Thư Trừng nói tiếp: “Từ góc độ phù nề của thi thể, kết hợp với nhiệt độ thời tiết mấy ngày gần đây, và nhiệt độ của nước, có lẽ người chết tử vong vào bảy ngày trước, sau khi chết đã bị vứt xác xuống sông Thanh. Do thời gian ngâm trong nước khá lâu nên mức độ thối rữa của thi thể rất cao, rất khó tìm được manh mối mà hung thủ để lại. Nhưng tôi phát hiện mấy loại chất hóa học còn sót lại trong dạ dày nạn nhân, qua phân tích thì thấy đó là một loại thuốc kích d.ục.”
Mười mấy cảnh sát chăm chú lắng nghe, sau đó bày tỏ quan điểm của mình.
Thư Trừng báo cáo xong thì thu dọn tài liệu lại, đi thẳng tới chỗ Quý Phạm Thạc: “Anh có manh mối gì chưa?”
Quý Phạm Thạc chỉ cười không nói gì. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, Tiểu Đặng vui vẻ cầm báo cáo chạy về phía Quý Phạm Thạc: “Trưởng phòng Quý, tôi đo được vận tốc dòng chảy rồi.”
Quý Phạm Thạc nhận lấy báo cáo, đọc hồi lâu, sau đó đứng dậy nói với Thư Trừng: “Có rồi.”
Quý Phạm Thạc đi tới trước bảng, văn phòng vừa nãy còn xôn xao lập tức im bặt, ai cũng ngồi vào vị trí. Mặc dù mặt ai cũng hiện rõ vẻ mệt mỏi nhưng họ vẫn xốc lại tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe.
Thư Trừng cũng đang chờ đợi, cô rất muốn biết chỉ dựa vào những manh mối ít ỏi này, Quý Phạm Thạc có thể phác họa ra tội phạm thế nào. Cô lặng lẽ ngồi vào chỗ Quý Phạm Thạc vừa ngồi, nhìn anh chăm chú.
Quý Phạm Thạc cầm báo cáo nói: “Căn cứ vào vận tốc dòng chảy Tiểu Đặng đo được là 1000m/tiếng, nạn nhân bị vứt xác vào bảy ngày trước, tức 168 tiếng, dùng công thức tính ra được nạn nhân đã bị đẩy đi 168km. Đương nhiên không loại trừ khả năng trong quá trình đó nạn nhân đã gặp phải chướng ngại vật hay tối mấy hôm trước có mưa khiến tốc độ dòng chảy nhanh hơn bình thường, vậy nên địa điểm vứt xác có thể là nơi cách nơi phát hiện xác chết 168km. Kết quả hung thủ muốn khi vứt xác xuống sông chính là như vậy, để chúng ta không tìm được chứng cứ, anh ta giết người không cần trả giá, nhưng hung thủ đã bỏ quên một manh mối, đó chính là thuốc trừ sâu và chất kích d.ục trong người nạn nhân.”
Tiểu Đặng bày tỏ nghi hoặc như mọi lần: “Trưởng phòng Quý, tại sao lại gọi là bỏ sót, không phải thuốc trừ sâu và thuốc kích d.ục là thứ rất phổ biến sao? Trong cửa hàng đồ nông nghiệp nào cũng có bán thuốc trừ sâu, trên mạng thuốc kích d.ục có mấy tệ một lọ thôi.”
Mặc dù bị người khác cắt ngang nhưng Quý Phạm Thạc không hề nổi giận. Đối với người làm nghề suy luận như họ, có lúc thứ họ cần chính là nghi vấn, nghi vấn khác nhau sẽ là động lực phá án cho họ, phá giải từng nghi ngờ một, như vậy vụ án cũng dần được hé lộ chân tướng.
Quý Phạm Thạc nói: “Đúng vậy, hai thứ này đều rất phổ biến, nhưng thuốc trừ sâu nồng độ cao lại rất ít. Nếu như không tự tinh chế thì sẽ không thể mua trên thị trường được. Dung dịch Kali được tiêm vào tĩnh mạch là một loại chất độc được dùng trong án tử hình, nơi được dùng sớm nhất là Mỹ, Trung Quốc là quốc gia thứ hai tiến hành kiểu tử hình này, nhân viên thi hành đều được đào tạo chuyên nghiệp, vậy nên hung thủ không chỉ am hiểu hóa học, có khả năng tự điều chế thuốc trừ sâu mà còn biết những kiến thức liên quan tới y học. Sau khi chết, thời gian cơ thể cứng lại là 4 đến 6 tiếng, khi chúng ta phát hiện ra thi thể, thi thể đang trong trạng thái nằm thẳng, tứ chi không bị biến dạng, vậy chắc chắn sau khi nạn nhân tử vong, hung thủ đã dùng phương tiện giao thông rộng rãi vận chuyển thi thể tới nơi vứt xác. Xét tới việc vận chuyển thi thể, chắc chắn hung thủ này phải còn trẻ, khỏe mạnh. Dựa vào những manh mối hiện có, có thể xác định hung thủ là nam giới, tuổi từ 27 đến 45, chưa kết hôn, nghề nghiệp là người điều chế thuốc trong nhà máy thuốc, nhân viên nghiên của xưởng hóa học hoặc giáo viên hóa học, trong nhà có một chiếc ô tô như SUV hoặc xe Van đã qua cải tạo, chỉ khi không gian trong xe đủ rộng mới không khiến thi thể bị méo mó trong quá trình vận chuyển.”
Quý Phạm Thạc quay người viết mấy manh mối lên bảng, ai trong văn phòng cũng ngây ngốc nhìn. Chỉ dựa vào những thông tin này, Quý Phạm Thạc lại có thể phác họa chân dung hung thủ chi tiết vậy.
“Mẹ kiếp, quá đỉnh, đỉnh của chóp luôn. Trưởng phòng Quý không hổ là nam thần của tôi.” Tiểu Đặng cảm thán một tràng khiến văn phòng vốn căng thẳng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Trần Hàn tiếp lời: “Đương nhiên rồi, nếu không sao bộ trưởng lại đích thân phong hàm cảnh giám cấp 1 cho cậu ấy chứ. Thôi được rồi, cậu cũng đừng ở đây ngưỡng mộ nữa, cho cậu mười năm nữa cũng chưa chắc có được thành tích như Phạm Thạc đâu, mau đưa người đi điều tra xem nơi cách nơi phát hiện xác 168km là ở đâu đi, xem trong phạm vi đó có trường học hay nhà máy nào không.”
“Vâng.” Tiểu Đặng làm tư thế chào quân đội tiêu chuẩn, không ngại mệt mỏi đưa người rời đi.
Trần Hàn nói với Quý Phạm Thạc đang đi về phía họ: “Phạm Thạc này, cháu không định nhậm chức ngay sao?”
Quý Phạm Thạc cười: “Chú Trần, chú đang buôn bán người ở đây đấy à?”
Trần Hàn vỗ vai Quý Phạm Thạc, ẩn ý nói: “Phạm Thạc, thật ra cháu có thể suy xét xem, trở thành cảnh giám cấp một cũng không mâu thuẫn gì với việc cháu muốn phá án, cháu vẫn có thể phá án, bắt tội phạm, nếu không cháu định làm thám tử tư cả đời sao?”
Vì Trần Hàn và bố của Quý Phạm Thạc đều tốt nghiệp cùng khóa của trường cảnh sát, cũng làm việc với nhau năm, sáu năm nên từ khi Quý Phạm Thạc về nước vào cuối năm ngoái, chú Trần đã trở thành người ngoại giao bộ trưởng bộ Công an.
Quý Phạm Thạc nghĩ một lúc rồi đáp: “Vậy đợi cháu chuẩn bị kết hôn rồi tới nhậm chức.” Quý Phạm Thạc chỉ nói bâng quơ như vậy, theo anh thấy, kết hôn có lẽ là chuyện không biết phải đợi tới năm nào tháng nào, đương nhiên có khi đợi mãi cũng chẳng đợi được.
Nhưng Trần Hàn lại khác, ông lén nhìn Thư Trừng. Cô gái này đang yên tĩnh dựa vào tường, dường như không quan tâm tới chuyện Quý Phạm Thạc vừa nói.
Ông chưa bao giờ thấy Quý Phạm Thạc có bạn gái, lần này có khi lại là thật, kết hôn có lẽ cũng là chuyện mai đây thôi. Trần Hàn vỗ vai Quý Phạm Thạc: “Sẽ thành công thôi.”
Quý Phạm Thạc quay người lại, Thư Trừng đang dựa người vào tường, gương mặt mệt mỏi, qua một đêm không ngủ, mắt cô lừ đừ như xác chết, hai quầng mắt thâm như gấu trúc.
Anh đi tới trước mặt cô: “Tôi đưa cô về nhà.”
Thư Trừng gật đầu: “Phiền anh rồi.” Dù sao cô cũng khám nghiệm tử thi xong, công việc cũng kết thúc tại đây, tiếp theo chỉ cần đợi kết quả điều tra của Tiểu Đặng nữa là xong.
Cô vừa đứng dậy, mọi thứ trước mắt đã lảo đảo, cô nghiêng người về phía trước, lao thẳng vào lòng Quý Phạm Thạc. Thư Trừng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, vẫn y như mùi hôm trời mưa ấy.
“Cô không sao chứ?” Hai tay Quý Phạm Thạc ôm lấy vai Thư Trừng, quan tâm hỏi.
Thư Trừng thấy may mắn vì mình không ngất đi, cô đứng dậy, lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn: “Không sao, tôi thiếu máu thôi. Đứng lúc là không sao đâu.”
Quý Phạm Thạc không giục, đứng đợi Thư Trừng ổn lại, sau đó hai người mới rời đi.
Trước đó khi đi tới cục Công an, Thư Trừng vẫn luôn vứt túi trên xe Quý Phạm Thạc, lúc này cô lấy điện thoại trong túi ra xem, có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, đều là của An Khả hết. Thư Trừng cất điện thoại vào túi, định khi quay về sẽ giải thích cho anh ấy sau.
Trời đã hửng sáng, khá nhiều quán ăn bên đường đã mở cửa. Quý Phạm Thạc nhìn phía trước: “Đói chưa? Cùng nhau ăn chút đồ rồi về nhé?”
Thư Trừng thật sự đói lắm rồi, cô không khách sáo đáp: “Tôi muốn ăn miến trộn ngao.”
Khóe môi mỏng của Quý Phạm Thạc nở nụ cười tuyệt đẹp. Vừa hay phía trước có một quán bán miến trộn ngao, Quý Phạm Thạc dừng xe lại, hai người đi vào trong quán.
Thư Trừng gọi một bát miến trộn ngao siêu cay, sợi miến trong suốt dính một lớp dầu đỏ dày. Quý Phạm Thạc quen ăn sáng thanh đạm nên gọi một bát không cay.
Thư Trừng gắp một đũa miến bỏ vào miệng, lúc này cô mới nhớ ra Quý Phạm Thạc mắc bệnh sạch sẽ, có lẽ anh sẽ không ăn đồ ở nơi như này. Nghĩ vậy, cô bèn nhìn về phía anh, bất ngờ thấy anh đang ăn miến ngon lành.
Mặc dù dáng người Quý Phạm Thạc cao to, nhưng khi ăn trông lại rất tao nhã, ung dung, cho dù đang ở quán ăn bình dân, ăn một bát miến bình thường, nhìn anh vẫn rất nho nhã.
Thứ đẹp đẽ luôn khiến người ta không kiềm chế được nhìn thêm mấy cái, con người luôn có lòng yêu cái đẹp, Thư Trừng cũng không ngoại lệ, cô ngây ngốc nhìn anh mấy giây. Quý Phạm Thạc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều như có dòng điện chạy thẳng qua người.
Quý Phạm Thạc khó hiểu: “Sao thế?”
Thư Trừng hoàn hồn: “Không sao, anh có thể làm người đại diện cho quán miến này rồi.”
Quý Phạm Thạc cúi đầu ăn tiếp, sau đó lại nhìn cô: “Vậy cô sẽ thường tới đây ăn sao?”
Thư Trừng mỉm cười: “Đương nhiên, tôi thích ăn miến ngao nhất đấy.”
Ăn xong bữa sáng, Quý Phạm Thạc đưa Thư Trừng về nhà. Còn chưa xuống xe Quý Phạm Thạc đã nói: “Có cần tôi giải thích cho không?”
Thư Trừng lắc đầu: “Không cần.”
Thấy Thư Trừng xuống xe, đi vào biệt thự, Quý Phạm Thạc mới khởi động xe về văn phòng thám tử.
Thư Trừng vừa vào nhà, cảnh tượng bên trong đã khiến cô bất ngờ, trong phòng khách không một bóng người. Theo lẽ thường, không phải cậu mợ nên ở nhà đợi cô về, sau đó xếp hàng hỏi ngược hỏi xuôi sao? Nhưng như này cũng tốt, Thư Trừng vốn đã mệt mỏi khi phải trả lời chuyện này, huống hồ cô còn không có gì để nói.
Cô đeo balo đi lên tầng, An Khả ngồi bên giường cô như mọi khi, khoanh hai tay lại, dáng vẻ nghiêm túc.
Thư Trừng đặt balo xuống: “Sao thế, hôm nay cậu mợ phái anh tới hỏi chuyện sao?”
An Khả đáp: “Từ sáng họ đã ra ngoài dạo phố rồi. Mà sao cả đêm qua em không về? Có chuyện gì sao?”
Thư Trừng nhìn anh: “Em nói tối Thất tịch em bị một người đàn ông điển trai lái Hummer đưa đi xem xác chết anh có tin không?”
“Mẹ kiếp, thật á?”
Thư Trừng lấy hộp kính ra lắc trước mặt An Khả, An Khả nhìn đôi găng tay vẫn còn dính máu bên trong, không thể không tin.
An Khả nhướng mày hỏi: “Vậy nên em đón Thất tịch với một xác chết?”
Thư Trừng gật đầu.
An Khả không khỏi đau lòng, nghĩ tới việc cô phải đứng với thi thể cả đêm, anh không nói gì nữa, giục cô mau đi ngủ rồi nghỉ ngơi, còn về chỗ bố mẹ mình, đương nhiên anh sẽ giấu cho cô.
Khi rời khỏi phòng Thư Trừng, An Khả nói một câu không đầu không đuôi: “Thư Trừng, em thay đổi rồi.”
Thư Trừng đang tìm đồ ngủ trong tủ đột nhiên khựng lại, thay đổi? Cô thay đổi chỗ nào? Cô đứng dậy chuẩn bị hỏi, lại thấy An Khả đã rời đi.
Thư Trừng tắm xong thì leo lên giường nằm, cô không ngủ ngay mà lặng lẽ nhìn trần nhà, nhớ lại mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Quý Phạm Thạc hôm nay, nghĩ vậy lại khiến cô cảm thấy an toàn.
Nhưng cô chưa bao giờ thấy anh hút thuốc, sao trên người anh lại có mùi khói thuốc được?