“Phạm Thạc, Phạm Thạc, dậy đi, sáng nay em muốn ăn miến ngao anh nấu.”
Quý Phạm Thạc vừa quay người đã thấy có người ngồi bên cạnh, dây áo ngủ ở tay trái rơi xuống, làn da trắng muốt hòa trong không khí như đang quyến rũ anh.
Quý Phạm Thạc ngồi dậy, sững sờ nhìn người trước mắt, gương mặt nở nụ cười xấu xa: “Em muốn ăn miến ngao thì phải để anh ăn em trước đã.” Nói xong anh lập tức nhào về phía cô, nhưng khoảnh khắc hai tay chạm vào người đẹp, cơ thể Thư Trừng lại hóa thành mây bay.
Quý Phạm Thạc ngã xuống đất, lập tức bừng tỉnh. Anh hít sâu một hơi, một tay xoa huyệt thái dương, lúc này mới biết trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Tối qua anh đã vắt kiệt sức lực suy nghĩ về vụ án, tới lúc rạng sáng anh mới chợp mắt được lúc, giờ lại bị giấc mơ đó đánh thức.
Quý Phạm Thạc cầm điện thoại trên bàn lên, vừa mở ra đã thấy vô số thông báo, anh mở ra xem toàn bộ các cuộc gọi nhỡ. Một nửa là của Quý Cẩn, một nửa là của Trần Hàn, một nửa là của Tiểu Đặng, tổng phải gần trăm cuộc. Anh không định gọi lại mà ném điện thoại lên bàn, cầm một điếu thuốc lên, châm lửa.
Lát sau, dưới tầng vang lên tiếng chuông. Quý Phạm Thạc do dự một lúc rồi lết xác đi xuống.
Khi Quý Cẩn thấy Quý Phạm Thạc, cô ấy đã giật mình trước dáng vẻ của anh.
Hai mắt vô hồn, ăn mặc xuề xòa, đầu tóc rối bù, chẳng khác nào một con chuột vừa chui ra khỏi cống. Quý Cẩn không ngờ anh trai có chứng sạch sẽ của mình lại trở nên như vậy chỉ trong một đêm, có thể thấy chị dâu vô cùng quan trọng với anh.
Quý Cẩn gượng cười, giơ đồ ăn sáng lên: “Anh, mì sốt anh thích ăn này.”
Quý Phạm Thạc uể oải nhìn một cái rồi nói: “Đi vào đi.” Sau đó một mình đi lên tầng.
Lên trên tầng, anh cũng mặc kệ Quý Cẩn, tự đi vào phòng làm việc. Quý Cẩn thấy anh như vậy, muốn nói nhưng cũng không biết nên nói từ đâu.
Quý Cẩn lặng lẽ đặt mì sốt lên bàn: “Anh…”
Cô vừa lên tiếng, điện thoại Quý Phạm Thạc đã rung lên. Quý Phạm Thạc cầm lên xem, Quý Cẩn thấy tinh thần anh trai phấn chấn hơn hẳn.
“Phạm Thạc, tôi đã tra ra được tà giáo đó rồi, là Beingsteach, họ tôn thờ René Descartes, lấy giáo nghĩa là cụm từ cậu đưa. Tà giáo đó bắt nguồn từ Pháp vào năm 1966, về sau do bị chính phủ Pháp chèn ép, toàn bộ giáo hội đã phát triển sang bên Anh, tới giờ có hơn hai nghìn tín đồ. Giáo chủ của Beingsteach chính là Thư Triết, người đã được công bố tử vong vào 13 năm trước.”
Quý Cẩn đứng bên cạnh Quý Phạm Thạc không biết đầu bên kia nói gì, nhưng cô ấy thấy anh trai bỗng dưng khựng người lại, đôi mắt ảm đạm lập tức bùng lên ngọn lửa.
Một lúc lâu sau, Quý Phạm Thạc nói: “Lão Tiêu, cậu điều tra giúp tôi một chuyện nữa…”
___
Khi Thư Trừng tỉnh lại, cô cảm thấy mình đang bị người ta ôm. Cô từ từ mở mắt ra, Thư Triết đang ôm cô đi xuống tầng.
Anh ta liếc nhìn cô, bình thản nói: “Tỉnh rồi hả, lát nữa thuốc hết tác dụng em sẽ có sức lại thôi.”
Quả nhiên anh ta đã bỏ thuốc vào đồ ăn hai ngày nay.
Thư Trừng gật đầu, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh ta. Mặc dù cô rất nghi hoặc nhưng lúc này cô không có cả sức mở miệng.
Khi đi ra khỏi lối đi, trước mắt là cánh đồng lúa vàng ươm trăm mét vuông. Từng cơn gió khẽ thổi qua, bông lúa bay dập dờn như cánh bướm. Mùi thơm của đất hòa cùng hương lúa khiến Thư Trình cảm thấy đỡ âm u đi nhiều.
Cô quay đầu nhìn căn nhà mình vừa đi ra, căn nhà nhỏ cũ kĩ nằm đơn độc giữa cánh đồng lúa bao la. Cô như nghĩ ra điều gì đó, căn nhà này chính là nhà cũ của chú họ.
Thư Trừng ngước mắt nhìn Thư Triết: “Không phải nhiều năm trước căn nhà này đã bán đi rồi sao?”
“Ừ, sau chuyện 13 năm trước nó đã được mua lại.”
Thư Trừng không hỏi ai mua, cô biết rõ ngoại trừ người trong giáo hội họ ra thì chẳng còn ai nữa.
Thư Triết ôm Thư Trừng lên một chiếc xe việt dã, hai người đàn ông ngồi ở ghế lái và ghế lái phụ, cả hai đều tóc vàng, là người nước ngoài.
Cô liếc nhìn thời gian trên bảng điều khiển xe, đã 8h20. Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh phía sau có chút quen thuộc, cô yếu ớt hỏi: “Chúng ta sắp đi đâu vậy?”
Thư Triết bình thản đáp: “Sân bay.”
Thư Trừng căng thẳng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: ‘Không phải chiều mới bay sao? Sao giờ lại tới sân bay?”
Thư Triết nhìn cô, đôi mắt không có chút tình cảm nào, dường như đang muốn nhìn thấu con người Thư Trừng: “Anh lo đêm dài lắm mộng nên đã đổi thành chuyến bay chín rưỡi sáng.”
Trái tim Thư Trừng rơi xuống đáy vực, vốn dĩ cô còn mong Phạm Thạc có thể tìm được cô trước chiều nay, giờ xem ra là mơ mộng hão huyền rồi.
“Anh, em không muốn đi.” Lúc này, Thư Trừng không còn cách nào khác, điều duy nhất cô có thể nghĩ tới là dùng giọng điệu kích thích Thư Triết, mong anh ta có thể làm gì đó trước khi rời đi, hoặc khiến anh ta do dự.
Đây là lần đầu tiên Thư Trừng gọi Thư Triết là anh sau khi gặp lại, anh ta lại không có phản ứng quá nhiều với danh xưng này, chỉ lạnh lùng nói: “Đừng lãng phí sức lực vào mấy lời này nữa.”
Thư Trừng vẫn nói tiếp: “Nhưng đây là quê hương của chúng ta, là nơi chúng ta sinh ra. Người thân của chúng ta đều ở đây, bố mẹ cũng nhắm mắt tại đây, lẽ nào anh muốn em mãi mãi rời xa quê hương sao?”
Thư Trừng vốn nghĩ dùng cách này chí ít cũng chọc giận được Thư Triết, nào ngờ anh ta chỉ thản nhiên nói: “Không phải rời đi vĩnh viễn, ít nhất trước khi tên cảnh sát kia còn chưa quên được em, em không thể quay về được.”
“Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì? Rõ ràng tà giáo này đã hại hai anh em mình trở nên như ngày hôm nay, tại sao anh còn phải nối giáo cho giặc? Anh quên mười bảy mạng người nhà mình chết thế nào rồi sao?”
Mặc kệ cho Thư Trừng nói hết nước hết cái, Thư Triết vẫn chỉ nhìn về phía trước, mặt vô cảm.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái đang khởi động xe lại dùng giọng điệu kỳ quái nói: “Cô gái, cô nói vậy là không đúng rồi, nếu không có Beingsteach thì cũng không thể có cha đỡ đầu hô mưa gọi gió như ngày hôm nay. Suy cho cùng, anh ấy nên cảm kích với Beingsteach mới đúng.”
Thư Trừng vừa định phản bác thì Thư Triết ở bên đã nói: “Anh ta nói không sai, em và anh đều nên cảm kích Beingsteach. Thư Trừng, nể tình em vẫn chưa chính thức gia nhập hội của anh, anh không truy cứu hành vi bất kính với giáo hội của em vừa nãy. Tốt nhất sau này em đừng nói lại lời như vậy nữa.”
Trong xe yên lặng, không một tiếng động.
___
Trong bệnh viện, một đêm qua đi, Cát Vân đã tỉnh lại. Vừa mở mắt anh ấy đã nhìn thấy Trần Hàn đưa mấy đồng nghiệp đứng bên giường.
“Đội trưởng Trần…” Anh ấy khản giọng nói, Trần Hàn lập tức đưa tay ra, ra hiệu cho anh ấy đừng nói nhiều: “Cát Vân, cậu vẫn cần phải nghỉ ngơi nhiều, tôi hỏi cậu câu nào, cậu trả lời câu đó.”
Cát Vân gật đầu.
“Hôm pháp y Thư mất tích, hai người đi đâu lấy hàng?”
“Thế Thông ở ngoại ô.”
“Trên đường đi pháp y Thư có nói với cậu là hàng ai gửi không?”
Cát Vân lắc đầu.
“Sau vụ tai nạn, cậu nhìn rõ người bắt pháp y Thư đi không?”
Cát Vân cúi đầu, lại lắc đầu.
“Nhưng tôi nhìn thấy xe đâm vào chúng tôi.”
Mắt Trần Hàn sáng lên: “Biển số xe là bao nhiêu? Có đặc điểm gì?”
“Nó không có biển số xe, nhưng chiếc xe đó rất đặc biệt, là xe việt dã đã được cải tiến, trên phần cản trước ở đầu xe có hàn một tấm sắt rất dày.”
Trần Hàn đã hiểu tại sao ở hiện trường tai nạn xe hôm qua lại chỉ có dấu xe của Cát Vân, thì ra hung thủ đã chuẩn bị trước cho vụ tai nạn này.
Trần Hàn lập tức gọi cho Quý Phạm Thạc, điều bất ngờ là từ hôm qua tới giờ số của anh luôn trong trạng thái tắt nguồn. Hết cách, Trần Hàn chỉ đành dặn cảnh sát bên cạnh: “Cậu báo cho Tiểu Đặng, bảo cậu ấy liên lạc với cảnh sát giao thông, kiểm tra nghiêm ngặt từng xe việt dã đã cải tiến đi qua các con đường.”
Tiểu Đặng ở văn phòng nhận được điện thoại nhanh chóng báo cho đội giao thông, sau đó đưa mấy người tới phòng giám sát của đội cảnh sát giao thông.
Bốn năm người trong phòng giám sát, ai cũng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, sợ nháy mắt một cái là bỏ lỡ manh mối quan trọng.
Một lúc lâu sau, đột nhiên có người hét lên: “Mau nhìn này, xe việt dã ở máy này.”
Tiểu Đặng lập tức nhìn màn hình người đó chỉ, chiếc xe việt dã trong màn hình không có biển số xe, phần cán trước đầu xe có một tấm sắt dày.
Tiểu Đặng nói: “Phóng to lên.”
Cảnh sát làm theo, hai người ngồi ở phía trước lờ mờ hiện ra.
“Phóng to thêm chút nữa.”
Cảnh sát giao thông lại làm theo.
Tiểu Đặng nhìn chằm chằm người ngồi sau xe việt dã, mặc dù chỉ là ảnh gáy nhưng theo độ dài của mái tóc, dáng người nhỏ nhắn ấy, Tiểu Đặng lập tức nghĩ tới: “Là pháp y Thư!”
___
Khi tới sân bay, cuối cùng Thư Trừng đã có lại chút sức lực, nhưng cô vẫn chỉ có thể đứng được hơn mười phút. Cho dù Thư Trừng có muốn bỏ trốn, với thể lực hiện giờ thật sự là lực bất tòng tâm.
Vừa xuống xe, toàn bộ hành lý đều được hai người nước ngoài kia phụ trách, Thư Trừng được Thư Triết dìu đi tới cửa soát vé.
Khi đi qua nhà vệ sinh ở sảnh chờ, Thư Trừng nảy ra một ý: “Anh, em muốn đi vệ sinh.”
Thư Triết lạnh lùng nói: “Còn mười phút nữa là lên máy bay rồi, trên máy bay có nhà vệ sinh.”
“Nhưng em…” Thư Trừng còn muốn nói gì đó thì đã bị Thư Triết quả quyết cắt ngang: “Thư Trừng, dẹp ngay suy nghĩ đó đi. Trước khi về Anh, anh sẽ không rời em nửa bước đâu.”
Vì để ngăn cản Thư Trừng không giở trò, Thư Triết đã đeo kính râm, trùm mũ to lên cho cô. Bây giờ cho dù cô có dùng ánh mắt cầu cứu cũng không ai biết.
Sau khi qua cửa soát vé, Thư Triết đã đưa Thư Trừng lên máy bay.
Thư Trừng ngồi khoang hạng thương gia, trong khoang không có nhiều người lắm, ngoại trừ bốn người họ ra thì còn có một người đàn ông mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang, bịt mắt, bên cạnh người đàn ông là một cô gái trẻ xinh đẹp.
Khoảnh khắc Thư Triết tháo kính cho Thư Trừng, cô nhìn anh ta bằng đôi mắt ngấn lệ.
Thư Triết đưa tay lau nước mắt cho cô, thất vọng nói: “Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng Thư Trừng, anh yêu em nhiều hơn tên cảnh sát đó, chúng ta mới là người nhà thật sự.”
Thư Trừng không nói gì, cô biết có nói nữa cũng vô dụng. Tư tưởng của tà giáo đã ăn sâu vào máu Thư Triết, bây giờ anh ta như một ông già mang tư tưởng phong kiến, có khuyên nhủ bao nhiêu cũng không nghe.
Còn Phạm Thạc, anh không đến được trước khi cô lên máy bay cũng tức là có khả năng anh vẫn chưa tìm ra được nơi ở của chúng. Cho dù bây giờ có tra ra được cũng đã muộn, một khi tới Anh, cả đời này họ sẽ có duyên không có phận.
Nhưng cô không cam tâm! Tới tận bây giờ cô vẫn tin anh sẽ tới, nhất định anh sẽ tới.
Thư Triết cứ nghĩ lên máy bay rồi là Thư Trừng sẽ từ bỏ, nào ngờ cô lại kiên định nói: “Em tin anh ấy sẽ tới.”
Khoảnh khắc máy bay cất cánh, Thư Trừng như nghe thấy tiếng còi cảnh sát, từng tiếng văng vẳng mãi bên tai.