Edit + Beta: Basic Needs
………..
Như Tào Văn mong muốn, xe quân sự và xe tang lễ cùng nhau chạy đến đại bản doanh của băng đảng tội phạm, Triệu Lam cũng đi cùng.
Triệu Lam và Tào Văn là bạn học cũ, cả hai đều là sinh viên được Tưởng Anh Hào trong căn cứ quân sự thành phố A đưa ra.
Tào Văn đã nói với Triệu Lam chuyện mình gặp phải, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trong đại bản doanh này thì Triệu Lam vẫn không khỏi chấn động trong lòng. Cảnh này đúng là đẫm máu và điên cuồng.
“Đỉa Độc... Thế mà toàn bộ thành viên của chúng chết hết rồi? Bởi vì những gì ông nói... Thẻ? Thẻ bài đâu?”
Tào Văn đưa cho Triệu Lam những lá bài mà anh thu thập được.
Triệu Lam đánh giá những thẻ bài này, không biết làm bằng chất liệu gì mà chúng tinh xảo vô cùng, óng ánh long lanh, có văn tự khiến người ta không hiểu.
“Cái gì đây? Lá bài sao? Ngược lại làm rất...” Một âm thanh đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.
Triệu Lam chợt cất bài đi, còn Tào Văn thì đẩy người nọ ra, “Nhìn bậy bạ cái gì đó?!”
“Xin lỗi. Tôi thuận mắt liếc sang một cái thôi, không cố ý nhìn trộm.” Người đàn ông xin lỗi ngay, trông thật chân thành. Làn da của anh ta rất trắng, dáng dấp khá đẹp trai, lộ pha vài phần gầy gò, lúc này tay đeo găng tay của anh ta dính toàn máu tươi vì đang cầm một cái đầu người chết không nhắm mắt.
Tào Văn không biết người này, chỉ cảm thấy hơi thở trên người anh chàng này khiến anh chẳng thoải mái, anh bèn hỏi Triệu Lam: “Người này là ai?”
“Người thu xác của nhà tang lễ.”
“Tôi nhớ rõ người thu xác trước kia là một lão già.”
“Cũng chả phải à, ông kia già rồi nên tìm cháu trai để kế thừa tài nghệ chứ sao.”
Những người thu xác của nhà tang lễ đã được đào tạo chuyên nghiệp, mấy thi thể được dọn vừa nhanh lại tốt. Đám xác bị phân chia đã được ghép lại gọn gàng khi đặt trên xe tang, đưa đến nhà tang lễ để xếp cho gọn rồi chờ pháp y đến kiểm tra. Đến khi sổ hỏa táng được đưa tới thì mấy thi thể này sẽ được đốt cùng nhau.
Tào Văn và Triệu Lam rời khỏi đại bản doanh Đỉa Độc đẫm máu, mang theo thẻ bài chạy về phía căn cứ chỉ huy.
...
Bên trong vùng đất bị vứt bỏ.
Khu an toàn 3, văn phòng Trưởng khu nhanh chóng rơi lại vào yên tĩnh. Trong một thời gian dài không có động tĩnh đã khiến cho những người canh gác bên ngoài không thể không nhìn nhau, thậm chí còn căng thẳng hẳn.
Một người đi lên trước đang dợm gõ cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra, mùi máu tươi và sức uy hiếp làm người ta hít thở chẳng nổi đã đập vào mặt.
Chợt người ngoài cửa lùi lại.
An Duệ đi ra khỏi tòa nhà, một tay anh nắm lấy một cái đầu, kéo chủ nhân của cái đầu ra theo.
Mặt mũi Trịnh Phong đầy máu bị túm đầu kéo lê, thoạt trông sắp bị đánh chết, cả người hắn không có sức lực y như một cái bao tải rách.
Thân hình An Duệ cao lớn, bình thường anh đã rất uy nghiêm, nhưng giờ phút này không biết là vì không khí mù mịt sau lưng anh, là vì thi thể nằm trên mặt đất, hay là vì ánh mắt của anh đã thay đổi, lực uy hiếp hơn xa trước, đã khiến bọn họ hoàn toàn chẳng dám rút súng.
“Đại, đại ca…” Ai đó đã lúng ta lúng túng lên tiếng.
An Duệ liếc nhìn người kia một chút, trên khuôn mặt không có biểu hiện gì.
An Duệ một mạch nắm lấy đầu Trịnh Phong kéo hắn đi làm người tuần tra trên đường hoảng sợ; đám người trốn trong phòng y như đà điểu chôn đầu vào cát cũng vô thức đi ra liên tiếp, theo sau mông An Duệ.
Cuối cùng An Duệ đưa Trịnh Phong đến trong hội trường. Ánh sáng của hội trường đã được thắp lên, chiếu rõ rành sáng tỏ cả thảy mọi thứ ẩn trong bóng tối.
Ánh mắt An Duệ đảo qua đám người phía dưới, có người nhìn thấy thì vui mừng, đặt hai tay ôm trước ngực, làm ra bộ dáng tạ ơn trời đất; mấy người thì chừa ra vẻ chột dạ và lo lắng, chắc hẳn trong mắt bọn họ nghĩ thì giờ đây đã có kết quả cho cuộc đối đầu giữa An Duệ và Trịnh Phong. An Duệ thắng, Trịnh Phong bọn họ giành chức thất bại.
“Mọi người này, tối nay đã xảy ra một chuyện, mọi người cũng biết cả rồi.” An Duệ đưa Trịnh Phong lên trước mặt, để mặt hắn ta hướng về phía đám đông.
Đám đông phát ra một sự xáo trộn nhỏ.
“Trịnh Phong, khi tôi 17 tuổi là đã cứu được cậu ấy khi cậu ấy mới 9 tuổi. Bây giờ con sói trưởng thành, cảm thấy chức vua sói này nên do cậu ấy làm, các anh nghĩ sao?” Giọng An Duệ nặng nề. Thật ra An Duệ là một người không khó hiểu, giọng nói của anh thường tràn ngập tràn ngây thơ tốt bụng và đầy ánh nắng mặt trời, làm mọi người rất dễ dàng có thiện cảm, đồng thời cũng làm người ta ghét anh. Vậy mà lúc này đây, giọng nói luôn trong trẻo tựa như hơi nặng nề, làm nào có ai nghe ra được cảm xúc gì, nhưng bản năng của mọi người vẫn cảm thấy nguy hiểm.
“Tên này đúng là thằng ngu nói chuyện viễn vông!”, có người nói ngay, “Khu 3 là do anh thành lập, chắc chắn anh sẽ là người đứng đầu. Người này vong ân phụ nghĩa, đáng đời nhận kết cục này!”
“Đúng đúng đúng...”
An Duệ lại nở nụ cười: “Vậy tối nay, tại sao không có mấy người đứng ra ngăn cản Trịnh Phong?”
Cảnh tượng trong nháy mắt lại lặng như tờ, không ai dám nói mình không biết. Bởi lẽ thật ra đám Trịnh Phong đã nói dõng dạc bảo họ dùng biện pháp từ lớn hóa nhỏ, để từng nhóm kiểm soát lẫn nhau, hoặc dụ dỗ hoặc uy hiếp, cuối cùng làm cho từng tập thể giữ im lặng, hình thành một trận tạo phản ép người ta xuống chức trong im ắng vào đêm nay.
Trịnh Phong muốn để An Duệ sụp đổ, mà chỉ có sự phản bội toàn dân này mới có thể khiến An Duệ chịu đau đớn nhất, tạo cho sự hồn nhiên của anh một cú trí mạng nhất.
Điều Trịnh Phong ghét nhất chính là sự ngây thơ của An Duệ. Rõ ràng đã từng là một người bị bỏ rơi thế mà anh vẫn còn mong muốn cứu người khác như một anh hùng. Cũng vì thế mà khiến hắn gặp nạn mấy lần, suýt nữa thì chết đi.
“Là Trịnh Phong ép chúng em.”
“Trịnh Phong nói nếu chúng em dám nói nhiều chuyện là cắt luôn lưỡi chúng em; còn dám nhìn thêm là móc luôn mắt chúng em; cuối cùng sẽ ném chúng em vào trong Lò Giết Mổ!”
“Đúng vậy, đúng vậy đó...”
Bọn họ bảy miệng tám lưỡi lên án. Bọn họ yếu đuối như vậy, so sánh là kém đội súng ống đầy đủ, nếu không thì sao mà nghe theo mệnh trời, ai thắng là nhận ngay làm đại ca chứ?
“Nhưng tôi lại nghe được bởi vì các cậu bất mãn với tôi, “ An Duệ cho hay, “Bởi vì tôi có ý định nhận người tị nạn Khu 4.”
Người cai trị Khu 4 tàn bạo khôn cùng, thường xuyên chọn người làm vật cống dâng lên cho Lò Giết Mổ, người dân Khu 4 khổ chẳng thể tả bèn cầu cứu An Duệ ở Khu 3. Như mọi người đều biết, An Duệ là người có lương tâm duy nhất trong vùng đất bị bỏ rơi, chỉ khi cầu anh giúp đỡ thì mới được cứu vớt.
Tuy nhiên cứ để như vậy ắt giữa Khu 3 và Khu 4 chắc chắn sẽ trở mặt, chưa kể nhóm người tị nạn này sẽ đổ xô vào và họ phải phân chia vật tư và thực phẩm. Sau khi được giải cứu bởi lòng tốt này của An Duệ, người dân Khu 3 đã rất sợ sự ổn định này bị phá hủy, thế là họ bắt đầu chú ý tới lòng tốt này của An Duệ, để rồi cảm thấy rằng anh cứ như muốn làm thần thánh, ai cũng muốn cứu. Nhiều người ở Khu 3 cũng chất chứa giận giữ với lòng tốt của An Duệ từ lâu.
Cho nên lần này bọn Trịnh Phong vừa châm ngòi là có ngay chuyện tối nay.
Ánh mắt An Duệ đảo qua gương mặt vừa nhút nhát vừa ích kỷ của từng người này, “Thứ mọi người muốn thì tôi thấy rồi. Một khi mọi người đã muốn tuân thủ những tháng ngày dùng luật rừng, mạnh mẽ thì sống, tôi sẽ làm như các cậu mong muốn.”
An Duệ buông tay ra để Trịnh Phong ngã xuống đất.
“Thật sự tôi không thích hợp để làm chức Trưởng khu này, trong mấy người các cậu ai thích thì cứ làm, yêu ngày nào thì sống qua ngày đó.” An Duệ nói.
Ai nấy đều ngỡ ngàng.
“Đại ca, ý anh là sao?”
“Trưởng khu, anh muốn bỏ mặc tụi này sao?”
“Đừng mà, anh đừng có làm thế…”
Có người giữ lại thật tình, lệ rơi đầy mặt, sợ thật sự bị An Duệ bỏ lại. Họ là những người vui mừng khi An Duệ giành chiến thắng trong cuộc cạnh tranh cho chức vua sói tối nay.
An Duệ nhìn những khuôn mặt này với nội tâm bình tĩnh, trong đầu anh hiện lên bóng dáng của người bí ẩn mặc áo choàng, tỏa ra nguy hiểm chết người. Vậy nên trên mặt anh cũng có một chút dao động, siết chặt ngón tay đang run rẩy.
“Trên đời này không có chuyện tốt dạng muốn một thứ gì đó mà lại không chiến đấu cho chính mình, cứ mong đợi nó rớt xuống từ trên trời.” An Duệ mở miệng: “Mấy người không đền đáp lòng dũng cảm của tôi bằng cái chết nhưng yêu cầu tôi bảo vệ và chở che mấy người như thánh thần. Chẳng lẽ đây không phải là tính cách mà mấy người ghét, không mong tôi sẽ có à? Con người đã lựa chọn gì thì phải nuốt được hậu quả của nó, mấy người tự cầu phúc cho mình đi.”
An Duệ dứt lời thì cất bước rời đi chẳng chút do dự. Nếu anh chết tối nay, tất cả mọi người trong Khu 3 là đồng lõa. Những người này là hung thủ giết anh, song anh không giết họ để trả thù mà chỉ chọn rời đi, không che chở cho họ nữa, để họ phải đối mặt với sự lựa chọn của mình chính là lòng tốt cuối cùng của anh.
Còn anh, sau cuối anh cũng có chuyện khác mà mình muốn làm.
Người dân Khu 3 bị bỏ lại phía sau không ngờ được sẽ có kết quả như vậy. Đến cùng, họ vẫn toại nguyện thoát khỏi chuyện hy sinh cho người khác, đồng thời cũng khiến họ rời bỏ An Duệ, người đã hết mình vì người. Đây vốn là chuyện họ nên thấy may mắn, An Duệ không thích hợp làm lãnh đạo, anh không đủ tàn nhẫn; nhưng không biết vì sao khi nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng bọn họ lại dâng lên một loại cảm giác bất an, trên mặt cũng hiện mê mang.
Trịnh Phong ráng sức thở phào hơi thở nhẹ nhõm cuối cùng, hắn dùng Thuốc Phục Hồi giấu trong quần lót nên đến cuối cũng sống lại. Hắn đứng dậy từ mặt đất, lắc lư như sắp gục, nụ cười trên mặt trông có vẻ quái dị: “Bày cái mặt đưa tang làm gì? Chúng ta thắng rồi! Đã đuổi thằng cho An Duệ muốn làm thánh đi rồi! Bây giờ chúng ta không còn phải lo lắng về việc bị chọn ra ngoài, mạo hiểm cho những người không liên quan; cũng chẳng cần bận tâm bản thân mình sẽ ăn không ngon mà phải chia đồ ăn trong ngột ngạt và khó chịu!”
Lời nói của Trịnh Phong đã làm phai nhạt lòng biết ơn và áy náy của mọi người đối với An Duệ ngay lập tức.
Trịnh Phong khựng lại một lát rồi mới phóng tới phòng đọc sách của Trưởng khu. Phòng đọc sách vẫn còn giữ bộ dáng lộn xộn rách nát, Trịnh Phong cố nén đau đầu để tìm kiếm gì đó trên mặt đất.
Thẻ bài, chắc chắn Cánh Ác Ma của hắn đã biến lại thành thẻ bài, những người khác đã chết, dám chắc là thẻ đã rơi xuống đất, hắn còn nhớ là An Duệ đã không nhặt nó lên.
Tuy nhiên dù Trịnh Phong có đào sâu tới cỡ nào thì hắn cũng chẳng tìm thấy được bất kỳ lá bài gì. Trịnh Phong lập tức nhớ tới cái gì đó thì sắc mặt tái mét.
Trong bóng tối, một đôi cánh vỗ bay về phía bức tường lưới điện.
Người đàn ông có cánh đằng sau được gọi là Chu Kim.
Kẻ này vừa bay vừa không nhịn được mà phát ra tiếng cười. Y thật đúng là có số may mắn, rút trúng Áo Choàng Tàng Hình rồi, một kẻ cơ trí như y đã ném súng xuống và mặc ngay cái áo choàng đó vào để trốn mất trong khoảnh khắc An Duệ và đám Trịnh Phong nổ súng. Sau khi An Duệ giết người, y bèn lén lút nhặt tất cả các thẻ.
Vì vậy, y đã trở thành bên thắng đậm nhất tối nay.
Tạm biệt! Y sắp rời khỏi nơi quỷ quái này, y muốn tới mấy thế gia võ cổ để canh giữ thành thị, vừa có thể tránh bị quái vật tập kích, lại có thể dựa vào những lá bài này để sống những ngày vượt lên trên người khác. Chỉ có thằng ngu mới muốn tiếp tục ở lại nơi đây!
Chu Kim phấn khích đến nỗi đôi mắt đỏ bừng, nhưng y nào có chú ý rằng ở một tòa nhà cách đó không xa, có một khẩu súng bắn tỉa đang nhắm vào y.
“Tôi chưa bao giờ thấy loại quái vật này?” Tay súng bắn tỉa cau mày và nói, “Trông giống như một người đàn ông, biểu hiện cũng kỳ lạ.”
“Người đàn ông với đôi cánh chim thì không phải quái vật thì là thứ gì? Mau bắn đi, quái vật bay quá nguy hiểm.”
“Phụt” Bộ phận giảm thanh giúp tiếng súng phát ra thật nhẹ nhàng giữa bầu trời đêm.
...
Căn cứ quân sự thành phố A.
Tòa nhà ký túc xá của trung tướng.
Tưởng Anh Hào nhìn thẻ bài trước mắt, “Đây chính là thẻ bài cậu nói?”
“Đúng vậy.” Tào Văn cầm một trong những lá bài và nhẹ nhàng vung lên, cây bút có hình dáng quỷ dị âm u xuất hiện trên tay anh, “Cây bút này chính là Bút Phán Quan Của Ác Ma, chỉ cần viết tên và cách chết là có thể đặt người ta vào chỗ chết. Nhưng mà hiện tại không còn mực nữa.”
Đột nhiên xuất hiện một cây bút dữ tợn quái dị đã khiến Triệu Lam và Tưởng Anh Hào ai nấy đều giật mình.
Bút Phán Quan Của Ác Ma đã không còn mực, nhưng mấy lá bài khác vẫn còn sử dụng bình thường được. Rất nhanh Triệu Lam và Tưởng Anh Hào không thể không tin lời Tào Văn, vậy mà đúng thật có sự tình thế này!
Nếu nói sự xuất hiện của các thế gia võ cổ là khoa học thì sự xuất hiện của Lò Giết Mổ cũng miễn cưỡng có thể được giải thích bằng khoa học. Cho đến nay, nhóm vô thần tin rằng Lò Giết Mổ là một âm mưu của người ngoài hành tinh xa xôi. Tưởng Anh Hào và Triệu Lam cũng là những người vô thần, nhưng trước mắt có món đồ thế này thì làm sao dùng khoa học để giải thích đây?
“Nhưng mà thủ trưởng, sự xuất hiện của biến số này có thể là một bước ngoặt cho chúng ta không? Có lẽ nói không chừng chúng ta khổ tận cam lai.” Triệu Lam bảo.
“Kết quả của Đỉa Độc nằm ngay trước mắt.” Tào Văn không đồng ý, anh đã tận mắt chứng kiến sự điên rồ của băng đảng Đỉa Độc và cũng phải chịu đựng sự cám dỗ đó, anh biết nó nguy hiểm như thế nào. Anh cảm thấy đó là chuyện tranh ăn với hổ.
Triệu Lam: “Nhưng Đỉa Độc là một băng đảng tội phạm hạng A, chết còn chưa hết tội. Ông Tào này, ông có bao giờ tự hỏi tại sao tất cả thành viên của Đỉa Độc chết hết mà mình ông vẫn còn sống không?”
“Bởi vì ông đây goan cường chống lại cám dỗ, không rút thẻ.”
“Tại sao ông không nghĩ là lỡ đâu cô nàng đó biết ông là người tốt?”
“Đó chỉ là phỏng đoán của ông mà thôi, tôi chỉ biết rằng chúng ta không đặt cược nổi. Nếu những thẻ này rơi vào đám đông và mọi người biết sự tồn tại của chúng, ông nói xem thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì? Cơ hội xoay chuyển? Năm đó sau khi các quốc gia phát hiện ra quy tắc trò chơi của Lò Giết Mổ cũng cho rằng có chuyển biến, kết quả thì sao?”
Triệu Lam chợt thất thanh.
“Có phải hay không, chẳng phải là chuyện chúng ta điều khiển được.” Tưởng Anh Hào mở miệng: “Các cậu không thể tiết lộ một câu về chuyện này với bên ngoài, tôi phải liên lạc với thầy Tô ngay lập tức.”
“Thầy Tô?” Trên mặt Triệu Lam tỏa ra màu sắc như thiếu nữ theo đuổi thần tượng. Tào Văn thì ôm cánh tay và bĩu môi.
Ban loại bỏ các mối nguy hiểm tiềm ẩn về an ninh quốc gia có tên mã số là 0, là một bộ phận đặc biệt ẩn giấu của chính phủ và họ cũng có một bí danh là “Thiên Nhãn”. Tưởng Anh Hào tin rằng chỉ có do tòa 0 ra tay thì mới có thể tìm ra chuyện xảy ra của những thẻ bài cùng với sinh vật làm thẻ này.
Tất nhiên bên cạnh đó còn có một lý do khác.
...
Thiếu nữ áo đỏ đột nhiên xuất hiện đã nện một quả bom vào mấy thế gia lớn, chấn động đến mức ban đêm họ không ngủ ngon giấc, đặc biệt là người nhà họ Tần.
Từ đầu bậc cha chú nhà họ Tần còn đang uống trà, bình chân như vại ở các thành phố khác để chờ chính phủ chịu thua, bàn giao thẩm quyền quản lý thành phố. Đột nhiên họ nghe được tin tức này bèn gói ghém đồ đạc chạy nhanh về.
Lúc ấy bọn họ chỉ có một suy nghĩ — có phải có người muốn cướp địa bàn nhà họ Tần bọn họ hay chăng?
Các thế gia lớn canh giữ ở mấy thành phố, mỗi người quản lý Lò Giết Mổ trên địa bàn của mình, đây cũng là chuyện ngầm hiểu cho nhau, nào có cái chuyện tự tiện nhúng tay vào việc nhà người khác?
Tuy nhiên cô gái đó xuất hiện đột ngột như vậy, lúc biến mất cũng vô cùng bất ngờ khiến không ai tìm ra được mảy may tung tích gì, máy giám sát trên đường theo dõi cũng hiu quạnh. Đồng thời chẳng có gia tộc võ cổ nào khác thừa nhận đây là người nhà mình, ngay cả nhà họ Mộ Dung cũng phủ nhận, nói đây không phải là thiên tài nhà họ.
“Chẳng lẽ là cao nhân mới hiện diện?”
“Lò Giết Mổ đã xuất hiện trong 20 năm, tôi nghĩ rằng thế hệ vai vế lớn tầm mình đã xuất hiện hết rồi.”
“Nhưng không có lời giải thích hợp lý hơn.”
“Đã như vậy...” Gia chủ nhà họ Tần nhìn về phía con trai cả: “A Thiềm, chuyện này để con đi làm, nhất định phải tìm được cô gái đó. Hôm nay cô ta mới xuất hiện ở thành phố A, chắc là sẽ không rời đi nhanh như vậy.”
Tần Thiềm hạ mắt: “Vâng.”
“Nếu nhà họ Tần chúng ta có một vị cao thủ thế này gia nhập, về sau thành phố A sẽ an toàn hơn. Nếu có thể bên này còn có thể hỗ trợ chính phủ để phu lại phía tây, điều này rất có ích cho nước ta đấy.”
“Đúng vậy đúng vậy này...”
Trương Hoài Lâm ngồi ở vị trí cuối cùng của hàng đệ tử ngẩng đầu nhìn mấy người nhà họ Tần phía trước bày tỏ lòng hào hiệp vì nghĩa lớn, yêu nước thương dân, bèn nở nụ cười gằn. Anh ta thầm nghĩ giả mà vị cao nhân kia có vào cửa nhà họ Tần mấy người thì mới xong đời, sợ là không bị ép bức để giao ra bí tịch võ công, thì cũng bị biến tài sản cá nhân thành tài sản nhà họ Tần bọn họ, tựa như hà họ Trương của anh vậy.
Lấy lại phu phía tây? Cái này nói ra xong càng mắc cười hơn nữa.
...
Đột nhiên Chu Kim bị bắn vào vai bèn ngay lập tức rơi xuống vì mất cân bằng trên không, đôi cánh bị mắc kẹt trên dây điện, cả người y treo lủng lẳng giữa không trung.
Tình cờ bên dưới có mấy con quái vật linh cẩu dữ tợn đang gặm nhấm một xác chết, chúng ngửi thấy mùi máu tươi thì nhanh chóng tụ tập lại, nhảy tới nhảy lui bên dưới, muốn kéo miếng thịt béo từ trên trời rơi xuống này vào trong miệng.
Chu Kim vừa nhìn thì lúc này sợ tới mức mặt trắng bệch, y giật giật cánh, song, cánh mạnh mẽ làm sao, bay cao nhường nào, cũng liên quan đến lực phát ra của một người. Giờ đây vai trái Chu Kim trúng đạn, hai bên cánh không thể cùng lúc tạo ra lực, thế là chẳng những y nào có thể bay lên mà ngược lại, y suýt nữa để cho mình rớt xuống. Chuyện này làm y sợ tới mức kêu to oái oái.
“Đúng rồi! Áo Choàng Tàng Hình!” Y gấp rút lấy Áo Choàng Tàng Hình ra và giấu thân mình. Nhưng mà dù cơ thể đã biến mất thì máu vẫn còn nhỏ giọt, khiến đám quái vật hoàn toàn không rời đi.
Lúc này Chu Kim nhớ lại cả hai thẻ này đều là thẻ giới hạn thời gian, đôi cánh sẽ biến lại thành thẻ trong vòng vài phút... Nghĩ đến đây thì dĩ nhiên y lại có là một con đường chết. Làm sao có thể như vậy, rõ ràng lúc trước mình còn cảm thấy mình sắp có cuộc sống thần tiên...
Và ở đầu kia, bên cạnh tay bắn tỉa có một người đàn ông nhìn thấy cảnh này với kính viễn vọng thì ngơ cả người.
“Chuyện gì đang xảy ra...”
Họ thấy cái người chim vừa bị bọn họ bắn rớt từ trên trời rồi treo trên dây điện, đầu tiên thứ này biến mất rồi sau lại xuất hiện, còn há miệng như kêu cứu. Đúng vậy, cái khẩu hình miệng này là đang kêu cứu mạng!
“Đó là con người à?”
“Đi qua cứu không?” Người bắn súng hỏi.
Người đàn ông trầm ngâm trong đôi giây, “Cứu. Tôi muốn xem cái cánh kia của tên này là có chuyện gì, cái gì mà vừa biến mất lại xuất hiện nữa.”
“Đi.” Người lính bắn súng đứng dậy, quay súng bắn tỉa ra phía sau và xoay người đi ra ngoài.
Được người xạ thủ nhường chỗ, người đàn ông kia đã trượt ngay tới trước cửa sổ. Có ít tia sáng chiếu vào thì mới nhìn ra đây là một người con trai ngồi trên xe lăn, một khuôn thon gầy với khuôn mặt có xương gò má nhô lên cùng một đôi mắt u tối và mặc áo khoác trắng.
Đó là Hướng Huyền, Trưởng khu 6, một người từng rất nổi tiếng trong lĩnh vực phẫu thuật. Ngày nay trong giới y học trong và ngoài nước cũng thường xuyên có những người thấy tiếc nuối khi đề cập đến sự biến mất của Hướng Huyền, ai nấy toàn nghĩ rằng anh đã chết trong một lần Lò Giết Mổ nào đó hạ xuống; mấy ai ngờ được anh không chết và ở trong thế giới bên ngoài bức tường lưới điện.
Tay súng lái một máy bay chiến đấu nhỏ đi qua, trong thành phố nguy hiểm này, bay trên bầu trời cũng chả an toàn được bao nhiêu. Âm thanh phát ra sẽ đánh thức một số con quái vật đang ngủ say; đó là chưa kể có mấy con sẽ tạo ra sóng âm thanh làm nhiễu cảm biến radar và cuối cùng trong trường hợp người lái không hiểu rõ tình hình bên dưới, người đó cứ thế sẽ tự đưa mình vào miệng của quái vật.
Nhưng miễn là không đi xa, không bay tới chỗ cao, thì chả cần dựa vào radar và các thiết bị khác.
Cánh Ác Ma của Chu Kim đã đến thời hạn nên mất tác dụng, y rơi xuống ra khỏi dây điện ngay lập tức.
Đám quái vật xông lên xé rách, uổng công Chu Kim sử dụng Áo Choàng Tàng Hình trong khi máu chảy ra đã để lộ vị trí của y, đúng là hoàn toàn vô dụng. Ngay trong thời khắc tuyệt vọng, máy bay chiến đấu đã đến, tay súng nhanh chóng giết chết mấy con quái vật, trước khi nhiều con quái vật khác đến, anh ta kéo Chu Kim lên máy bay trốn thoát.
Có con quái vật đang ngủ say trên đường phố nơi xa muốn thức dậy như thể có tiếng động phát ra quấy rầy nó, dọa cho Chu Kim run rẩy cả người.
Tay súng vừa lái máy bay chiến đấu vừa ngậm một điếu thuốc.
“Người, người ở Khu 6?” Chu Kim nhận thấy hình xăm nổi hẳn trên cánh tay tay súng, đó là dấu hiệu của người Khu 6.
Tay súng phớt lờ y.
Chu Kim đau mặt đến méo mó, nhưng đồng thời y lại thấy may mắn vì mình sống sót sau tai nạn. Y bị cắn vài miếng thịt, răng của những con quái vật nhỏ thuộc dạng có bờm đó có virus, người bị cắn sẽ nhanh chóng phát bệnh và chết đi, chỉ có Khu 6 mới có thuốc chữa!
Nhưng...
Chu Kim đảo mắt, “Người vừa mới bắn tôi là anh à?”
“Chính là ông đấy, mày có ý kiến gì?” Tay súng liếc y một cái trong làn khói.
“Nào dám.”
Chu Kim cắn răng, nghĩ thầm thế thì chắc chắn nhằm vào thẻ bài của hắn. Thật ghê tởm, nếu không lấy thẻ ra thì bọn họ sẽ cứu mình sao? Chu Kim suy nghĩ một chút, lúc mình bị cắn cũng không quên nhặt hẻ bài giấu vào trong quần lót, đây là chỗ bí mật nhất, có lẽ chẳng có ai lục soát chỗ này của mình, không buồn nôn không chết người.
Đại bản doanh của Khu 6 nằm trong một viện nghiên cứu, không biết họ dùng biện pháp gì mà đám quái vật cỡ nhỏ sẽ tránh xa viện nghiên cứu này, như thể chỗ này tản ra một thứ khiến chúng buồn nôn. Chỉ có những con quái vật cỡ trung bình và lớn mới có thể gây ra mối đe dọa cho họ, nhưng họ vẫn còn những cách khác để loại bỏ các mối đe dọa.
Phía trước viện nghiên cứu có một cái tháp chuông cao được Khu 6 coi là đài quan sát để sử dụng, khi nãy tay súng đã ở đây bắn Chu Kim.
Tay súng kéo Chu Kim, người đã mất máu và không còn có sức để đi tới.
“Ai đây?”
“Chỉ vì chuyện này?”
“Là vật thí nghiệm cho thuốc mới?”
Trên đường đi, Chu Kim thấy một số người. Khác với những người yếu, bệnh tật, nam nữ già trẻ của Khu 3, Khu 6 là khu tinh anh do Hướng Huyền xây dựng, chỉ tiếp nhận những người trẻ tuổi mạnh mẽ. Thế nên một mạch đi tới này, ai nấy toàn là những người có hơi thở rất mạnh mẽ, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy súng ra bắn giết khắp nơi.
Rất khác với Khu 3.
Tay súng không trả lời, anh ta cứ kéo Chu Kim đi thẳng đến một phòng thí nghiệm.
Hướng Huyền đang ở trong phòng thí nghiệm, anh ta ngồi trên một con robot, điều khiển robot đi tới trước sau tới lùi vô cùng linh hoạt; phía trước người anh ta là một cơ thể con người đầy gân xanh, trông khủng khiếp khôn cùng. Đáng sợ hơn nữa là cơ thể con người này vẫn còn sống, phần ngực được mở ra một phần, nhìn thấy được trái tim đang đập bên trong
Người đàn ông này vẫn chưa chết, đây là một thí nghiệm trên cơ thể sống.
Chu Kim thiếu chút nữa không tự chủ được. Sau khi bị ném xuống đất, rõ ràng y đã thoi thóp thở nhưng vẫn lập tức giãy dụa lên tiếng: “Ngài Hướng... ngài Hướng cứu tôi một mạng đi. Tôi… tôi sẽ cho ngài biết biết một bí mật vô cùng lớn!”
“Ý anh là chuyện sau lưng anh có mọc ra cái cánh?” Mắt Hướng Huyền đảo qua người y, trong nháy mắt đó Chu Kim run lên, y cảm thấy có lẽ giây tiếp theo người này sẽ cầm dao mổ cắt bỏ cơ thể mình để kiểm tra.
“Không, tôi không có cánh mọc đằng sau lưng, tôi có cánh vì chuyện khác. Tôi sẽ chết, cứu tôi, tôi sẽ nói với ngài hết tất cả...” Chu Kim nói xong thì hơi thở càng ngày càng yếu.
Hướng Huyền lái robot đưa người anh ta tới ngay trước mặt Chu Kim. Anh ta cầm lấy ống tiêm và thuốc nằm cách nhau trên cái mâm bên cạnh rồi tiêm cho Chu Kim một mũi.
Chẳng bao lâu có hai người phụ nữ gợi cảm trông giống như y tá bước vào, nhanh chóng băng bó cho Chu Kim, đưa y lên một bàn thí nghiệm trống.
Khi Chu Kim tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, y phát hiện mình bị còng tay trên bàn thí nghiệm bèn sợ hãi phát ra tiếng kêu, đồng thời vô thức nhìn về phía vị trí giấu thẻ bài của mình.
“Nơi đó cất giấu cái gì ghê gớm lắm à?” Giọng của Hướng Huyền vang lên bên tai.
“Không, không!” Chu Kim vội vàng phủ nhận.
“Để tôi đoán, hôm qua các anh gặp một người cao ráo bí ẩn, người này đã cho các anh vài thứ.” Hướng Huyền mở lời.
Tim Chu Kim thót lên một cái, “Chẳng lẽ ngài cũng gặp...”
“Những gì đã xảy ra ở Khu 3 đêm qua đã lan rộng khắp các khu hôm nay rồi. Một đám chó mèo muốn giành chức, An Duệ tốt bụng vô biên bỏ đi. Tuy rằng An Duệ này cũng coi như là người mạnh nhưng chỉ là dạng người máu mủ bình thường, chưa kể đầu óc còn không nhanh nhạy. Nay cậu ra có thể bình an rời khỏi cái ổ vong ơn phụ bạc đó là chính chuyện rất kỳ rồi.” Giọng điệu Hướng Huyền bình thản, “Tôi còn nghe được tin tức, An Duệ đi ra an toàn dưới sự bao vây của đám quái vật có bờm cỡ nhỏ. Chẳng lẽ cậu ta biến thành cái gì mà... gân cốt cứng như thép hay sao?”
Da đầu Chu Kim tê rần, tê rần vì cũng là người như nhau mà sao đầu óc có thể chênh lệch lớn như vậy. Nghe nói trước đây Hướng Huyền là một thiên tài thế mà chẳng hiểu làm sao lại sa cơ tới mức này khi phải giãy giụa để tồn tại ở nơi bị vứt bỏ ma quái như vầy cùng với bọn họ.
“Không, không sai, tên đó quả thật biến thành xương cốt sắt thép.” Chu Kim sợ nếu y không nói nữa thì Hướng Huyền sẽ tự mình suy đoán ra, không có cơ hội cho y thể hiện thế là y nói vội.
Hướng Huyền bày bộ dáng đưa tai lắng nghe.
Chu Kim kể lại sự việc tối qua một lần.
Hướng Huyền nghe xong thì im lặng, kế đó nhìn Chu Kim với thần sắc có chút cổ quái.
Từ đầu anh ta còn nghĩ rằng có một cao thủ xuất hiện gì đó, có lẽ là một nhà khoa học thiên tài như mình khi tiến hành nghiên cứu về sự hợp nhất giữa quái vật và gen của con người rồi để cho Chu Kim mọc cánh, để An Duệ có được gân cốt sắt thép. Kết quả là Chu Kim đã nói gì với anh ta đây? Anh ta là một kẻ vô thần, anh ta không tin những thứ này.
“Ngài Hướng, ngài không tin lời tôi nói?”
“Anh nghỉ ngơi đi.” Hướng Huyền nói đoạn, rút máu của Chu Kim khi y đang ngủ để nghiên cứu, so với lời của Chu Kim, anh ta càng tin tưởng dụng cụ của mình hơn.
Hướng Huyền không tin lời của Chu Kim, hơn nữa Chu Kim còn bị trói vào bàn thí nghiệm, bên cạnh còn có một vật thí nghiệm đáng sợ nên y tuyệt đối sẽ không cho rằng Hướng Huyền là người tốt như An Duệ, không phải là cái người mà tự dưng cho y dùng thuốc, chờ y dưỡng thương cho tốt và để cho y vui vẻ nhảy nhót rời đi. Lúc này y rốt cuộc hối hận, muốn lấy thẻ bài ra để chứng minh lời nói của mình, đáng tiếc là Hướng Huyền lại không nghe mà đã xoay người rời đi.
Không giống như sự đối xử của người dân Khu 3 đối với An Duệ, rõ ràng người này là tên thọt, chỉ có thể ngồi xe lăn, không có tí đe dọa gì cả, song, người dân Khu 6 vô cùng tôn trọng và tin tưởng vào Hướng Huyền.
Vì vậy, xuất phát từ sự tin tưởng được khảm trong đấy lòng này, sẽ không có bất cứ ai tự ý vào phòng thí nghiệm của Hướng Huyền, ngay cả khi Chu Kim kêu rách cổ họng.
...
Bên ngoài bức tường là một phần ba diện tích đất nước, 3 thành phố lớn, 6 thành phố nhỏ, tổng dân số còn lại trong năm đó khoảng 500,000 người, nhưng không biết tại sao trong 20 năm qua, dân số này không chỉ chẳng giảm mà còn gia tăng.
Trước mắt hầu hết mọi người đang tập trung ở các thành phố lớn nhất, trong đó có thành phố V, thành phố gần nhất dưới bức tường. Thành phố V bị chia thành 9 khu vực, trở thành 9 thế lực.
Người đứng đầu của 9 thế lực giống như 9 ông chúa đất, ở chỗ này muốn làm gì thì làm, tận tình hưởng lạc, chuyện nguy hiểm thì cho người khác gánh vác còn việc vui lại để riêng mình hưởng.
Đây là những gì Trịnh Phong nhìn thấy trong mắt, vì vậy hắn vô cùng khao khát, đồng thời cũng ghét An Duệ khôn cùng. An Duệ luôn miệng coi hắn là em trai, để cho hắn làm phó Trưởng khu, kết quả là cuộc sống của hắn chả khác gì như người hầu phục vụ cho nhân dân.
Cho nên một ngày sau khi hắn trở thành Trưởng khu, hắn tuyên bố mở một bữa tiệc lớn để ăn mừng một phen. Ăn ngon uống sướng hiển nhiên sẽ làm cho tâm trạng thoải mái, Khu 3 đắm mình trong biển hạnh phúc thoát khỏi An Duệ.
“An Duệ bỏ đi?” Trưởng khu 1 nghe nói chuyện này bèn đứng ngay lên, xoa tay, “Được, lúc trước người tốt bụng không suy xét như An Duệ đã cứu ông một lần làm ông ngại đi cướp địa bàn người ta. Nếu hiện tại An Duệ đã ra đi, ông đây cũng chả cần khách sáo làm gì!”
“An Duệ ngốc nghếch rời đi thì Khu 3 còn tính là Khu 3 gì nữa? Vũ khí trong căn cứ để lại cho đám ngu ngốc đó cũng là một sự lãng phí. Đi, chúng ta đi giúp An Duệ dọn sạch sẽ!” Khu 2 lập tức có động tĩnh như thế.
Hiển nhiên Khu 4 sẽ không bỏ qua miếng thịt béo này.
Lương tâm này của An Duệ khiến người ta nhìn không vừa mắt, nhưng những người nhận được ân huệ của anh nào có ít. Đây cũng là nguyên nhân mà một đám người già yếu bệnh tật và nhát gan yếu đuối ở Khu 3 lại có thể an ổn sống sót nhiều năm như vậy. Nhưng mà những người ở Khu 3 hoàn toàn không thấy rõ hiện thực, còn tưởng rằng thế lực của mình mạnh mẽ lắm, nên có đổi người khác làm Trưởng khu cũng sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa dù thế nào chăng nữa thì những kẻ phản bội sẽ không hài lòng, nhất là khi phản bội lại cả một người như An Duệ. Họ có ghét tính cách của An Duệ hay không là một chuyện, còn biết đúng sai, biết ân huệ hay không lại là một chuyện khác.
Trong một khoảnh gian ngắn, số phận của tất cả mọi người trong Khu 3 đã nằm trong đầu của mỗi người muốn chiếm căn cứ quân sự Khu 3, như trăm sông đổ về một biển.
Đơn giản thì chỉ đơn giản là bị ném vào Lò Giết Mổ hoặc trở thành mồi nhử, và cuối cùng bị những con quái vật đó ăn hết thôi. Ai mà đi nuôi bọn họ chứ? Họ cũng chả phải là tên ngốc An Duệ.
Ở trong lễ hội, Khu 3 đã mở ra một ngày diệt vong.
Đối với kết cục này, An Duệ đã sớm có dự liệu. Nhưng đó không phải là lựa chọn của bọn họ à?
...
Tất cả các khu đều muốn phân chi một chén canh Khu 3, chỉ có Khu 6 bình tĩnh từ đầu tới cuối.
Không có gì khác, bởi vì Khu 6 không cần thêm địa bàn cũng đủ an toàn, không cần phải ngấp nghé vũ khí trong căn cứ. Ngoài ra còn có một điều nữa là Khu 6 có tiền nhiều lắm, hợp tác vô cùng thân thiết với bên ngoài bức tường.
Dưới bức tường lưới điện, một cánh cửa nhỏ mở ra, người không thể vượt qua nó mà chỉ có hàng hóa đi qua.
Những người bên trong và bên ngoài bức tường kiểm tra tiền và hàng hóa của mình xong, xác nhận rằng không có lỗi sai thì cửa sẽ đóng lại một lần nữa.
“Đây chính là thuốc xua đuổi quái vật nhỏ, khiến quái vật mất hứng thú với thịt người?” Một người mặc trường bào cổ kính vừa nhìn đã biết là quản gia của gia tộc võ cổ lên tiếng. Ông lấy ống nghiệm ra khỏi hộp, nhìn vào chất lỏng không màu bên trong và cau mày và hỏi.
“Không sai, chúng tôi đã thử nghiệm và 14 trong số 19 loại quái vật nhỏ hiện đang được biết đến có phản ứng căng thẳng mạnh mẽ đối với loại thuốc này.”
“Trong này thật đúng là loại người nào cũng có, ngay cả thứ này mà cũng làm ra được.” Chẳng qua nếu dùng loại thuốc này trắng trợn, cũng không biết là có tốt hay không cho những gia tộc như bọn họ…
“Không phải ai cũng làm ra được. Để làm ra thứ này cần một nhà khoa học tên là Hướng Huyền. Người này là một siêu thiên tài, ở tuổi 19 mà đã nổi tiếng trong ngành y tế trong và ngoài nước.”
“Sao lại không dẫn người thiên tài thế này ra?” Quản gia hỏi trong ngạc nhiên. Lúc trước khi rút lui, nhóm sơ tán đầu tiên chính là mấy nhân tài này, cho dù bị bỏ sót thì về sau biết còn có người ở bên trong thì chắc chắn sẽ có người nghĩ cách cứu ra. Đối với thế giới này mà nói, nhân tài còn quý giá hơn bao giờ hết.
“Đâu ra mà chúng tôi không dẫn, là do tự cậu ta không đi ra được. Hướng Huyền có một người em gái, lúc rút lui trước đã đã thất lạc với cậu ta, có cho nhiều người đi tìm cũng không tìm thấy. Thế là Hướng Huyền tự mình chạy vào tìm, sau đó không đi ra nữa.”
“Vẫn không tìm được sao?”
Người nói chuyện đến bên tai quản gia thì thầm: “Nghe nói đã tìm thấy rồi nhưng mà đã bị quái vật gặm mất nửa cơ thể. Chúng tôi hoài nghi là cậu ta bị kích thích lớn quá nên không được bình thường nữa. Cho nên những ống thuốc này cứ giao cho mấy người trước đã.”
Một thứ đồ do kẻ điên khiến người ta e ngại làm ra thì dù có tốt thì hiển nhiên chả ai dám sử dụng đại, nhất là trong tình huống các nhà khoa học bên ngoài của họ không có cách nào phân biệt được thành phần bên trong thuốc. Dù cho họ đã thực hiện mấy lần thí nghiệm nhưng cũng chẳng đủ, kế đó còn phải chia cho đám thế gia này. Khi Lò Giết Mổ xuất hiện, họ có thể phun thuốc này một lần nữa, đến lúc đó lại xem có hiệu quả ra làm sao.
“Đi.”
...
Khu 6.
Hướng Huyền thủy chung không thể kiểm tra ra bất kỳ thành phần nào mà anh ta không biết từ máu của Chu Kim, điều này khiến anh vô cùng hoang mang, không thể không đi tìm Chu Kim lần nữa.
Nhưng trước khi đi tìm Chu Kim, anh ta quyết định đi gặp em gái mình.
Anh đã không nói chuyện với con bé mấy ngày rồi, chắc chắn nó cô đơn lắm. Nếu như còn cơ thể, đoán chừng nó đã đánh anh rồi.
Anh bước vào cửa, không có giường trong phòng công chúa màu hồng, chỉ có một cái gì đó giống như một bể cá. Trong bể cá chứa một bộ não con người, nó được ngâm trong chất lỏng, phần đầu được kết nối với rất nhiều dây, có đường vận chuyển chất dinh dưỡng, cũng có đường vận chuyển dòng điện.
“Em này.” Hướng Huyền gõ vào bể cá. Thủy tinh phát ra một tiếng nhẹ, màn hình kết nối với bộ não con người tạo ra một số biến động.
Bộ não này vẫn còn sống và vẫn cảm nhận được âm thanh.
Hướng Huyền: “Anh chắc chắn sẽ làm cho em thực sự sống lại, chờ anh.”
Hướng Huyền biết rằng anh ta làm như vậy là không được phép cho nên anh mới ở lại chỗ này. Nơi này có tất cả mọi thứ anh ta cần, thậm chí có thể cung cấp cho anh ta một môi trường yên tĩnh mà không bị quấy rầy. Anh ta muốn em gái mình sống lại, đó là người thân duy nhất của anh, miễn là có một chút khả năng thì anh vẫn không bỏ cuộc.
Ngay cả khi chính trong thâm tâm anh ta biết là có được khả năng rất nhỏ, hoặc là ngay cả khi anh thực sự tạo ra một cơ thể mới, thì thứ sống trong cơ thể mới này có phải thật sự là em gái anh hay không.
Xem em gái xong, Hướng Huyền quay lại phòng thí nghiệm chuẩn bị tìm Chu Kim, chắc chắn tên này còn giấu diếm điều gì đó.
Chương 11: Bước đầu
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Như Tào Văn mong muốn, xe quân sự và xe tang lễ cùng nhau chạy đến đại bản doanh của băng đảng tội phạm, Triệu Lam cũng đi cùng.
Triệu Lam và Tào Văn là bạn học cũ, cả hai đều là sinh viên được Tưởng Anh Hào trong căn cứ quân sự thành phố A đưa ra.
Tào Văn đã nói với Triệu Lam chuyện mình gặp phải, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trong đại bản doanh này thì Triệu Lam vẫn không khỏi chấn động trong lòng. Cảnh này đúng là đẫm máu và điên cuồng.
“Đỉa Độc... Thế mà toàn bộ thành viên của chúng chết hết rồi? Bởi vì những gì ông nói... Thẻ? Thẻ bài đâu?”
Tào Văn đưa cho Triệu Lam những lá bài mà anh thu thập được.
Triệu Lam đánh giá những thẻ bài này, không biết làm bằng chất liệu gì mà chúng tinh xảo vô cùng, óng ánh long lanh, có văn tự khiến người ta không hiểu.
“Cái gì đây? Lá bài sao? Ngược lại làm rất...” Một âm thanh đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.
Triệu Lam chợt cất bài đi, còn Tào Văn thì đẩy người nọ ra, “Nhìn bậy bạ cái gì đó?!”
“Xin lỗi. Tôi thuận mắt liếc sang một cái thôi, không cố ý nhìn trộm.” Người đàn ông xin lỗi ngay, trông thật chân thành. Làn da của anh ta rất trắng, dáng dấp khá đẹp trai, lộ pha vài phần gầy gò, lúc này tay đeo găng tay của anh ta dính toàn máu tươi vì đang cầm một cái đầu người chết không nhắm mắt.
Tào Văn không biết người này, chỉ cảm thấy hơi thở trên người anh chàng này khiến anh chẳng thoải mái, anh bèn hỏi Triệu Lam: “Người này là ai?”
“Người thu xác của nhà tang lễ.”
“Tôi nhớ rõ người thu xác trước kia là một lão già.”
“Cũng chả phải à, ông kia già rồi nên tìm cháu trai để kế thừa tài nghệ chứ sao.”
Những người thu xác của nhà tang lễ đã được đào tạo chuyên nghiệp, mấy thi thể được dọn vừa nhanh lại tốt. Đám xác bị phân chia đã được ghép lại gọn gàng khi đặt trên xe tang, đưa đến nhà tang lễ để xếp cho gọn rồi chờ pháp y đến kiểm tra. Đến khi sổ hỏa táng được đưa tới thì mấy thi thể này sẽ được đốt cùng nhau.
Tào Văn và Triệu Lam rời khỏi đại bản doanh Đỉa Độc đẫm máu, mang theo thẻ bài chạy về phía căn cứ chỉ huy.
...
Bên trong vùng đất bị vứt bỏ.
Khu an toàn 3, văn phòng Trưởng khu nhanh chóng rơi lại vào yên tĩnh. Trong một thời gian dài không có động tĩnh đã khiến cho những người canh gác bên ngoài không thể không nhìn nhau, thậm chí còn căng thẳng hẳn.
Một người đi lên trước đang dợm gõ cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra, mùi máu tươi và sức uy hiếp làm người ta hít thở chẳng nổi đã đập vào mặt.
Chợt người ngoài cửa lùi lại.
An Duệ đi ra khỏi tòa nhà, một tay anh nắm lấy một cái đầu, kéo chủ nhân của cái đầu ra theo.
Mặt mũi Trịnh Phong đầy máu bị túm đầu kéo lê, thoạt trông sắp bị đánh chết, cả người hắn không có sức lực y như một cái bao tải rách.
Thân hình An Duệ cao lớn, bình thường anh đã rất uy nghiêm, nhưng giờ phút này không biết là vì không khí mù mịt sau lưng anh, là vì thi thể nằm trên mặt đất, hay là vì ánh mắt của anh đã thay đổi, lực uy hiếp hơn xa trước, đã khiến bọn họ hoàn toàn chẳng dám rút súng.
“Đại, đại ca…” Ai đó đã lúng ta lúng túng lên tiếng.
An Duệ liếc nhìn người kia một chút, trên khuôn mặt không có biểu hiện gì.
An Duệ một mạch nắm lấy đầu Trịnh Phong kéo hắn đi làm người tuần tra trên đường hoảng sợ; đám người trốn trong phòng y như đà điểu chôn đầu vào cát cũng vô thức đi ra liên tiếp, theo sau mông An Duệ.
Cuối cùng An Duệ đưa Trịnh Phong đến trong hội trường. Ánh sáng của hội trường đã được thắp lên, chiếu rõ rành sáng tỏ cả thảy mọi thứ ẩn trong bóng tối.
Ánh mắt An Duệ đảo qua đám người phía dưới, có người nhìn thấy thì vui mừng, đặt hai tay ôm trước ngực, làm ra bộ dáng tạ ơn trời đất; mấy người thì chừa ra vẻ chột dạ và lo lắng, chắc hẳn trong mắt bọn họ nghĩ thì giờ đây đã có kết quả cho cuộc đối đầu giữa An Duệ và Trịnh Phong. An Duệ thắng, Trịnh Phong bọn họ giành chức thất bại.
“Mọi người này, tối nay đã xảy ra một chuyện, mọi người cũng biết cả rồi.” An Duệ đưa Trịnh Phong lên trước mặt, để mặt hắn ta hướng về phía đám đông.
Đám đông phát ra một sự xáo trộn nhỏ.
“Trịnh Phong, khi tôi 17 tuổi là đã cứu được cậu ấy khi cậu ấy mới 9 tuổi. Bây giờ con sói trưởng thành, cảm thấy chức vua sói này nên do cậu ấy làm, các anh nghĩ sao?” Giọng An Duệ nặng nề. Thật ra An Duệ là một người không khó hiểu, giọng nói của anh thường tràn ngập tràn ngây thơ tốt bụng và đầy ánh nắng mặt trời, làm mọi người rất dễ dàng có thiện cảm, đồng thời cũng làm người ta ghét anh. Vậy mà lúc này đây, giọng nói luôn trong trẻo tựa như hơi nặng nề, làm nào có ai nghe ra được cảm xúc gì, nhưng bản năng của mọi người vẫn cảm thấy nguy hiểm.
“Tên này đúng là thằng ngu nói chuyện viễn vông!”, có người nói ngay, “Khu 3 là do anh thành lập, chắc chắn anh sẽ là người đứng đầu. Người này vong ân phụ nghĩa, đáng đời nhận kết cục này!”
“Đúng đúng đúng...”
An Duệ lại nở nụ cười: “Vậy tối nay, tại sao không có mấy người đứng ra ngăn cản Trịnh Phong?”
Cảnh tượng trong nháy mắt lại lặng như tờ, không ai dám nói mình không biết. Bởi lẽ thật ra đám Trịnh Phong đã nói dõng dạc bảo họ dùng biện pháp từ lớn hóa nhỏ, để từng nhóm kiểm soát lẫn nhau, hoặc dụ dỗ hoặc uy hiếp, cuối cùng làm cho từng tập thể giữ im lặng, hình thành một trận tạo phản ép người ta xuống chức trong im ắng vào đêm nay.
Trịnh Phong muốn để An Duệ sụp đổ, mà chỉ có sự phản bội toàn dân này mới có thể khiến An Duệ chịu đau đớn nhất, tạo cho sự hồn nhiên của anh một cú trí mạng nhất.
Điều Trịnh Phong ghét nhất chính là sự ngây thơ của An Duệ. Rõ ràng đã từng là một người bị bỏ rơi thế mà anh vẫn còn mong muốn cứu người khác như một anh hùng. Cũng vì thế mà khiến hắn gặp nạn mấy lần, suýt nữa thì chết đi.
“Là Trịnh Phong ép chúng em.”
“Trịnh Phong nói nếu chúng em dám nói nhiều chuyện là cắt luôn lưỡi chúng em; còn dám nhìn thêm là móc luôn mắt chúng em; cuối cùng sẽ ném chúng em vào trong Lò Giết Mổ!”
“Đúng vậy, đúng vậy đó...”
Bọn họ bảy miệng tám lưỡi lên án. Bọn họ yếu đuối như vậy, so sánh là kém đội súng ống đầy đủ, nếu không thì sao mà nghe theo mệnh trời, ai thắng là nhận ngay làm đại ca chứ?
“Nhưng tôi lại nghe được bởi vì các cậu bất mãn với tôi, “ An Duệ cho hay, “Bởi vì tôi có ý định nhận người tị nạn Khu 4.”
Người cai trị Khu 4 tàn bạo khôn cùng, thường xuyên chọn người làm vật cống dâng lên cho Lò Giết Mổ, người dân Khu 4 khổ chẳng thể tả bèn cầu cứu An Duệ ở Khu 3. Như mọi người đều biết, An Duệ là người có lương tâm duy nhất trong vùng đất bị bỏ rơi, chỉ khi cầu anh giúp đỡ thì mới được cứu vớt.
Tuy nhiên cứ để như vậy ắt giữa Khu 3 và Khu 4 chắc chắn sẽ trở mặt, chưa kể nhóm người tị nạn này sẽ đổ xô vào và họ phải phân chia vật tư và thực phẩm. Sau khi được giải cứu bởi lòng tốt này của An Duệ, người dân Khu 3 đã rất sợ sự ổn định này bị phá hủy, thế là họ bắt đầu chú ý tới lòng tốt này của An Duệ, để rồi cảm thấy rằng anh cứ như muốn làm thần thánh, ai cũng muốn cứu. Nhiều người ở Khu 3 cũng chất chứa giận giữ với lòng tốt của An Duệ từ lâu.
Cho nên lần này bọn Trịnh Phong vừa châm ngòi là có ngay chuyện tối nay.
Ánh mắt An Duệ đảo qua gương mặt vừa nhút nhát vừa ích kỷ của từng người này, “Thứ mọi người muốn thì tôi thấy rồi. Một khi mọi người đã muốn tuân thủ những tháng ngày dùng luật rừng, mạnh mẽ thì sống, tôi sẽ làm như các cậu mong muốn.”
An Duệ buông tay ra để Trịnh Phong ngã xuống đất.
“Thật sự tôi không thích hợp để làm chức Trưởng khu này, trong mấy người các cậu ai thích thì cứ làm, yêu ngày nào thì sống qua ngày đó.” An Duệ nói.
Ai nấy đều ngỡ ngàng.
“Đại ca, ý anh là sao?”
“Trưởng khu, anh muốn bỏ mặc tụi này sao?”
“Đừng mà, anh đừng có làm thế…”
Có người giữ lại thật tình, lệ rơi đầy mặt, sợ thật sự bị An Duệ bỏ lại. Họ là những người vui mừng khi An Duệ giành chiến thắng trong cuộc cạnh tranh cho chức vua sói tối nay.
An Duệ nhìn những khuôn mặt này với nội tâm bình tĩnh, trong đầu anh hiện lên bóng dáng của người bí ẩn mặc áo choàng, tỏa ra nguy hiểm chết người. Vậy nên trên mặt anh cũng có một chút dao động, siết chặt ngón tay đang run rẩy.
“Trên đời này không có chuyện tốt dạng muốn một thứ gì đó mà lại không chiến đấu cho chính mình, cứ mong đợi nó rớt xuống từ trên trời.” An Duệ mở miệng: “Mấy người không đền đáp lòng dũng cảm của tôi bằng cái chết nhưng yêu cầu tôi bảo vệ và chở che mấy người như thánh thần. Chẳng lẽ đây không phải là tính cách mà mấy người ghét, không mong tôi sẽ có à? Con người đã lựa chọn gì thì phải nuốt được hậu quả của nó, mấy người tự cầu phúc cho mình đi.”
An Duệ dứt lời thì cất bước rời đi chẳng chút do dự. Nếu anh chết tối nay, tất cả mọi người trong Khu 3 là đồng lõa. Những người này là hung thủ giết anh, song anh không giết họ để trả thù mà chỉ chọn rời đi, không che chở cho họ nữa, để họ phải đối mặt với sự lựa chọn của mình chính là lòng tốt cuối cùng của anh.
Còn anh, sau cuối anh cũng có chuyện khác mà mình muốn làm.
Người dân Khu 3 bị bỏ lại phía sau không ngờ được sẽ có kết quả như vậy. Đến cùng, họ vẫn toại nguyện thoát khỏi chuyện hy sinh cho người khác, đồng thời cũng khiến họ rời bỏ An Duệ, người đã hết mình vì người. Đây vốn là chuyện họ nên thấy may mắn, An Duệ không thích hợp làm lãnh đạo, anh không đủ tàn nhẫn; nhưng không biết vì sao khi nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng bọn họ lại dâng lên một loại cảm giác bất an, trên mặt cũng hiện mê mang.
Trịnh Phong ráng sức thở phào hơi thở nhẹ nhõm cuối cùng, hắn dùng Thuốc Phục Hồi giấu trong quần lót nên đến cuối cũng sống lại. Hắn đứng dậy từ mặt đất, lắc lư như sắp gục, nụ cười trên mặt trông có vẻ quái dị: “Bày cái mặt đưa tang làm gì? Chúng ta thắng rồi! Đã đuổi thằng cho An Duệ muốn làm thánh đi rồi! Bây giờ chúng ta không còn phải lo lắng về việc bị chọn ra ngoài, mạo hiểm cho những người không liên quan; cũng chẳng cần bận tâm bản thân mình sẽ ăn không ngon mà phải chia đồ ăn trong ngột ngạt và khó chịu!”
Lời nói của Trịnh Phong đã làm phai nhạt lòng biết ơn và áy náy của mọi người đối với An Duệ ngay lập tức.
Trịnh Phong khựng lại một lát rồi mới phóng tới phòng đọc sách của Trưởng khu. Phòng đọc sách vẫn còn giữ bộ dáng lộn xộn rách nát, Trịnh Phong cố nén đau đầu để tìm kiếm gì đó trên mặt đất.
Thẻ bài, chắc chắn Cánh Ác Ma của hắn đã biến lại thành thẻ bài, những người khác đã chết, dám chắc là thẻ đã rơi xuống đất, hắn còn nhớ là An Duệ đã không nhặt nó lên.
Tuy nhiên dù Trịnh Phong có đào sâu tới cỡ nào thì hắn cũng chẳng tìm thấy được bất kỳ lá bài gì. Trịnh Phong lập tức nhớ tới cái gì đó thì sắc mặt tái mét.
Trong bóng tối, một đôi cánh vỗ bay về phía bức tường lưới điện.
Người đàn ông có cánh đằng sau được gọi là Chu Kim.
Kẻ này vừa bay vừa không nhịn được mà phát ra tiếng cười. Y thật đúng là có số may mắn, rút trúng Áo Choàng Tàng Hình rồi, một kẻ cơ trí như y đã ném súng xuống và mặc ngay cái áo choàng đó vào để trốn mất trong khoảnh khắc An Duệ và đám Trịnh Phong nổ súng. Sau khi An Duệ giết người, y bèn lén lút nhặt tất cả các thẻ.
Vì vậy, y đã trở thành bên thắng đậm nhất tối nay.
Tạm biệt! Y sắp rời khỏi nơi quỷ quái này, y muốn tới mấy thế gia võ cổ để canh giữ thành thị, vừa có thể tránh bị quái vật tập kích, lại có thể dựa vào những lá bài này để sống những ngày vượt lên trên người khác. Chỉ có thằng ngu mới muốn tiếp tục ở lại nơi đây!
Chu Kim phấn khích đến nỗi đôi mắt đỏ bừng, nhưng y nào có chú ý rằng ở một tòa nhà cách đó không xa, có một khẩu súng bắn tỉa đang nhắm vào y.
“Tôi chưa bao giờ thấy loại quái vật này?” Tay súng bắn tỉa cau mày và nói, “Trông giống như một người đàn ông, biểu hiện cũng kỳ lạ.”
“Người đàn ông với đôi cánh chim thì không phải quái vật thì là thứ gì? Mau bắn đi, quái vật bay quá nguy hiểm.”
“Phụt” Bộ phận giảm thanh giúp tiếng súng phát ra thật nhẹ nhàng giữa bầu trời đêm.
...
Căn cứ quân sự thành phố A.
Tòa nhà ký túc xá của trung tướng.
Tưởng Anh Hào nhìn thẻ bài trước mắt, “Đây chính là thẻ bài cậu nói?”
“Đúng vậy.” Tào Văn cầm một trong những lá bài và nhẹ nhàng vung lên, cây bút có hình dáng quỷ dị âm u xuất hiện trên tay anh, “Cây bút này chính là Bút Phán Quan Của Ác Ma, chỉ cần viết tên và cách chết là có thể đặt người ta vào chỗ chết. Nhưng mà hiện tại không còn mực nữa.”
Đột nhiên xuất hiện một cây bút dữ tợn quái dị đã khiến Triệu Lam và Tưởng Anh Hào ai nấy đều giật mình.
Bút Phán Quan Của Ác Ma đã không còn mực, nhưng mấy lá bài khác vẫn còn sử dụng bình thường được. Rất nhanh Triệu Lam và Tưởng Anh Hào không thể không tin lời Tào Văn, vậy mà đúng thật có sự tình thế này!
Nếu nói sự xuất hiện của các thế gia võ cổ là khoa học thì sự xuất hiện của Lò Giết Mổ cũng miễn cưỡng có thể được giải thích bằng khoa học. Cho đến nay, nhóm vô thần tin rằng Lò Giết Mổ là một âm mưu của người ngoài hành tinh xa xôi. Tưởng Anh Hào và Triệu Lam cũng là những người vô thần, nhưng trước mắt có món đồ thế này thì làm sao dùng khoa học để giải thích đây?
“Nhưng mà thủ trưởng, sự xuất hiện của biến số này có thể là một bước ngoặt cho chúng ta không? Có lẽ nói không chừng chúng ta khổ tận cam lai.” Triệu Lam bảo.
“Kết quả của Đỉa Độc nằm ngay trước mắt.” Tào Văn không đồng ý, anh đã tận mắt chứng kiến sự điên rồ của băng đảng Đỉa Độc và cũng phải chịu đựng sự cám dỗ đó, anh biết nó nguy hiểm như thế nào. Anh cảm thấy đó là chuyện tranh ăn với hổ.
Triệu Lam: “Nhưng Đỉa Độc là một băng đảng tội phạm hạng A, chết còn chưa hết tội. Ông Tào này, ông có bao giờ tự hỏi tại sao tất cả thành viên của Đỉa Độc chết hết mà mình ông vẫn còn sống không?”
“Bởi vì ông đây goan cường chống lại cám dỗ, không rút thẻ.”
“Tại sao ông không nghĩ là lỡ đâu cô nàng đó biết ông là người tốt?”
“Đó chỉ là phỏng đoán của ông mà thôi, tôi chỉ biết rằng chúng ta không đặt cược nổi. Nếu những thẻ này rơi vào đám đông và mọi người biết sự tồn tại của chúng, ông nói xem thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì? Cơ hội xoay chuyển? Năm đó sau khi các quốc gia phát hiện ra quy tắc trò chơi của Lò Giết Mổ cũng cho rằng có chuyển biến, kết quả thì sao?”
Triệu Lam chợt thất thanh.
“Có phải hay không, chẳng phải là chuyện chúng ta điều khiển được.” Tưởng Anh Hào mở miệng: “Các cậu không thể tiết lộ một câu về chuyện này với bên ngoài, tôi phải liên lạc với thầy Tô ngay lập tức.”
“Thầy Tô?” Trên mặt Triệu Lam tỏa ra màu sắc như thiếu nữ theo đuổi thần tượng. Tào Văn thì ôm cánh tay và bĩu môi.
Ban loại bỏ các mối nguy hiểm tiềm ẩn về an ninh quốc gia có tên mã số là 0, là một bộ phận đặc biệt ẩn giấu của chính phủ và họ cũng có một bí danh là “Thiên Nhãn”. Tưởng Anh Hào tin rằng chỉ có do tòa 0 ra tay thì mới có thể tìm ra chuyện xảy ra của những thẻ bài cùng với sinh vật làm thẻ này.
Tất nhiên bên cạnh đó còn có một lý do khác.
...
Thiếu nữ áo đỏ đột nhiên xuất hiện đã nện một quả bom vào mấy thế gia lớn, chấn động đến mức ban đêm họ không ngủ ngon giấc, đặc biệt là người nhà họ Tần.
Từ đầu bậc cha chú nhà họ Tần còn đang uống trà, bình chân như vại ở các thành phố khác để chờ chính phủ chịu thua, bàn giao thẩm quyền quản lý thành phố. Đột nhiên họ nghe được tin tức này bèn gói ghém đồ đạc chạy nhanh về.
Lúc ấy bọn họ chỉ có một suy nghĩ — có phải có người muốn cướp địa bàn nhà họ Tần bọn họ hay chăng?
Các thế gia lớn canh giữ ở mấy thành phố, mỗi người quản lý Lò Giết Mổ trên địa bàn của mình, đây cũng là chuyện ngầm hiểu cho nhau, nào có cái chuyện tự tiện nhúng tay vào việc nhà người khác?
Tuy nhiên cô gái đó xuất hiện đột ngột như vậy, lúc biến mất cũng vô cùng bất ngờ khiến không ai tìm ra được mảy may tung tích gì, máy giám sát trên đường theo dõi cũng hiu quạnh. Đồng thời chẳng có gia tộc võ cổ nào khác thừa nhận đây là người nhà mình, ngay cả nhà họ Mộ Dung cũng phủ nhận, nói đây không phải là thiên tài nhà họ.
“Chẳng lẽ là cao nhân mới hiện diện?”
“Lò Giết Mổ đã xuất hiện trong 20 năm, tôi nghĩ rằng thế hệ vai vế lớn tầm mình đã xuất hiện hết rồi.”
“Nhưng không có lời giải thích hợp lý hơn.”
“Đã như vậy...” Gia chủ nhà họ Tần nhìn về phía con trai cả: “A Thiềm, chuyện này để con đi làm, nhất định phải tìm được cô gái đó. Hôm nay cô ta mới xuất hiện ở thành phố A, chắc là sẽ không rời đi nhanh như vậy.”
Tần Thiềm hạ mắt: “Vâng.”
“Nếu nhà họ Tần chúng ta có một vị cao thủ thế này gia nhập, về sau thành phố A sẽ an toàn hơn. Nếu có thể bên này còn có thể hỗ trợ chính phủ để phu lại phía tây, điều này rất có ích cho nước ta đấy.”
“Đúng vậy đúng vậy này...”
Trương Hoài Lâm ngồi ở vị trí cuối cùng của hàng đệ tử ngẩng đầu nhìn mấy người nhà họ Tần phía trước bày tỏ lòng hào hiệp vì nghĩa lớn, yêu nước thương dân, bèn nở nụ cười gằn. Anh ta thầm nghĩ giả mà vị cao nhân kia có vào cửa nhà họ Tần mấy người thì mới xong đời, sợ là không bị ép bức để giao ra bí tịch võ công, thì cũng bị biến tài sản cá nhân thành tài sản nhà họ Tần bọn họ, tựa như hà họ Trương của anh vậy.
Lấy lại phu phía tây? Cái này nói ra xong càng mắc cười hơn nữa.
...
Đột nhiên Chu Kim bị bắn vào vai bèn ngay lập tức rơi xuống vì mất cân bằng trên không, đôi cánh bị mắc kẹt trên dây điện, cả người y treo lủng lẳng giữa không trung.
Tình cờ bên dưới có mấy con quái vật linh cẩu dữ tợn đang gặm nhấm một xác chết, chúng ngửi thấy mùi máu tươi thì nhanh chóng tụ tập lại, nhảy tới nhảy lui bên dưới, muốn kéo miếng thịt béo từ trên trời rơi xuống này vào trong miệng.
Chu Kim vừa nhìn thì lúc này sợ tới mức mặt trắng bệch, y giật giật cánh, song, cánh mạnh mẽ làm sao, bay cao nhường nào, cũng liên quan đến lực phát ra của một người. Giờ đây vai trái Chu Kim trúng đạn, hai bên cánh không thể cùng lúc tạo ra lực, thế là chẳng những y nào có thể bay lên mà ngược lại, y suýt nữa để cho mình rớt xuống. Chuyện này làm y sợ tới mức kêu to oái oái.
“Đúng rồi! Áo Choàng Tàng Hình!” Y gấp rút lấy Áo Choàng Tàng Hình ra và giấu thân mình. Nhưng mà dù cơ thể đã biến mất thì máu vẫn còn nhỏ giọt, khiến đám quái vật hoàn toàn không rời đi.
Lúc này Chu Kim nhớ lại cả hai thẻ này đều là thẻ giới hạn thời gian, đôi cánh sẽ biến lại thành thẻ trong vòng vài phút... Nghĩ đến đây thì dĩ nhiên y lại có là một con đường chết. Làm sao có thể như vậy, rõ ràng lúc trước mình còn cảm thấy mình sắp có cuộc sống thần tiên...
Và ở đầu kia, bên cạnh tay bắn tỉa có một người đàn ông nhìn thấy cảnh này với kính viễn vọng thì ngơ cả người.
“Chuyện gì đang xảy ra...”
Họ thấy cái người chim vừa bị bọn họ bắn rớt từ trên trời rồi treo trên dây điện, đầu tiên thứ này biến mất rồi sau lại xuất hiện, còn há miệng như kêu cứu. Đúng vậy, cái khẩu hình miệng này là đang kêu cứu mạng!
“Đó là con người à?”
“Đi qua cứu không?” Người bắn súng hỏi.
Người đàn ông trầm ngâm trong đôi giây, “Cứu. Tôi muốn xem cái cánh kia của tên này là có chuyện gì, cái gì mà vừa biến mất lại xuất hiện nữa.”
“Đi.” Người lính bắn súng đứng dậy, quay súng bắn tỉa ra phía sau và xoay người đi ra ngoài.
Được người xạ thủ nhường chỗ, người đàn ông kia đã trượt ngay tới trước cửa sổ. Có ít tia sáng chiếu vào thì mới nhìn ra đây là một người con trai ngồi trên xe lăn, một khuôn thon gầy với khuôn mặt có xương gò má nhô lên cùng một đôi mắt u tối và mặc áo khoác trắng.
Đó là Hướng Huyền, Trưởng khu 6, một người từng rất nổi tiếng trong lĩnh vực phẫu thuật. Ngày nay trong giới y học trong và ngoài nước cũng thường xuyên có những người thấy tiếc nuối khi đề cập đến sự biến mất của Hướng Huyền, ai nấy toàn nghĩ rằng anh đã chết trong một lần Lò Giết Mổ nào đó hạ xuống; mấy ai ngờ được anh không chết và ở trong thế giới bên ngoài bức tường lưới điện.
Tay súng lái một máy bay chiến đấu nhỏ đi qua, trong thành phố nguy hiểm này, bay trên bầu trời cũng chả an toàn được bao nhiêu. Âm thanh phát ra sẽ đánh thức một số con quái vật đang ngủ say; đó là chưa kể có mấy con sẽ tạo ra sóng âm thanh làm nhiễu cảm biến radar và cuối cùng trong trường hợp người lái không hiểu rõ tình hình bên dưới, người đó cứ thế sẽ tự đưa mình vào miệng của quái vật.
Nhưng miễn là không đi xa, không bay tới chỗ cao, thì chả cần dựa vào radar và các thiết bị khác.
Cánh Ác Ma của Chu Kim đã đến thời hạn nên mất tác dụng, y rơi xuống ra khỏi dây điện ngay lập tức.
Đám quái vật xông lên xé rách, uổng công Chu Kim sử dụng Áo Choàng Tàng Hình trong khi máu chảy ra đã để lộ vị trí của y, đúng là hoàn toàn vô dụng. Ngay trong thời khắc tuyệt vọng, máy bay chiến đấu đã đến, tay súng nhanh chóng giết chết mấy con quái vật, trước khi nhiều con quái vật khác đến, anh ta kéo Chu Kim lên máy bay trốn thoát.
Có con quái vật đang ngủ say trên đường phố nơi xa muốn thức dậy như thể có tiếng động phát ra quấy rầy nó, dọa cho Chu Kim run rẩy cả người.
Tay súng vừa lái máy bay chiến đấu vừa ngậm một điếu thuốc.
“Người, người ở Khu 6?” Chu Kim nhận thấy hình xăm nổi hẳn trên cánh tay tay súng, đó là dấu hiệu của người Khu 6.
Tay súng phớt lờ y.
Chu Kim đau mặt đến méo mó, nhưng đồng thời y lại thấy may mắn vì mình sống sót sau tai nạn. Y bị cắn vài miếng thịt, răng của những con quái vật nhỏ thuộc dạng có bờm đó có virus, người bị cắn sẽ nhanh chóng phát bệnh và chết đi, chỉ có Khu 6 mới có thuốc chữa!
Nhưng...
Chu Kim đảo mắt, “Người vừa mới bắn tôi là anh à?”
“Chính là ông đấy, mày có ý kiến gì?” Tay súng liếc y một cái trong làn khói.
“Nào dám.”
Chu Kim cắn răng, nghĩ thầm thế thì chắc chắn nhằm vào thẻ bài của hắn. Thật ghê tởm, nếu không lấy thẻ ra thì bọn họ sẽ cứu mình sao? Chu Kim suy nghĩ một chút, lúc mình bị cắn cũng không quên nhặt hẻ bài giấu vào trong quần lót, đây là chỗ bí mật nhất, có lẽ chẳng có ai lục soát chỗ này của mình, không buồn nôn không chết người.
Đại bản doanh của Khu 6 nằm trong một viện nghiên cứu, không biết họ dùng biện pháp gì mà đám quái vật cỡ nhỏ sẽ tránh xa viện nghiên cứu này, như thể chỗ này tản ra một thứ khiến chúng buồn nôn. Chỉ có những con quái vật cỡ trung bình và lớn mới có thể gây ra mối đe dọa cho họ, nhưng họ vẫn còn những cách khác để loại bỏ các mối đe dọa.
Phía trước viện nghiên cứu có một cái tháp chuông cao được Khu 6 coi là đài quan sát để sử dụng, khi nãy tay súng đã ở đây bắn Chu Kim.
Tay súng kéo Chu Kim, người đã mất máu và không còn có sức để đi tới.
“Ai đây?”
“Chỉ vì chuyện này?”
“Là vật thí nghiệm cho thuốc mới?”
Trên đường đi, Chu Kim thấy một số người. Khác với những người yếu, bệnh tật, nam nữ già trẻ của Khu 3, Khu 6 là khu tinh anh do Hướng Huyền xây dựng, chỉ tiếp nhận những người trẻ tuổi mạnh mẽ. Thế nên một mạch đi tới này, ai nấy toàn là những người có hơi thở rất mạnh mẽ, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy súng ra bắn giết khắp nơi.
Rất khác với Khu 3.
Tay súng không trả lời, anh ta cứ kéo Chu Kim đi thẳng đến một phòng thí nghiệm.
Hướng Huyền đang ở trong phòng thí nghiệm, anh ta ngồi trên một con robot, điều khiển robot đi tới trước sau tới lùi vô cùng linh hoạt; phía trước người anh ta là một cơ thể con người đầy gân xanh, trông khủng khiếp khôn cùng. Đáng sợ hơn nữa là cơ thể con người này vẫn còn sống, phần ngực được mở ra một phần, nhìn thấy được trái tim đang đập bên trong
Người đàn ông này vẫn chưa chết, đây là một thí nghiệm trên cơ thể sống.
Chu Kim thiếu chút nữa không tự chủ được. Sau khi bị ném xuống đất, rõ ràng y đã thoi thóp thở nhưng vẫn lập tức giãy dụa lên tiếng: “Ngài Hướng... ngài Hướng cứu tôi một mạng đi. Tôi… tôi sẽ cho ngài biết biết một bí mật vô cùng lớn!”
“Ý anh là chuyện sau lưng anh có mọc ra cái cánh?” Mắt Hướng Huyền đảo qua người y, trong nháy mắt đó Chu Kim run lên, y cảm thấy có lẽ giây tiếp theo người này sẽ cầm dao mổ cắt bỏ cơ thể mình để kiểm tra.
“Không, tôi không có cánh mọc đằng sau lưng, tôi có cánh vì chuyện khác. Tôi sẽ chết, cứu tôi, tôi sẽ nói với ngài hết tất cả...” Chu Kim nói xong thì hơi thở càng ngày càng yếu.
Hướng Huyền lái robot đưa người anh ta tới ngay trước mặt Chu Kim. Anh ta cầm lấy ống tiêm và thuốc nằm cách nhau trên cái mâm bên cạnh rồi tiêm cho Chu Kim một mũi.
Chẳng bao lâu có hai người phụ nữ gợi cảm trông giống như y tá bước vào, nhanh chóng băng bó cho Chu Kim, đưa y lên một bàn thí nghiệm trống.
Khi Chu Kim tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, y phát hiện mình bị còng tay trên bàn thí nghiệm bèn sợ hãi phát ra tiếng kêu, đồng thời vô thức nhìn về phía vị trí giấu thẻ bài của mình.
“Nơi đó cất giấu cái gì ghê gớm lắm à?” Giọng của Hướng Huyền vang lên bên tai.
“Không, không!” Chu Kim vội vàng phủ nhận.
“Để tôi đoán, hôm qua các anh gặp một người cao ráo bí ẩn, người này đã cho các anh vài thứ.” Hướng Huyền mở lời.
Tim Chu Kim thót lên một cái, “Chẳng lẽ ngài cũng gặp...”
“Những gì đã xảy ra ở Khu 3 đêm qua đã lan rộng khắp các khu hôm nay rồi. Một đám chó mèo muốn giành chức, An Duệ tốt bụng vô biên bỏ đi. Tuy rằng An Duệ này cũng coi như là người mạnh nhưng chỉ là dạng người máu mủ bình thường, chưa kể đầu óc còn không nhanh nhạy. Nay cậu ra có thể bình an rời khỏi cái ổ vong ơn phụ bạc đó là chính chuyện rất kỳ rồi.” Giọng điệu Hướng Huyền bình thản, “Tôi còn nghe được tin tức, An Duệ đi ra an toàn dưới sự bao vây của đám quái vật có bờm cỡ nhỏ. Chẳng lẽ cậu ta biến thành cái gì mà... gân cốt cứng như thép hay sao?”
Da đầu Chu Kim tê rần, tê rần vì cũng là người như nhau mà sao đầu óc có thể chênh lệch lớn như vậy. Nghe nói trước đây Hướng Huyền là một thiên tài thế mà chẳng hiểu làm sao lại sa cơ tới mức này khi phải giãy giụa để tồn tại ở nơi bị vứt bỏ ma quái như vầy cùng với bọn họ.
“Không, không sai, tên đó quả thật biến thành xương cốt sắt thép.” Chu Kim sợ nếu y không nói nữa thì Hướng Huyền sẽ tự mình suy đoán ra, không có cơ hội cho y thể hiện thế là y nói vội.
Hướng Huyền bày bộ dáng đưa tai lắng nghe.
Chu Kim kể lại sự việc tối qua một lần.
Hướng Huyền nghe xong thì im lặng, kế đó nhìn Chu Kim với thần sắc có chút cổ quái.
Từ đầu anh ta còn nghĩ rằng có một cao thủ xuất hiện gì đó, có lẽ là một nhà khoa học thiên tài như mình khi tiến hành nghiên cứu về sự hợp nhất giữa quái vật và gen của con người rồi để cho Chu Kim mọc cánh, để An Duệ có được gân cốt sắt thép. Kết quả là Chu Kim đã nói gì với anh ta đây? Anh ta là một kẻ vô thần, anh ta không tin những thứ này.
“Ngài Hướng, ngài không tin lời tôi nói?”
“Anh nghỉ ngơi đi.” Hướng Huyền nói đoạn, rút máu của Chu Kim khi y đang ngủ để nghiên cứu, so với lời của Chu Kim, anh ta càng tin tưởng dụng cụ của mình hơn.
Hướng Huyền không tin lời của Chu Kim, hơn nữa Chu Kim còn bị trói vào bàn thí nghiệm, bên cạnh còn có một vật thí nghiệm đáng sợ nên y tuyệt đối sẽ không cho rằng Hướng Huyền là người tốt như An Duệ, không phải là cái người mà tự dưng cho y dùng thuốc, chờ y dưỡng thương cho tốt và để cho y vui vẻ nhảy nhót rời đi. Lúc này y rốt cuộc hối hận, muốn lấy thẻ bài ra để chứng minh lời nói của mình, đáng tiếc là Hướng Huyền lại không nghe mà đã xoay người rời đi.
Không giống như sự đối xử của người dân Khu 3 đối với An Duệ, rõ ràng người này là tên thọt, chỉ có thể ngồi xe lăn, không có tí đe dọa gì cả, song, người dân Khu 6 vô cùng tôn trọng và tin tưởng vào Hướng Huyền.
Vì vậy, xuất phát từ sự tin tưởng được khảm trong đấy lòng này, sẽ không có bất cứ ai tự ý vào phòng thí nghiệm của Hướng Huyền, ngay cả khi Chu Kim kêu rách cổ họng.
...
Bên ngoài bức tường là một phần ba diện tích đất nước, 3 thành phố lớn, 6 thành phố nhỏ, tổng dân số còn lại trong năm đó khoảng 500,000 người, nhưng không biết tại sao trong 20 năm qua, dân số này không chỉ chẳng giảm mà còn gia tăng.
Trước mắt hầu hết mọi người đang tập trung ở các thành phố lớn nhất, trong đó có thành phố V, thành phố gần nhất dưới bức tường. Thành phố V bị chia thành 9 khu vực, trở thành 9 thế lực.
Người đứng đầu của 9 thế lực giống như 9 ông chúa đất, ở chỗ này muốn làm gì thì làm, tận tình hưởng lạc, chuyện nguy hiểm thì cho người khác gánh vác còn việc vui lại để riêng mình hưởng.
Đây là những gì Trịnh Phong nhìn thấy trong mắt, vì vậy hắn vô cùng khao khát, đồng thời cũng ghét An Duệ khôn cùng. An Duệ luôn miệng coi hắn là em trai, để cho hắn làm phó Trưởng khu, kết quả là cuộc sống của hắn chả khác gì như người hầu phục vụ cho nhân dân.
Cho nên một ngày sau khi hắn trở thành Trưởng khu, hắn tuyên bố mở một bữa tiệc lớn để ăn mừng một phen. Ăn ngon uống sướng hiển nhiên sẽ làm cho tâm trạng thoải mái, Khu 3 đắm mình trong biển hạnh phúc thoát khỏi An Duệ.
“An Duệ bỏ đi?” Trưởng khu 1 nghe nói chuyện này bèn đứng ngay lên, xoa tay, “Được, lúc trước người tốt bụng không suy xét như An Duệ đã cứu ông một lần làm ông ngại đi cướp địa bàn người ta. Nếu hiện tại An Duệ đã ra đi, ông đây cũng chả cần khách sáo làm gì!”
“An Duệ ngốc nghếch rời đi thì Khu 3 còn tính là Khu 3 gì nữa? Vũ khí trong căn cứ để lại cho đám ngu ngốc đó cũng là một sự lãng phí. Đi, chúng ta đi giúp An Duệ dọn sạch sẽ!” Khu 2 lập tức có động tĩnh như thế.
Hiển nhiên Khu 4 sẽ không bỏ qua miếng thịt béo này.
Lương tâm này của An Duệ khiến người ta nhìn không vừa mắt, nhưng những người nhận được ân huệ của anh nào có ít. Đây cũng là nguyên nhân mà một đám người già yếu bệnh tật và nhát gan yếu đuối ở Khu 3 lại có thể an ổn sống sót nhiều năm như vậy. Nhưng mà những người ở Khu 3 hoàn toàn không thấy rõ hiện thực, còn tưởng rằng thế lực của mình mạnh mẽ lắm, nên có đổi người khác làm Trưởng khu cũng sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa dù thế nào chăng nữa thì những kẻ phản bội sẽ không hài lòng, nhất là khi phản bội lại cả một người như An Duệ. Họ có ghét tính cách của An Duệ hay không là một chuyện, còn biết đúng sai, biết ân huệ hay không lại là một chuyện khác.
Trong một khoảnh gian ngắn, số phận của tất cả mọi người trong Khu 3 đã nằm trong đầu của mỗi người muốn chiếm căn cứ quân sự Khu 3, như trăm sông đổ về một biển.
Đơn giản thì chỉ đơn giản là bị ném vào Lò Giết Mổ hoặc trở thành mồi nhử, và cuối cùng bị những con quái vật đó ăn hết thôi. Ai mà đi nuôi bọn họ chứ? Họ cũng chả phải là tên ngốc An Duệ.
Ở trong lễ hội, Khu 3 đã mở ra một ngày diệt vong.
Đối với kết cục này, An Duệ đã sớm có dự liệu. Nhưng đó không phải là lựa chọn của bọn họ à?
...
Tất cả các khu đều muốn phân chi một chén canh Khu 3, chỉ có Khu 6 bình tĩnh từ đầu tới cuối.
Không có gì khác, bởi vì Khu 6 không cần thêm địa bàn cũng đủ an toàn, không cần phải ngấp nghé vũ khí trong căn cứ. Ngoài ra còn có một điều nữa là Khu 6 có tiền nhiều lắm, hợp tác vô cùng thân thiết với bên ngoài bức tường.
Dưới bức tường lưới điện, một cánh cửa nhỏ mở ra, người không thể vượt qua nó mà chỉ có hàng hóa đi qua.
Những người bên trong và bên ngoài bức tường kiểm tra tiền và hàng hóa của mình xong, xác nhận rằng không có lỗi sai thì cửa sẽ đóng lại một lần nữa.
“Đây chính là thuốc xua đuổi quái vật nhỏ, khiến quái vật mất hứng thú với thịt người?” Một người mặc trường bào cổ kính vừa nhìn đã biết là quản gia của gia tộc võ cổ lên tiếng. Ông lấy ống nghiệm ra khỏi hộp, nhìn vào chất lỏng không màu bên trong và cau mày và hỏi.
“Không sai, chúng tôi đã thử nghiệm và 14 trong số 19 loại quái vật nhỏ hiện đang được biết đến có phản ứng căng thẳng mạnh mẽ đối với loại thuốc này.”
“Trong này thật đúng là loại người nào cũng có, ngay cả thứ này mà cũng làm ra được.” Chẳng qua nếu dùng loại thuốc này trắng trợn, cũng không biết là có tốt hay không cho những gia tộc như bọn họ…
“Không phải ai cũng làm ra được. Để làm ra thứ này cần một nhà khoa học tên là Hướng Huyền. Người này là một siêu thiên tài, ở tuổi 19 mà đã nổi tiếng trong ngành y tế trong và ngoài nước.”
“Sao lại không dẫn người thiên tài thế này ra?” Quản gia hỏi trong ngạc nhiên. Lúc trước khi rút lui, nhóm sơ tán đầu tiên chính là mấy nhân tài này, cho dù bị bỏ sót thì về sau biết còn có người ở bên trong thì chắc chắn sẽ có người nghĩ cách cứu ra. Đối với thế giới này mà nói, nhân tài còn quý giá hơn bao giờ hết.
“Đâu ra mà chúng tôi không dẫn, là do tự cậu ta không đi ra được. Hướng Huyền có một người em gái, lúc rút lui trước đã đã thất lạc với cậu ta, có cho nhiều người đi tìm cũng không tìm thấy. Thế là Hướng Huyền tự mình chạy vào tìm, sau đó không đi ra nữa.”
“Vẫn không tìm được sao?”
Người nói chuyện đến bên tai quản gia thì thầm: “Nghe nói đã tìm thấy rồi nhưng mà đã bị quái vật gặm mất nửa cơ thể. Chúng tôi hoài nghi là cậu ta bị kích thích lớn quá nên không được bình thường nữa. Cho nên những ống thuốc này cứ giao cho mấy người trước đã.”
Một thứ đồ do kẻ điên khiến người ta e ngại làm ra thì dù có tốt thì hiển nhiên chả ai dám sử dụng đại, nhất là trong tình huống các nhà khoa học bên ngoài của họ không có cách nào phân biệt được thành phần bên trong thuốc. Dù cho họ đã thực hiện mấy lần thí nghiệm nhưng cũng chẳng đủ, kế đó còn phải chia cho đám thế gia này. Khi Lò Giết Mổ xuất hiện, họ có thể phun thuốc này một lần nữa, đến lúc đó lại xem có hiệu quả ra làm sao.
“Đi.”
...
Khu 6.
Hướng Huyền thủy chung không thể kiểm tra ra bất kỳ thành phần nào mà anh ta không biết từ máu của Chu Kim, điều này khiến anh vô cùng hoang mang, không thể không đi tìm Chu Kim lần nữa.
Nhưng trước khi đi tìm Chu Kim, anh ta quyết định đi gặp em gái mình.
Anh đã không nói chuyện với con bé mấy ngày rồi, chắc chắn nó cô đơn lắm. Nếu như còn cơ thể, đoán chừng nó đã đánh anh rồi.
Anh bước vào cửa, không có giường trong phòng công chúa màu hồng, chỉ có một cái gì đó giống như một bể cá. Trong bể cá chứa một bộ não con người, nó được ngâm trong chất lỏng, phần đầu được kết nối với rất nhiều dây, có đường vận chuyển chất dinh dưỡng, cũng có đường vận chuyển dòng điện.
“Em này.” Hướng Huyền gõ vào bể cá. Thủy tinh phát ra một tiếng nhẹ, màn hình kết nối với bộ não con người tạo ra một số biến động.
Bộ não này vẫn còn sống và vẫn cảm nhận được âm thanh.
Hướng Huyền: “Anh chắc chắn sẽ làm cho em thực sự sống lại, chờ anh.”
Hướng Huyền biết rằng anh ta làm như vậy là không được phép cho nên anh mới ở lại chỗ này. Nơi này có tất cả mọi thứ anh ta cần, thậm chí có thể cung cấp cho anh ta một môi trường yên tĩnh mà không bị quấy rầy. Anh ta muốn em gái mình sống lại, đó là người thân duy nhất của anh, miễn là có một chút khả năng thì anh vẫn không bỏ cuộc.
Ngay cả khi chính trong thâm tâm anh ta biết là có được khả năng rất nhỏ, hoặc là ngay cả khi anh thực sự tạo ra một cơ thể mới, thì thứ sống trong cơ thể mới này có phải thật sự là em gái anh hay không.
Xem em gái xong, Hướng Huyền quay lại phòng thí nghiệm chuẩn bị tìm Chu Kim, chắc chắn tên này còn giấu diếm điều gì đó