Bãi rác Serawi nằm sâu trong núi, nếu lái xe với tốc độ bình thường, từ nội thành tới bãi rác phải mất bốn mươi phút.
Nhưng vì gặp phải vụ án nên sao Quý Phạm Thạc có thể đi với tốc độ bình thường được. Suốt chặng đường đi anh liên tục tăng tốc, cua những đường tuyệt đẹp, chặng đường bốn mươi phút chỉ mất hơn hai mươi phút đã tới nơi. Thư Trừng ngồi trên xe thót cả tim, khi sắp xuống xe, mặt cô còn tái nhợt.
Sau khi trải qua hai mươi phút kinh hoàng này, Thư Trừng có thể chắc chắn bảy, tám năm trước, Quý Phạm Thạc là một tay đua lão luyện người gặp người sợ trên đường.
Cũng như ở bãi sông lần trước, Quý Phạm Thạc và Thư Trừng còn chưa cả vào khu vực trong dây cảnh báo, Trần Hàn đã đưa khẩu trang cho hai người, sau đó còn có kính mắt, đồ bảo hộ, giày chống nước.
Trần Hàn giải thích: “Hết cách thôi, thi thể nằm trong bãi rác, vì để không phá hỏng hiện trường, bọn chú còn chưa cả di chuyển thi thể.”
Thư Trừng mặc đồ bảo hộ, nhìn về phía bãi rác. Có một người mặc đồ bảo hộ ngồi xổm ở một vũng nước cạnh bãi rác gần đó nghiên cứu thi thể.
Trước khi đeo khẩu trang vào, Thư Trừng uống hai viên thuốc an thần theo thói quen. Cô không nói gì, không chút ghét bỏ, sợ hãi như con gái bình thường, cứ thế đi vào trong bãi rác.
Đang là tháng tám nên tình hình ở bãi rác khỏi nói cũng biết, mùi hôi thối nồng nặc, ruồi nhặng đen xì vây kín như mây đen ngày mưa, dấn thân vào bãi rác lúc này chẳng khác nào đi xuống địa ngục.
Bãi rác Serawi nằm ở trung tâm núi Bao Lương, xung quanh là cây cối rậm rạp, rất ít người qua lại khu này. Từ khi phát hiện ra thi thể, toàn bộ công việc xử lý rác ở bãi đều bị tạm dừng, mấy máy xúc dừng trong bãi rác, nhân viên đều đã rời đi. Không có tiếng máy móc, trong ngọn núi yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng ruồi nhặng vo ve, dần dần tạo thành một bản giao hưởng hãi hùng.
Thư Trừng bước vào bên trong, mỗi giây mỗi phút đều có thể nghe thấy tiếng ruồi nhặng vo ve quanh đồ bảo hộ của cô. Cuối cùng sau khi vượt qua mấy ngọn núi rác, cô đã an toàn tới đích.
Thi thể trước mắt không còn được gọi là thi thể nữa, trông nó chẳng khác nào bộ hài cốt bị cắt đứt tứ chi.
Có hai thi thể nằm trong bãi rác, do thời gian tử vong đã quá lâu, thịt đều bị thối rữa hết, để lộ ra xương trắng hếu, nơi còn sót lại thịt cũng bị côn trùng, ruồi nhặng bu kín.
Từ khung xương có thể thấy hai người chết là người lớn và trẻ nhỏ. Thi thể bị người ta tiến hành phân chia các bộ phận, đầu ra đầu, thân ra thân, tứ chi ra tứ chi, sau đó được cất gọn vào vali màu đen bình thường.
Thư Trừng ngồi xổm xuống, duỗi tay phải ra: “Pháp y Tôn có phát hiện gì chưa?”
Tôn Hoàn nhíu mày, nói ra kết quả khám nghiệm sơ bộ của mình: “Theo độ dài, độ mềm mượt của mái tóc người chết, có thể phán đoán hai người chết đều là nữ, rất có thể là một cặp mẹ con. Thời gian tử vong là một tháng trước đó, xương đầu của nạn nhân có hiện rõ dấu vết bị vật nặng đánh vào, nhưng tạm thời chưa thể phán đoán được nguyên nhân dẫn tới cái chết.”
“Xương ngón tay thứ năm ở tay phải của nạn nhân lớn tuổi hơn có vết chém, màu sẹo đã nhạt đi, có lẽ là vết thương rất lâu về trước rồi. Xương sống của nạn nhân nhỏ tuổi hơn còn chưa phát triển hoàn thiện, đây là dấu hiệu do không đủ chất dinh dưỡng tạo ra, có lẽ gia đình nạn nhân không mấy hạnh phúc.”
Quý Phạm Thạc và Trần Hàn đã đi tới phía sau hai người họ từ lâu.
Ba người nghe thấy Tôn Hoàn bổ sung thêm: “Phải kiểm tra kỹ thi thể mới có thể viết được báo cáo khám nghiệm tử thi chi tiết.” Anh ấy ngước mắt nhìn Thư Trừng: “Pháp y Thư có ý kiến nào khác không?”
Với Trần Hàn, ánh mắt này của Tôn Hoàn là sự tôn trọng giữa những nhân tài với nhau, nhưng lọt vào mắt Quý Phạm Thạc, anh lại thấy nó có phần mập mờ.
Thư Trừng tới gần vali, cảnh sát ở phía trong dây cảnh báo thấy mà giật mình. Bọn họ còn không dám nhìn cái nào, cô gái trẻ tuổi này lại tới sát vali nhìn thế, ai cũng đang nghĩ rốt cuộc cô muốn làm gì?
Ngay cả Trần Hàn đã công tác trong ngành nhiều năm cũng chưa từng thấy pháp y nào như Thư Trừng, ông tự hiểu đây là hành động đặc biệt của đại thần tới từ FBI.
Khi mũi Thư Trừng sắp dính vào thi thể tới nơi, cô đột nhiên dừng lại, mắt nhìn chằm chằm hai sọ đầu lâu trong vali, ruồi nhặng đen xì bay thẳng ra ngoài.
Cô quay đầu lâu một vòng, để chỗ vết thương bị lõm hiện ra trước mắt, sau khi xem hồi lâu, cô đứng dậy nói: “Từ răng của hai nạn nhân có thể đoán được, người mẹ khoảng 30 tuổi, con gái khoảng 5 tuổi. Nhìn vào mật độ trứng của ruồi nhặng bên trong sọ, hai người chết cùng chết vào 20 ngày trước.”
Thư Trừng nhìn tới phần dạ dày trên bộ xương hồi lâu, thật ra chỗ gọi là dạ dày đã đã hóa thành chất lỏng có màu sắc kỳ lạ từ lâu.
Thư Trừng lắc nó một cái, xác ruồi, giòi nổi lên lềnh bềnh: “Trước khi chết, hai nạn nhân từng ăn phải đồ có độc, chính chất này đã khiến họ tử vong. Theo suy đoán của tôi, trước khi giết người, hung thủ đã dụ hoặc ép hai nạn nhân ăn đồ có độc, vì để đề phòng, sau khi nạn nhân trúng độc, hung thủ đã dùng vật kim loại bị cùn đánh nạn nhân.”
Đúng là đại thần FBI.
Tôn Hoàn không hề giận mà còn híp mắt, cười nói: “Nghe nói cục Điều tra liên bang Mỹ sẽ đưa nhân viên tới nông trường xác chết học tập định kỳ, ngoại trừ học cách khai thác, thu thập thi thể ra, họ sẽ phải nghiên cứu thời gian nước từ thi thể chảy vào đất, thậm chí có thể dựa vào động vật chết trong người thi thể phán đoán thời gian tử vong và các ảnh hưởng đặc trưng đối với thi thể. Cô đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt.”
Thư Trừng cười nhạt, gật đầu với anh ấy, tỏ ý đã hiểu lời khen này.
Do bãi rác Serawi chỉ là nơi vứt rác, cộng thêm mấy trăm mét quanh đây không có dân cư sinh sống, càng không có camera giám sát, manh mối có thể tìm được ở đây ít tới đáng thương, đương nhiên Quý Phạm Thạc cũng chẳng có gì để phác họa tội phạm.
Trần Hàn cho người đóng gói thi thể mang về cục công an, tiếp đó nhóm người lái xe về nội thành.
Thư Trừng ngồi trên xe Quý Phạm Thạc, cô rất không hiểu, một người mắc chứng sạch sẽ như anh sao có thể chấp nhận đi vào bãi rác vừa nãy được? Đương nhiên Thư Trừng cũng chỉ nghĩ thôi, không nói ra ngoài.
Khi xe sắp tới cục, Quý Phạm Thạc hỏi: “Muốn điều tra ra thân phận người chết sẽ mất bao lâu?”
Thư Trừng nói: “Chắc hơn một tiếng.”
Quý Phạm Thạc cởi dây an toàn ra: “Vậy tôi và cô tới phòng khám nghiệm tử thi đợi kết quả.”
Thư Trừng sững sờ: “Ồ, được.” Mặc dù cô không nói gì nhiều, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, người này nóng vội thế từ bao giờ vậy? Sao mấy vụ án lần trước không thấy anh đích thân tới phòng khám nghiệm đợi kết quả?
Trần Hàn vừa nghe tới việc Quý Phạm Thạc đích thân tới phòng khám nghiệm chờ kết quả, trong lòng ông đã đoán được thằng nhóc này sắp bắt đầu tấn công, cướp gái nhà lành. À không đúng, là rước vợ về dinh.
Là người đứng đầu phòng khám nghiệm, Tôn Hoàn vẫn phải chào đón sự có mặt của Quý Phạm Thạc, cho dù anh biết người tới không có ý tốt gì mấy.
Tôn Hoàn dặn nhân viên: “Hiểu Đống, lần này cậu không cần giúp nữa, ngồi nói chuyện với trưởng phòng Quý là được, tôi và pháp y Thư phụ trách lần khám nghiệm này.”
Quý Phạm Thạc nghe vậy, khóe môi giật liên hồi, anh nhìn Thư Trừng, thấy cô vô cảm đưa thi thể lên bàn khám nghiệm, dường như không hề phát giác ra bầu không khí khói lửa lúc này.
Hiểu Đống rót một cốc nước cho Quý Phạm Thạc, sau đó ngồi bên cạnh nói chuyện với Quý Phạm Thạc theo lời sếp mình.
Quý Phạm Thạc vẫn nhìn chằm chằm phòng khám nghiệm, hai người ở đó phối hợp với nhau rất ăn ý. Khi Thư Trừng kiểm tra, Tôn Hoàn phụ trách đưa dao giải phẫu, khi Tôn Hoàn kiểm tra, Thư Trừng không nói gì, hỗ trợ anh ấy một tay. Cảnh này khiến Quý Phạm Thạc không khỏi khó chịu.
“Hiểu Đống, phòng khám nghiệm của các cậu chỉ có cậu và pháp y Tôn thôi sao?”
Hiểu Đống nói: “Còn hai pháp y nữa, nhưng gần đây họ được cử đi đào tạo ba tháng, vậy nên giờ chỉ có tôi và pháp y Tôn thôi.”
Quý Phạm Thạc lại hỏi: “Sao pháp y Tôn không được cử đi đào tạo thêm?”
“Vốn dĩ lần đi bồi dưỡng này là của pháp y Tôn và một pháp y khá giỏi khác, nhưng khi đó pháp y Tôn đang nghỉ phép năm, hơn nữa khi bộ trưởng gọi điện tới, anh ấy đã từ chối không đi.”
Quý Phạm Thạc nói tiếp: “Sao chuyện cử người đi bồi dưỡng của phòng khám nghiệm tử thi lại phải để bộ trưởng đích thân quản lý?”
“Theo lý mà nói chuyện này do cảnh giám cấp 1 làm, nhưng tôi nghe nói cảnh giám cấp 1 là cái đầu gỗ tự nghĩ mình thanh cao, vậy nên bộ trưởng phải gánh vác trách nhiệm của hai vị trí.” Hiểu Đống là người không hay để ý tới mấy chuyện ngoài lề, cậu ấy chỉ một lòng nghiên cứu thi thể, nào biết “đầu gỗ tự nghĩ mình thanh cao” mà cậu nói chính là Quý Phạm Thạc trước mắt.
Người làm nghề liên quan tới xác chết đều rất để ý, kỹ tính, nhiều lúc đàn ông còn cặn kẽ hơn cả phụ nữ, thậm chí có những trường hợp còn bới lông tìm vết. Lúc này, dù chỉ liếc Quý Phạm Thạc một cái, Hiểu Đống cũng phát giác ra sự không vui trong mắt Quý Phạm Thạc, cậu không khỏi suy nghĩ, mình nói gì sai sao?
Quý Phạm Thạc không sao hiểu nổi, trước giờ anh vẫn có uy tín nhất định, sao lại nổi lên tin đồn anh là “đầu gỗ tự cho mình thanh cao”? Danh xưng kém nhất cũng phải là anh tài văn võ song toàn chứ.
Anh thấy Hiểu Đống còn trẻ, không hiểu chuyện nên cũng không nói nhiều, lấy điện thoại ra gọi cho một người.
“Bộ trưởng Hình, là cháu, Quý Phạm Thạc. Cháu đã nghĩ xong chuyện nhậm chức cảnh giám cấp 1 rồi, giờ cháu lập tức nhậm chức ngay, nhưng cháu có một điều kiện.”
Hiểu Đống ngồi cạnh Quý Phạm Thạc khựng người lại. Lần đầu gặp Quý Phạm Thạc, cậu ấy cảm thấy người này thông minh nhanh nhẹn, khôi ngô tuấn tú, không ngờ anh lại chính là cái đầu gỗ mà mình nói.
Cấp trên vừa nhậm chức cậu ấy đã đắc tội với người ta, sau này khó sống ở đây rồi.
Bản chất nịnh nọt của Hiểu Đống lập tức được bộc lộ ra hết, sau khi Quý Phạm Thạc tắt máy, cậu ấy rót đầy cốc trà cho Quý Phạm Thạc, áy náy nói: “Cảnh giám Quý, xin lỗi anh, mấy lời vừa nãy tôi cũng chỉ nghe người ta nói vậy thôi.”
Quý Phạm Thạc không truy cứu chuyện này, anh hòa nhã nói: “Không sao, tôi cũng vừa mới nhậm chức, sau này có gì mong cậu giúp đỡ.”
Hiểu Đống không khỏi hoảng hồn.