Thẩm Tùng Lam ở phòng bệnh nhìn Thẩm Văn Sơn một lúc, mới đi ra ngoài hít thở không khí. Anh lấy điện thoại từ trong túi áo ra nhìn, lúc này mới phát hiện điện thoại đã tắt máy.
Tìm một chỗ sạc điện thoại trong bệnh viện, anh mở điện thoại lên mới thấy Kiều Lộc đã gửi tin nhắn cho mình.
"Ông nội tớ hôm nay phẫu thuật, tớ hôm qua mới trở về An Giang, cho nên không nhìn thấy tin nhắn của cậu......"
Anh nhắn một tin dài giải thích, cuối cùng sợ Kiều Lộc lo lắng nên chỉ gửi đi một câu: "Tớ ở An Giang, trong nhà có chút việc, rất nhanh sẽ quay trở về."
Mới vừa cất điện thoại, Thẩm Tế liền từ trong phòng bệnh ra ngoài, ông đi đến bên cạnh Thẩm Tùng Lam, ngữ khí lạnh lùng hỏi: "Chuẩn bị khi nào đi Ninh Thành?"
Thẩm Tùng Lam nhìn thoáng qua đáy mắt hiện tia máu của Thẩm Tế, trầm giọng trả lời: "Chờ tình huống của ông nội ổn định lại trở về."
"Mở một công ty phải không? Công việc rất bận sao?" Thẩm Tế đưa mắt hỏi.
Ánh mắt Thẩm Tùng Lam nhìn lên đầu tóc đã bạc của Thẩm Tế, trong lòng than nhỏ một tiếng, giọng nói cũng trở nên nhu hoà: "Còn tốt, cấp dưới làm việc đều rất tốt, cho nên con cũng không cần quá lo lắng."
Thẩm Tế nhìn anh nói: "Con hiện tại đã 28 rồi, nếu sự nghiệp đã có, cũng nên suy xét đến việc lập gia đình đi."
Thẩm Tùng Lam gật gật đầu: "Con biết."
"Vừa rồi con biết bác sĩ Lý đi? Con gái bác ấy là bác sĩ của bệnh viện nhân dân An Giang, từ nước ngoài trở về. Con bé rất ưu tú, cùng xấp xỉ tuổi con, tìm thời gian gặp mặt một chút." Thẩm Tế nói thẳng, "Việc này ba đã cùng bác sĩ Lý nói qua."
Thẩm Tùng Lam híp mắt lại, thanh âm cũng lạnh đi, "Ba có phải lại không hỏi qua ý kiến của con, đem mọi việc quyết đinh?"
Thẩm Tế bị con trai chất vấn, cũng có chút ngượng ngùng, ông tức giận trách mắng, "Ta là ba của con, những việc này đương nhiên có quyền quyết định!"
"Ba chừng nào thì có thể hỏi ý kiến của con trước." Thẩm Tùng Lam vô cùng thất vọng nhìn anh, "Con sẽ không đi, ba đừng uổng phí tâm tư."
"Anh đã bao lớn rồi, làm cha mẹ giúp anh suy xét những việc này thì có là gì." Thẩm Tế nâng cao giọng.
Thẩm Tùng Lam cất điện thoại vào túi, cũng không cùng Thẩm Tế tranh luận, liền xoay người rời đi, nếu không phải bởi vì Thẩm Văn Sơn chưa tỉnh lại, anh hiện tại liền muốn mua vé máy bay về Ninh Thành.
Mẹ Thẩm nghe thấy âm thanh cũng đi ra xem, thấy Thẩm Tùng Lam muốn rời đi liền giữ chặt tay hắn, kết quả giữ không được: "Hai người lại cãi nhau?"
"Nó bây giờ rất cứng đầu, tôi nói cái gì cũng đều không nghe!" Thẩm Tế tức giận.
Mẹ Thẩm không tán đồng cau mày: "Con cũng không còn nhỏ nữa, mấy năm nay ở một mình bên ngoài cũng luôn rất khá, nói lên căn bản không cần chúng ta nhúng tay. Quan hệ giữa hai người mới hoà hoãn một chút, ông một hai gây chuyện làm cái gì."
Thẩm Tế tức giận không thôi: "Tôi gây chuyện? Tôi muốn cho nó đi gặp con gái của bác sĩ Lý nó cũng không muốn! Nó đã bao lớn rồi, cũng nên lập gia đình, cái này cũng muốn cùng tôi cứng đầu, còn đem ba nó để vào mắt sao!"
Mẹ Thẩm an ủi: "Việc này tôi đi khuyên, ông không cần nói nữa, mau đi xem ba ba đi."
***
Tìm được Thẩm Tùng Lam, mẹ Thẩm cũng không trực tiếp hỏi, bà biết rõ tính khí của con trai mình, bằng không cũng sẽ không rời nhà mấy năm không trở lại, thậm chí còn tự kiếm học phí học đại học, cuối cùng còn thành lập công ty.
Ở trong mắt người ngoài, có lẽ rất nhiều người tiếc nuối Thẩm Tùng Lam không có kế nghiệp cha, kế thừa bệnh viện Khang Nhân. Nhưng ở trong mắt bà, con trai bà phi thường ưu tú.
"Tính tình ba con, con cũng biết, đừng cùng ông ấy chấp nhặt." Mẹ Thẩm vỗ vỗ bờ vai của anh mở miệng.
Đáy lòng Thẩm Tùng Lam một mảng buồn bực bây giờ cũng tan đi, anh quay đầu lại khẽ cười nói: "Nghe được lời này, ông ấy có lẽ sẽ càng tức giận."
Mẹ Thẩm hừ một tiếng: "Không cho con trở về nhà, mẹ cũng đã nhịn ông ấy thật lâu. Yên tâm đi, con muốn làm cái gì liền đi làm, cái khác để mẹ lo."
Việc bà hối hận nhất năm đó chính là không đứng về phía của Thẩm Tùng Lam, làm anh ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy. Bà không phải không trộm gửi tiền cho Thẩm Tùng Lam, nhưng anh tính tình giống Thẩm Tế rất cứng đầu, kiên quyết không nhận.
Thẩm Tùng Lam nhìn mẹ Thẩm, sau đó thở dài: "Mẹ, cảm ơn người."
"Cảm ơn cái gì chứ!" Mẹ Thẩm giúp anh sửa lại vạt áo, sau đó nói, "Ba con nói cũng có ý, con cũng đã 28, mấy năm nay vì sự nghiệp phấn đấu mẹ có thể hiểu, hiện tại đã ổn định rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự."
Thẩm Tùng Lam cười nhẹ: "Con đương nhiên cũng đã nghĩ tới."
Mẹ Thẩm kinh ngạc: "Nói như vậy, con đã có đổi tượng?"
Thẩm Tùng Lam nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt cũng ôn nhu hơn vài phần, "Có người yêu thích, trước mắt còn đang nổ lực theo đuổi."
Mẹ Thẩm không khỏi kích động: "Là cô gái nhà ai? Ở Ninh Thành sao? Các con quen biết như thế nào? Khi nà có thể mang về cho mẹ nhìn xem?"
Thẩm Tùng Lam nghe mẹ Thẩm đưa ra hàng loạt câu hỏi, cũng bất đắc dĩ cong môi: "Chờ con xác định lại nói cho mẹ, bây giờ còn chưa được." Anh hiện tại còn chưa nắm chắc, nói ra sợ là một trò cười.
Mẹ Thẩm lần đầu tiên thấy bộ dáng do dự, không quyết của Thẩm Tùng Lam, khác xa với hình tượng thường ngày của anh. Trong vô thức, mẹ Thẩm đối với cô gái chưa từng gặp này sinh ra hứng thú.
"Không chắc chắn như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn con đi thi cũng chưa có bộ dáng này, lúc ba con cắt sinh hoạt phí của con cũng chưa từng thấy, xem cô gái này không dễ theo đuổi a." Mẹ Thẩm trêu chọc một câu.
Thẩm Tùng Lam cười khổ một tiếng: "Đại khái đây là cửa ái khó khăn lớn nhất trong cuộc đời."
***
Ngày thứ hai Thẩm Văn Sơn tỉnh lại, nhưng vẫn chưa thể nói chuyện, rốt cuộc đụng tới dao cũng không phải việc nhỏ, Thẩm Tùng Lam ở bên cạnh bồi ông hai ngày.
Nhưng công ty còn có một đống việc cần xử lý, hơn nữa Kiều Lộc vẫn không trả lời tin nhắn của anh làm rất để ý. Sau khi xác định tình hình Thẩm Văn Sơn đã hoàn toàn ổn định, Thẩm Tùng Lam liền trở về Ninh Thành trước, dặn dò mẹ Thẩm có chuyện gì liền gọi điện cho anh.
Thẩm Tùng Lam như thường ngày đậu xe ở trước cửa tiểu khu của Kiều Lộc, điều khiến anh kinh ngạc là anh không thấy Kiều Lộc đâu.
Liên tiếp hai ngày qua đi, Thẩm Tùng Lam không chờ nữa quyết định tan tầm lái xe thẳng đến bệnh viện Nhân Tế nơi Kiều Lộc làm việc.
Tan tầm Kiều Lộc từ chối ý muốn đưa cô về của Chu Hoài Thời, một mình đi đến trạm xe buýt. Cô đã biết tin Thẩm Tùng Lam trở về, chỉ là luôn không trả lời, bởi vì trong lòng cô hiện tại rất phức tạp.
Nhưng chờ cô ra tới cửa lớn của bệnh viện, cảm xúc lại càng phức tạp, Thẩm Tùng Lam đang đứng ở đó chờ cô.
Anh trực tiếp đem cô ngăn lại, không khỏi thắc mắc hỏi: "Cậu có phải hay không giận tớ?"
Sắc mặt Kiều Lộc nhàn nhạt: "Không có."
Thẩm Tùng Lam cười nhẹ, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, giọng điệu vạn phần khẳng định: "Cậu tức giận đúng không."
Kiều Lộc nghiên đầu không nhìn anh: "Thật không có."
Khoé môi Thẩm Tùng Lam cong lên: "Tớ gửi tin nhắn không thấy cậu trả lời, nếu cậu không tin, tớ có thể giải thích lại một lần. Nếu cậu vẫn không tin, tớ đây chỉ có thể nghĩ lại biện pháp khác."
Kiều Lộc tò mò hỏi: "Biện pháp gì?"
"Lập tức mua vé máy bay mang cậu đi gặp người nhà của tớ, chứng minh lời tớ nói có phải sự thật hay không."
Kiều Lộc kinh ngạc nhìn anh, nếu Thẩm Tùng Lam thật là PUA, thì nhất định là anh đã học gói đắt giá nhất.
************************************************************************
Kiều Lộc: Xác định, ít nhất đã học cách trêu chọc phụ nữ!