Tối qua về nhà, toàn bộ tâm tư của Kiều Lộc đều suy nghĩ nên đặt cuốn tranh kia ở đâu, căn bản quên mất thứ này trong túi xách. Nếu cô biết thứ này còn ở trong túi, khẳng định sẽ không giúp Thẩm Tùng Lam tìm khăn giấy.
Trong lòng lúng túng, Kiều Lộc nghĩ nếu bây giờ có thuốc hối hận thì tốt rồi, không đến mức rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy.
“Thật sự không phải em, đây là đồ của bạn, cô ấy,......” Kiều Lộc tạm dừng một lát, vắt hết óc để tìm lý do, “Cô ấy quên cầm đi!”
Nói xong, Kiều Lộc cúi đầu, không dám nhìn Thẩm Tùng Lam, trong lòng âm thầm hỏi thăm Bì Thanh Thanh trăm tám mươi lần.
Thẩm Tùng Lam nhìn thoáng qua đồ vật trên tay, sau đó lại nhìn hai lỗ tai ửng đỏ của Kiều Lộc, không khỏi khẽ cười một tiếng: “Thật vậy chăng?”
“Đương nhiên là thật sự!” Kiều Lộc nhanh chóng trả lời, nhưng trước sau vẫn không dám nhìn vào mặt anh.
“Kiều Lộc, mặt của em toàn bộ đều đỏ lên rồi.” Thẩm Tùng Lam nhìn gương mặt không biết nói dối của Kiều Lộc cười nói, “Em thật sự sẽ không nói dối.”
Kiều Lộc dựa ra sau, có chút thất bại mở miệng: “Thật sự không có quan hệ với em, là bạn của em mua, cô ấy nói là lễ vật tặng cho em......”
Thẩm Tùng Lam nhìn Kiều Lộc, mỉm cười ra tiếng: “Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, cảm ơn bạn của em đã lo lắng.”
“Em sẽ tìm chỗ vứt đi.” Kiều Lộc nghiến răng nói, đang muốn lấy đồ từ trong tay của Thẩm Tùng Lam.
Ai ngờ anh lại rụt tay về, đem đồ cất vào trong túi của mình, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Vứt đi làm gì, có lẽ về sau sẽ cần dùng đến.”
Kiều Lộc kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Thẩm Tùng Lam, sau đó ngay cả cổ cũng đỏ hồng.
Xe đã khởi động, Kiều Lộc cái gì cũng không nghe thấy, trong đầu vẫn luôn hiện lên câu nói kia của Thẩm Tùng Lam.
Có lẽ về sau sẽ dùng đến......
Về sau sẽ dùng đến......
Dùng đến......
***
Thẩm Tùng Lam ở phòng bếp nấu cơm, Kiều Lộc ở phòng khách nhàn rỗi không có việc gì, thấy anh cởi áo khoác, cô muốn nhân lúc đem đồ vật kia lấy đi, ai biết tìm mấy túi vẫn không tìm được.
Không nghĩ tới anh đã cất đi chỗ khác!!!
Kiều Lộc thất vọng mà từ bỏ, ngay sau đó đi lại ghế sô pha ngồi, gửi tin nhắn cho Bì Thanh Thanh lên án.
Kiều Lộc: Đồ vật cậu đưa hôm nay bị Thẩm Tùng Lam phát hiện!!! [tạm biệt]
Bì Thanh Thanh: Như vậy không phải rất tốt sao, có phải hay không muốn cảm ơn tớ [cười xấu xa]
Kiều Lộc: Lăn đi [mỉm cười]
Bì Thanh Thanh: Tớ đặc biệt tò mò phản ứng của Thẩm Tùng Lam???
Kiều Lộc buông di động trộm nhìn phòng bếp một cái, Thẩm Tùng Lam lúc này đang nấu cơm, không chú ý tới cô ở nơi này. Nhưng vừa nhớ tới câu nói của Thẩm Tùng Lam, Kiều Lộc vẫn nhịn không được đỏ mặt, tim đập loạn.
Kiều Lộc: Tớ vì sao lại nói cho cậu [mỉm cười]
Bì Thanh Thanh: Để tớ đoán thử, anh ta nói đêm nay chúng ta thử xe,?
Kiều Lộc: Trong đầu cậu toàn nghĩ cái quỷ gì [lăn.jpg]
Bì Thanh Thanh: Nếu không là về sau dùng?
Bì Thanh Thanh một lời trúng đích, thấy Kiều Lộc trầm mặc, cô đã gửi tới một chuỗi ha ha ha, tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Bì Thanh Thanh: Cậu lúc ấy sẽ xấu hổ đi, sợ cái gì, trực tiếp thượng a.
Kiều Lộc: [Tạm biệt]
Bì Thanh Thanh: Đừng a, tớ đối với cậu rất tốt.
Kiều Lộc:......
***
Ngửi thấy hương thơm từ phòng bếp, Kiều Lộc tự động bỏ xuống mọi thứ trong tay, vội chạy tới phòng bếp.
“Muốn em hỗ trợ hay không?” Tuy rằng nói vậy, nhưng trên tay cô lại cầm đôi đũa.
Thẩm Tùng Lam nhướng mày cười nói: “Được, hỗ trợ nếm thức ăn.”
Kiều Lộc cong cong đôi mắt, cười đến vui vẻ: “Yên tâm, đây là việc em am hiểu nhất.”
Ăn một miếng sườn heo chua ngọt, Kiều Lộc cảm khái mà than một câu: “Tài nấu ăn tốt như vậy anh học ở nơi nào?”
Thẩm Tùng Lam đem món cuối cùng bày ra đĩa, sau đó nói: “Sống một mình lâu ngày tư học liền biết.”
Kiều Lộc cảm thấy rất không công bằng, cô cũng là ở một mình, cũng tự mình nấu cơm, vì cái gì không được trình độ như này?
“Em cũng là ở một mình a.” Kiều Lộc không khỏi hờn giận nói.
“Bây giờ có anh ở đây, em tuỳ lúc có thể đến ăn.” Thẩm Tùng Lam nhìn cô cười.
Thấy anh bưng thức ăn, Kiều Lộc bưng đũa đi dọn cơm, hai người phân công làm việc, một chút cũng không loạn.
Chờ ngồi vào bàn, Kiều Lộc nhìn đồ ăn cảm thán nói: “Em mỗi lần tới đây ăn chùa, cái gì cũng không giúp đỡ, vậy mà anh còn có thể làm ra một bàn đồ ăn nhiều như vậy, thật lợi hại.”
Thẩm Tùng Lam giúp cô gắp đồ ăn: “Anh cũng không trông cậy em tới hỗ trợ, ngồi một bên chờ ăn thì tốt rồi.”
Kiều Lộc trong lòng hơi rung động, ngữ khí của Thẩm Tùng Lam ôn nhu như vậy làm cô khó có thể chống đỡ, cô nghĩ tới chuyện của Chu Hoài Thời, trong lòng rối rắm không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cô chần chờ một chút, lại trộm liếc Thẩm Tùng Lam một cái, muốn mở miệng nhưng lại không dám, cứ như vậy, làm cô phiền lòng.
Thẩm Tùng Lam thấy cô ăn chậm lại, vẻ mặt có chút thất thần, liền nghiêng đầu hỏi: “Như thế nào? Vừa rồi còn khen anh nấu ngon, bây giờ lại không động đũa, không thích sao?”
Kiều Lộc cả kinh, vội vàng lắc đầu: “Không phải, ăn rất ngon.”
Nói xong, cô lại nhanh chóng gắp thức ăn lên, chỉ là Thẩm Tùng Lam lại phát hiện cô có điểm không thích hợp.
Anh gác đũa xuống hỏi: “Có phải hay không có chuyện gì muốn nói với anh?”
Kiều Lộc chần chờ, cuối cùng hít sâu một hơi nói: “Hôm nay ở bệnh viện gặp được học trưởng, anh ấy muốn em nhắn cho anh nếu không đối xử tốt với em, anh ấy sẽ mang em đi, em phát hiện khả năng là học trưởng thích em.”
Thẩm Tùng Lam đầu tiên là nhíu mày, ngay sau đó nở nụ cười, “Liền vì chuyện này mà rối rắm?”
“Học trưởng với em mà nói trước giờ vẫn luôn là học trưởng, em không muốn anh hiểu lầm, cho nên không biết mở miệng như thế nào.” Kiều Lộc cau mày nói.
Thẩm Tùng lam cười như không cười nhìn cô: “Chuyện này anh biết.”
Kiều Lộc ngẩng đầu, giật mình mà nhìn về phía Thẩm Tùng Lam: “Anh biết? Làm sao anh biết được?”
“Lần trước không phải anh cùng anh ta gặp mặt một lần sao? Anh ta nói với anh, kỳ thật chuyện này nghĩ một chút sẽ biết, chỉ có thể nói em không nhạy bén phát hiện.” Thẩm Tùng Lam thở dài.
Kiều Lộc phản bác nói: “Thật sự không phải do em, anh có thể tưởng tượng một chút, một người dạy anh mỗi ngày đều mắng tới máu chảy đầu rơi, cho dù là trong công việc cũng sẽ chỉ đạo vài câu, nghiêm khắc giống như giáo viên. Em hoàn toàn không dám suy nghĩ tới phương hướng kia.”
“Vậy anh ta dạy dỗ em như vậy, đối với những người khác cũng không nhau?” Thẩm Tùng Lam cười hỏi.
Kiều Lộc sửng sốt: “Lúc còn ở trường học, vừa bắt đầu là mắng tất cả mọi người, sau lại chỉ mắng một mình em.”
Thẩm Tùng Lam hơi hơi mỉm cười: “Trong lòng một người đàn ông, loại này gọi là đặc biệt, vì để ý cho nên mới đặc biệt đối đãi.”
Kiều Lộc cạn lời, ánh mắt mang theo vẻ kỳ dị: “Vậy đàn ông các anh cũng rất kỳ quái.”
Thẩm Tùng Lam sờ sờ cái mũi: “Anh không phải như thế.”
Kiều Lộc nhướng mày cười một tiếng: “Em biết, lúc em tìm anh, anh còn cố tình tránh né.”
Thẩm Tùng Lam không thể phản bác, bất quá vẫn là ý vị thâm trường mà cười một tiếng: “Hiện tại sẽ không.” Ngay sau đó anh than nhẹ một tiếng, “Nhưng mà, anh bây giờ rất ghen tị với Chu Hoài Thời, trong lúc em học đại học vẫn luôn bên cạnh em, anh đã bỏ lỡ quá nhiều.”
“Không phải bên cạnh, anh chú ý từ ngữ.” Kiều Lộc sửa lời của anh.
Thẩm Tùng Lam chậm rãi cúi người tới gần cô: “Anh bây giờ có chút buồn.
Kiều Lộc gắp một khối sườn đưa đến bên miệng anh, sau đó nghịch ngợm cười: “An ủi anh.”
Thẩm Tùng Lam bất đắc dĩ cười, há mồm cắn xương sườn.
***
Lúc rửa chén, Kiều Lộc vốn là chuẩn bị làm, nhưng Thẩm Tùng Lam không cho, cô đứng một bên thật ra có chút dư thừa.
“Em còn chưa từng tới phòng ngủ của anh đi? Hoan nghênh em đi vào tham quan.”
Mang theo lời này của Thẩm Tùng Lam, Kiều Lộc đi vào phòng ngủ của anh.
Mấy lần trước đến đây, bọn họ vẫn là quan hệ bạn bè, mà hôm này cô đã thành bạn gái của Thẩm Tùng Lam. Phòng ngủ là không gian riêng tư, cô rốt cuộc cũng có cơ hội tiến vào tham quan.
Mở cửa phòng, Kiều Lộc đối với phòng ngủ sạch sẽ của anh cảm thán một tiếng.
Vẫn là màu đen trắng xám làm chủ đạo, bên cạnh đặt một cây xem là cho căn phòng có thêm sức sống.
Kiều Lộc trái phải đánh giá một phen, cuối cùng đi tới ghế của bàn làm việc ngồi xuống.
Bên trên kệ sách đặt một cuốn sổ ghi chú màu hồng làm hấp dẫn lực chú ý của cô, Kiều Lộc nghi hoặc rút ra, nhìn trang bìa quen thuộc cô lập tức nhớ ra.
Đây không phải là cuốn sổ cô làm mất trước khi tốt nghiệp sao?
Vì xác nhận, Kiều Lộc mở ra xem bên trong, đây chính xác là chữ viết của cô lúc cao trung, tinh tế sạch sẽ, không qua loa giống như bây giờ.
Nhớ tới trên quyển sổ cô có ghi tên của Thẩm Tùng Lam, Kiều Lộc giật mình, nghĩ đến mau chóng xoá dấu tích.
Cô duỗi cổ ra bên ngoài nhìn xem, xác định Thẩm Tùng Lam chưa lại đây, liền nhanh chóng lật tìm.
Bởi vì thời gian quá lâu, Kiều Lộc cũng không nhớ rõ cụ thể mình viết ở trang nào, chỉ nhớ là viết ở phía sau, thế là bắt đầu từ sau lật tới.
Liên tiếp mười mấy trang vẫn chưa tìm được, ngay lúc cô đang tập trung tinh thần, Thẩm Tùng Lam thình lình xuất hiện bên cạnh cô.
“Em tìm cái gì?”
Kiều Lộc vừa vặn lật đến, còn chưa xé cuống, đã bị Thẩm Tùng Lam doạ tới nổi rớt quyển sổ xuống, cô vội vàng cường ngạnh nói: “Đây là sổ của em đi, hiện tại có thể vật quy nguyên chủ.”
Thẩm Tùng Lam mỉm cười lắc đầu: “Nó theo anh mười năm, anh đối với nó có cảm tình, không cho.”
Kiều Lộc khỏ thở: “Nào có chuyện anh đúng tình hợp lý ăn trộm!”
“Em cũng là đúng tình hợp lý ăn trộm a.” Thẩm Tùng Lam trả lời.
Kiều Lộc khó hiểu: “Em?”
Thẩm Tùng Lam chậm rãi tới gần cô, ánh mắt thâm tình nói:”Trộm lòng của anh đi rồi.”
Kiều Lộc thất thần, cuốn sổ trong tay liền bị Thẩm Tùng Lam lấy đi.
Thế nhưng còn cố ý dùng mỹ nam kế!
“Trả lại cho em!” Kiều Lộc chuẩn bị cướp về.
Ai ngờ Thẩm Tùng Lam đem cuốn sổ dơ lên cao, cô một chút biện pháp cũng không có, cũng ngay lúc này, Thẩm Tùng Lam thấy được nội dung bên trong.
Chữ viết đã cũ, vừa nhìn liền biết không phải mới viết, trong lòng cân nhắc, Thẩm Tùng Lam chuyển mắt cười nhìn Kiều Lộc: “Em gấp gáp lấy lại như vậy là vì cái này đi?”
Kiều Lộc lui về phía sau, hơi rũ mặt nói: “Đúng thì thế nào.”
Thẩm Tùng Lam duỗi tay ra, đem cô toàn bộ ôm vào trong ngực, hơi thở ấm áp: “Kiều Lộc, anh bắt được em rồi.”
Mặt cô nháy mắt liền đỏ lên, khoảng cách gần như vậy, cô đối với âm thanh, hơi thở của Thẩm Tùng Lam đều trở nên đặc biệt mẫm cảm, chỉ cảm thấy cả người như bị thiêu đốt.
“Số lần em đỏ mặt hôm nay rất nhiều.” Thẩm Tùng Lam thấp giọng cười, “Em nên biết, em như vậy sẽ làm giảm sự tự chủ của anh.”