tộc tàn ác. Một bên thì tàn khốc lại nhân từ, vừa cứng rắn lại dịu dàng, giống như một người mẹ đang dạy đứa con đi bộ. Lề lối và phong thái làm việc chênh lệch lớn như vậy, Thần giả chính là Thần giả!”
“Đúng thế.”
Mấy tín đồ hoàn hoàn đắm chìm vào tín ngưỡng cuồng nhiệt khen ngợi, những người khác không lắm miệng nói lời mất hứng. Dù cho Giang Tinh Chước có là gì, cô là người sáng tạo thẻ bài, cao hơn sự tồn tại của họ, không ai dám sinh lòng bất kính.
Codd nhìn về phía Cha Xứ và Ida: “Xem ra tiếp theo sẽ có mấy lần so đấu bằng đầu người, hy vọng nhân số chúng ta có thể mau chóng gia tăng.”
Cha Xứ: “Tôi có nhiều người ở miền Đông và trung tâm lắm, ai nấy rất trung thành.”
“Tất cả toàn do ông dùng danh nghĩa giả thần để lừa gạt?” Ôn Lily tò mò hỏi.
Cha Xứ mỉm cười tử tế, nhìn không ra chứng động kinh thỉnh thoảng co giật của ông ta: “Đúng vậy đấy.”
Ôn Lily nhìn chằm chằm vào ông ta và cảm thấy người này thật đáng thương, nhưng cũng do tự làm tự chịu.
Nói một cách đơn giản, tổ chức của Cha Xứ là giáo phái tà ma. Ông ta là một người ủng hộ chế độ chủng tộc đầy sùng đạo khi còn trẻ, tin vào Thần sáng tạo ra con người, tin vào đẳng cấp của các chủng tộc. Cũng bởi vừa nhẹ nhàng vừa đẹp trai, ông ta vốn có rất nhiều người hâm mộ. Nhiều người chẳng phải là tín đồ, đi lễ mỗi ngày chỉ vì tính cách và khuôn mặt của ông ta, toàn là bộ dáng giả vờ sùng đạo.
Tuy nhiên tín đồ sùng đạo đã không nhận được sự phù hộ của Thần, ông đã bị phản bội bởi chính chế độ mà mình hằng ủng hộ. Sau cái chết bi thảm của vợ và con trai, người này muốn điên rồi. Ông ta tuyên bố với thế giới rằng mình đã nhìn thấy Thần trong tuyệt vọng, Thần đã truyền đạt ý muốn của Ngài. Ông ta bảo bây giờ Apetto, Gaye và Korah toàn là những người sùng đạo giả mạo, chỉ quan tâm đến lợi ích bất chấp công lý, chẳng có lòng biết ơn, cho nên Ngài đã bổ nhiệm ông ta làm Tổng giám mục đi trừng phạt họ; đi theo ông ta sẽ không bệnh tật không gặp tai ương, đến lúc chết rồi sẽ lên thiên đàng này nọ.
Lời nói lừa bịp của ông ta có vẻ khéo, chẳng dữ dội, chẳng trực tiếp phủ nhận sự tồn tại của Thần, chẳng phủ nhận chế độ chủng tộc. Thế là ông ta có rất nhiều người đi theo với tuổi tác trãi rộng trên từng tầng lớp xã hội, trên các ngành nghề, mà mỗi một người đều trung thành tuyệt đối.
“Con người trong thế giới đau đớn này cần nuôi dưỡng tinh thần và hy vọng.” Cha Xứ nói với vẻ bình chân như vại.
Vào lúc đó, quá đớn đau để trực tiếp phủ nhận sự tồn tại của Thần và vạch trần chế độ chủng tộc, một khi con người quá tỉnh táo cũng không chẳng phải là một điều tốt bởi họ có thể không chịu nổi, không sống nổi; bản năng của con người sẽ trốn tránh loại đau đớn này. Cách tiếp cận của Cha Xứ chính là chuyển hướng hận thù, thay vì thù ghét những điều lớn lao như Thần và chế độ chủng tộc, chuyển sang ghét nhóm nào đấy. Dạng này lại đơn giản hơn.
Nhưng bây giờ thì khác, hiện tại “Thần” và cấp bậc cho con người do “Thần” tạo ra chẳng còn là thứ không thể lay động và làm người ta nghẹt thở.
“Người của tôi chủ yếu ở phía Tây và phía Bắc, 11 nhà máy với hơn 50,000 người. Nhưng tôi không thể đảm bảo rằng tất cả mọi người trung thành tuyệt đối.” Ida ôm tay cho hay.
Số lượng của họ không thể so sánh với quân đội khổng lồ và những người ủng hộ Chính phủ Đế Quốc, dĩ nhiên là dù có làm gì cũng không so bì nổi.
“Không sao, chúng ta chỉ mới bắt đầu, còn rất nhiều người vẫn đang quan sát, đang suy nghĩ sẽ gia nhập đội ngũ nào.”
Lúc này Cừu Duy bên ngoài truyền đến tin tức có một vị khách đến.
“Để cho tôi cùng chơi đùa với các người nào!” Vua Quyền Anh đến với khuôn mặt đầy nhiệt huyết.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng ngày mai cậu Giang không có lớp học yoga, rơi vào sung sướng! Tan tầm sẽ đi mát xa chân (#^. ^#)