Trần Hàn nhìn Quý Phạm Thạc: “Cháu nghi ngờ hung thủ sẽ tới những chỗ này?”
Quý Phạm Thạc gật đầu, giọng nói có phần trầm hơn: “Có thể chúng đang gây án ở một nơi nào đó trong số những chỗ này.”
“Nhưng tại sao phải bao gồm cả công viên?” Trần Hàn nhìn đồng hồ treo tường đã điểm 10h30: “Nửa tiếng trước công viên đã đóng cửa rồi. Cho dù chúng vứt xác ở đó cũng có ai thấy đâu, vẫn như trung tâm thương mại mà?”
Quý Phạm Thạc lắc đầu: “Mỗi ngày trước khi nhà vệ sinh ở trung tâm thương mại mở cửa đều có nhân viên vệ sinh đi vào dọn dẹp, hung thủ sẽ không để tác phẩm của mình bị nhân viên vệ sinh nhìn thấy. Còn công viên chỉ có nhân viên dọn dẹp định kỳ, có bảo vệ đi kiểm tra ở những thời điểm nhất định, vậy nên vứt ở nhà vệ sinh công viên có thể sẽ được những người đi tập thể dục buổi sáng nhìn thấy trước. Đối với hung thủ, chúng sẽ thích nhiều người hơn là một người, trạm xe lúc nào cũng có xe chạy, lúc nào cũng có người đi lại.”
Trần Hàn nói: “Cháu nói công viên thì chú còn tin được, nhưng trạm xe đâu đâu cũng có camera, chúng không sợ bị lộ mặt sao?”
Quý Phạm Thạc quả quyết: “Có chứ, không phải nhà Hứa Tuấn cũng lắp đầy camera sao? Ấy vậy mà hung thủ vẫn tới nhà anh ta giết người, vứt xác, hung thủ rất tự tin với khả năng cải trang của mình.”
Mười phút sau, trên bản đồ máy tính của Tiểu Đặng hiện lên n thông báo, anh ấy lập tức liệt kê ra các địa điểm: “Công viên Vân Phong, công viên Thanh Hoài, công viên Hoa Tử Đằng, trạm xe bus tuyến ngắn Thuận Phong, trạm xe bus tuyến dài Lam Hải.”
Trần Hàn nhanh chóng phân chia nhiệm vụ: “Tiểu Đặng, cậu đưa 10 người tới công viên Vân Phong và Thanh Hoài, hai công viên này gần, các cậu tiện tới đó. Cát Vân, cậu đưa 10 người tới công viên Hoa Tử Đằng và trạm xe bus Thuận Phong. Tôi, Phạm Thạc, pháp y Trừng và Tử Khâm, Tử Bội tới trạm xe bus Lam Hải.”
Sau khi phân công nhiệm vụ xong, cả văn phòng đã không còn một bóng người. Mọi người vừa ra khỏi văn phòng, cơn mưa ấp ủ đã lâu xối xả ập xuống.
Trần Hàn, Tử Khâm và Tử Bội lái xe cảnh sát, Thư Trừng ngồi lên xe Hummer của Quý Phạm Thạc, đuổi theo sau xe Trần Hàn.
Hạt mưa to bằng hạt đậu liên tục đập vào cửa kính, khiến tầm nhìn của người đi đường trở nên mờ ảo.
Quý Phạm Thạc lái xe rất trầm ổn, bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng nắm chặt vô lăng, mắt nhìn chăm chăm phía trước. So với dáng vẻ nhìn ngang ngó dọc của An Khả lúc lái xe, trông anh càng quyến rũ, khiến người ta yên tâm hơn.
Nếu như nói dáng vẻ lái xe có thể phản ánh thái độ sống của một người, vậy chắc chắn Quý Phạm Thạc là người rất nghiêm túc, cẩn thận trong cuộc sống. Dường như anh luôn tập trung với mọi việc, nhất là khi thẩm vấn, phân tích, một khi đã rơi vào trạng thái làm việc, anh như cách biệt hoàn toàn với thế giới.
So với Quý Phạm Thạc bình tĩnh, Thư Trừng lại có phần căng thẳng hơn. Mặc dù trước đây cô cũng từng tới hiện trường gây án của FBI, nhưng đó là hiện trường sau khi án mạng đã xảy ra, là pháp y, việc cô cần làm là khám nghiệm tử thi ở hiện trường và mang thi thể về phòng khám nghiệm, đây là lần đầu tiên cô bắt hung thủ.
Thư Trừng lấy thuốc an thần trong túi ra, tách hai viên bỏ vào miệng.
Quý Phạm Thạc nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Nếu như sợ thì lát nữa cô cứ đợi trong xe.”
Thư Trừng nói ngắn gọn hai chữ: “Không cần.”
Sự cố chấp của cô khiến Quý Phạm Thạc sững sờ, anh cũng không nói gì nữa.
Khi năm người tới trạm xe Lam Hải, Quý Phạm Thạc phân công nhiệm vụ cho năm người. Trạm xe bus Lam Hải có ba tầng, Quý Phạm Thạc và Thư Trừng phụ trách kiểm tra người và nhà vệ sinh tầng một, Trần Hàn phụ trách tầng hai, Tử Khâm, Tử Bội phụ trách tầng ba.
Theo Quý Phạm Thạc, phân công như vậy rất hợp lý. Mỗi người đi vào trạm xe đều phải đi qua tầng một, vậy nên lượng người ở tầng một là đông nhất, phù hợp với mục đích hung thủ muốn vứt xác nạn nhân ở nơi đông người.
Tầng một cũng ít camera hơn tầng hai, ba, lỡ bị phát hiện hung thủ cũng tiện bỏ trốn hơn, vậy nên có khả năng tầng một mới là sân khấu gây án hung thủ lựa chọn.
Một mình Trần Hàn không đối phó được với hai hung thủ, hai nữ cảnh sát hợp lực lại cũng chỉ có thể đối phó với hung thủ nữ giỏi võ, vậy nên để ba người họ phụ trách tầng trên sẽ hợp lí hơn.
Quý Phạm Thạc có Judo mười đẳng, cộng thêm trước kia khi ở nước ngoài, những vụ án anh gặp phải đều có hung thủ vô cùng độc ác, anh vô cùng tự tin với khả năng bắt tội phạm của mình. Thế nhưng Thư Trừng nhỏ bé bên cạnh lại khiến anh không yên tâm lắm.
Việc truy bắt hung thủ đã bắt đầu, Quý Phạm Thạc nói với Thư Trừng: “Đi theo tôi, không được chạy linh tinh.”
Thư Trừng gật đầu, không đáp lại nhưng vẫn làm theo. Hai người đang đi tới nhà vệ sinh thì nghe thấy phía nhà vệ sinh nữ vang lên tiếng hét chói tai, hai người nhìn nhau, sau đó lập tức chạy tới đó.
Cũng như cảnh tượng hôm qua, đập vào mắt họ là một xác nữ bị cắt sạch phần váy phía trước, mặt có rạch một chữ X.
Lần này Thư Trừng không khám nghiệm tử thi trước, nếu như nói tội phạm là Lý Lôi và Đàm Khải, vậy chắc chắn lần này chúng vẫn đang ở trong dòng người.
Quý Phạm Thạc đã báo cho Trần Hàn, gọi điện cho người phụ trách trạm xe, bảo họ gọi bảo vệ tới bảo vệ hiện trường vụ án.
Đôi mắt to tròn của Thư Trừng lướt qua từng người vây quanh, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã thu hút sự chú ý của cô. Khi Thư Trừng và người đàn ông đó nhìn nhau, người đàn ông vô thức kéo mũ xuống, quay người định rời đi.
Cho dù người đó cắt tóc ngắn, đã cải trang thành đàn ông, nhưng trong đầu Thư Trừng vẫn hiện lên gương mặt một người phụ nữ.
Thư Trừng hét lên: “Lý Lôi, đừng chạy.”
Cùng lúc đó Quý Phạm Thạc đã nghe thấy động tĩnh bên này. Lý Lôi vừa cử động, một người đàn ông thấp bé bên cạnh cô ta cũng bỏ chạy theo.
Quý Phạm Thạc và Thư Trừng đã chắc chắn hai người này là Lý Lôi và Đàm Khải. Khi họ đuổi được trăm mét, Lý Lôi và Đàm Khải vô cùng xảo quyệt, chúng chia nhau ra hành động. Thư Trừng không nói nhiều, lập tức đuổi theo Lý Lôi.
Thấy Thư Trừng đã chạy đi, Quý Phạm Thạc chỉ có thể đuổi theo Đàm Khải, anh vừa đuổi vừa gọi cho Trần Hàn: “Chú Trần, Lý Lôi đã chạy về phía lối ra trạm xe, chú mau đi hỗ trợ Thư Trừng đi.”
Quý Phạm Thạc mong Thư Trừng đuổi theo Đàm Khải hơn, so với Lý Lôi giỏi võ, mức độ nguy hiểm của Đàm Khải thấp hơn nhiều.
Mặc dù anh không trông mong việc Thư Trừng có thể bắt được Đàm Khải, nhưng ít nhất cô cũng không để mất dấu hắn. Bây giờ Thư Trừng lại chủ động chọn Lý Lôi, vừa có khả năng mất dấu lại gặp nguy hiểm.
Đàm Khải hoang mang không biết nên chạy đi đâu, anh ta vội chạy thẳng vào dòng người tấp nập. Có những vị khách sợ hãi tránh ra, có người không kịp tránh đã bị Đàm Khải xô ngã.
Nghĩ tới hoàn cảnh của Thư Trừng, Quý Phạm Thạc tăng tốc, nhảy lên, đạp thẳng vào lưng Đàm Khải.
Đòn tấn công đột ngột khiến Đàm Khải ngã xuống đất. Quý Phạm chạy lên trước, quỳ một chân xuống ghìm chặt hai chân Đàm Khải, hai tay bẻ ngược tay Đàm Khải ra sau.
Lúc này, Tử Khâm và Tử Bội đã chạy tới, một người trong số họ lấy còng tay ra trói Đàm Khải lại. Sau khi giao Đàm Khải cho hai người họ, Quý Phạm Thạc nhanh chóng chạy về phía Thư Trừng.
__
Một nhóm người đã vây kín lối ra trạm xe, ai cũng nhìn một nam một nữ ở chính giữa. Tay trái người đàn ông bóp chặt cổ cô gái, tay phải cầm con dao sắc bén kề vào cổ cô, ánh mắt sắc lạnh.
Mặc dù cô gái đang gặp nguy hiểm nhưng vẻ mặt lại điềm tĩnh tới lạ thường, đôi mắt không một gợn sóng.
Từ lúc nhận được điện thoại của Quý Phạm Thạc, Trần Hàn đã lao như bay tới chỗ lối ra, khi chạy tới nơi vừa hay nhìn thấy cảnh này, một người đàn ông đã lấy Thư Trừng làm con tin.
Trần Hàn khó hiểu, không phải người Phạm Thạc nói là Lý Lôi sao? Tài liệu của Lý Lôi cho thấy đó là một người phụ nữ, sao người đang bắt Thư Trừng lại là đàn ông? Có phải họ nhầm lẫn ở đâu rồi không?
Thư Trừng đột nhiên lên tiếng: “Đội trưởng Trần, chú phải cẩn thận, cô ta là cao thủ võ thuật Lý Lôi, vì che giấu người ngoài nên cô ta mới đóng giả đàn ông.”
Lời Thư Trừng nói đã giải đáp nghi hoặc của Trần Hàn, đồng thời cũng khiến ông có cái nhìn khác về cô. Tố chất tâm lý của cô gái này rất tốt, gặp nguy hiểm lại không hoảng loạn, còn không quên quan tâm tới an nguy đồng đội, quan trọng hơn là cô có thể nhận ra Lý Lôi đã cải trang trong dòng người tấp nập.
Lý Lôi xiết chặt cổ Thư Trừng, nói từng câu từng chữ: “Câm miệng, đều tại cô cả. Nếu cô không nhận ra tôi, tôi đã chạy thoát được rồi, cô cũng không bị như bây giờ. Giờ tôi mà bị bắt cô cũng đừng hòng sống sót.” Lý Lôi chĩa dao về phía mọi người: “Tránh ra, các người tránh ra hết cho tôi. Dù sao tôi cũng giết hai mạng người rồi, nhiều thêm người nữa cũng chẳng sao.”
Mọi người hoảng sợ, lặng lẽ tránh đường.
Cát Vân và Tiểu Đặng đã đưa người tới. Mấy người Cát Vân đứng bên ngoài trạm xe, Tiểu Đặng đã giả làm hành khách, đưa người lẳng lặng tới gần Lý Lôi.
Điện thoại trong túi Trần Hàn rung lên hai tiếng, đây là ám hiệu ông và Tiểu Đặng, Cát Vân đặt ra, nó có nghĩa hai người họ đã vào vị trí. Hiện giờ điều Trần Hàn cần giải quyết là thuyết phục Lý Lôi thả con tin ra.
Trần Hàn nhẹ nhàng nói: “Lý Lôi, cô đừng kích động. Cô muốn thế nào, chúng ta đều có thể bàn bạc.”
“Bàn bạc? Có gì để bàn bạc?” Con dao Lý Lôi kề vào cổ Thư Trừng, có thể nhìn thấy ít máu dần chảy ra, cô ta không hề bận tâm tới: “Tôi đã giết hai người rồi, dù sao cũng phải chết. Các người đừng chơi kế hoãn binh với tôi, các người cũng đâu muốn thả tôi đi?”
Trần Hàn hoảng loạn, một bóng người đột nhiên xuất hiện phía sau Lý Lôi khiến ông phấn chấn lên hẳn.
Quý Phạm Thạc tách mọi người ra, lặng lẽ lại gần Lý Lôi. Quý Phạm Thạc ra hiệu tay cho Trần Hàn, bảo ông cứ tiếp tục nói để di chuyển sự chú ý của Lý Lôi.
Bỗng nhiên Lý Lôi đi về phía Trần Hàn, nói: “Tôi nói đúng rồi chứ gì? Sao cảnh sát các ông có thể tha cho người độc ác như tôi được chứ.”
Khi mọi người đều cảm thấy lời Lý Lôi nói rất đúng, cô gái trong lòng Lý Lôi lại nói: “Không, cô không giết người.”
Lý Lôi nhìn Thư Trừng trong lòng: “Cô có ý gì?”