Nhìn dáng vẻ xấu hổ đến mức muốn độn thổ của cô gái nhỏ, tâm tình của Tần Cảnh Chi vô cùng vui vẻ. Cuối cùng, hiểu lầm đã được hóa giải, giờ là lúc anh nên nghiêm trị trừng phạt cô.
Khóe môi Tần Cảnh Chi giương lên đầy nham hiểm tà ác. Sau đó, cơ thể anh cố ý ép sát xuống gần người Mộ An, bàn tay lớn khẽ nâng cằm cô lên. Tầm mắt hai người chạm nhau, Tần Cảnh Chi say đắm nhìn ánh mắt ngượng ngùng của cô, rồi nghiêm trang nói:
- Bảo bối, thế giờ anh có thể hôn em được chưa?
Câu hỏi thẳng thắn của anh, làm hai má Mộ An phút chốc nóng bừng lên. Cô lúng túng ấp úng không biết nên nói gì cho phải.
Trông gò má ửng đỏ mê hoặc trước mắt, Tần Cảnh Chi chờ không nổi câu trả lời của An An, mà cúi xuống hôn luôn.
Đôi môi anh mút mát lấy bờ môi mềm mại. Thỉnh thoảng chiếc lưỡi dài khẽ đưa ra liế_m láp cánh môi đỏ mọng ướt át của cô.
Sau khi cắn mút đôi môi của bé con đến mức sưng đỏ, Tần Cảnh Chi mới luyến tiếc đưa lưỡi cạy hàm răng trắng sáng ra, từ từ tiến vào khoang miệng ấm của Mộ An.
Cái lưỡi nóng bỏng tinh nghịch khuấy đảo mật ngọt bên trong chiếc miệng nhỏ nhắn. Tiếp đó, nó lại quấn quýt lấy chiếc lưỡi thơm tho mềm mềm.
Mộ An bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn không có sức. Ý thức rời rạc làm cô vô thức đưa lưỡi cuốn lấy lưỡi anh. Điều đó khiến Tần Cảnh Chi càng hôn cô cuồng giã hơn.
Không khí của Mộ An dần dần bị anh cướp mất, cảm giác khó thở ập đến, cô khẽ đấm đấm lên lưng anh, tỏ vẻ kháng cự. Bị đánh, đôi mắt nhuốm đầy dục vọng mở ra, thấy gương mặt cô trắng bệch vì thiếu khí, anh luyến tiếc rời khỏi cái miệng đầy ngọt ngào.
Lập tức, trong phòng vang lên tiếng hít thở gấp gáp của cả nam lẫn nữ, tạo ra bầu không khí vô cùng mờ ám.
Nhìn cô gái đang tham lam hít lấy hít để không khí, Tần Cảnh Chi khẽ cười, giọng khàn khàn nói:
- Rùa con ngốc.
Đôi mắt ngập nước trừng anh, giọng mềm mại phản bác:
- Anh mới ngốc.
Dáng vẻ bĩu môi giận dỗi đầy đáng yêu của Mộ An, khiến Tần Cảnh Chi nhịn không được mà cúi xuống hôn một cái rõ kêu lên môi cô, rồi nghiêm túc nói:
- Giờ chúng ta nói đến chuyện em uống rượu say.
Lời anh vừa dứt, vẻ mặt vốn đang thẹn thùng của Mộ An bỗng chốc trở nên biến sắc vì chột dạ. Mắt cô né tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, đôi môi mím chặt không dám lên tiếng.
Thấy thái độ trốn tránh của bé con, Tần Cảnh Chi cười đầy nguy hiểm. Anh nhân cơ hội cô không để ý, vươn bàn tay lớn của mình vào trong áo cô, rồi nhanh bắt lấy một khối mềm mại.
Đột ngột bị anh tập kích, Mộ An có chút sửng sốt, rồi rất nhanh tỉnh táo lại. Cô vội vàng bắt lấy bàn tay hư đốn kia, lúng túng lên án:
- Anh… anh… hư hỏng.
- Hư hỏng hử?
Vừa nói tay của anh còn vừa bóp mạnh bầu ngự_c của cô một cái. Mộ An không nhịn được kêu lên:
- Ư…
Mặt An An đỏ bừng lên, cô tức giận ấp a ấp úng mãi không nói ra lời mắng.
- Nếu em im lặng, anh sẽ tiếp tục “chơi” nó.
Tần Cảnh Chi vỗ vỗ lên ngự_c cô đe dọa. Mộ An vô cùng hoảng sợ, cô gấp gáp lên tiếng:
- Đừng… em kể… em kể anh đừng làm thế nữa.
Nhận ra anh dừng tay, Mộ An nhỏ giọng kể:
- Em nghĩ anh có cô gái khác nên trong lòng khổ sở. Trong lúc đi dạo, em vô tình va phải một cô gái, cô ấy thấy em khóc liền khuyên em mua rượu giải sầu.
Bỗng chốc, mặt mày Tần Cảnh Chi sa sầm, tay anh vừa nhéo ngự_c cô vừa nói:
- Thật giỏi! Rượu người lạ đưa mà em cũng dám uống.
- A… đau… em sai rồi hức… anh đừng… véo… hức…
Thấy cô bé nhận sai, ánh mắt Tần Cảnh Chi lóe lên tia xảo trá, anh giả vờ tức giận nói:
- Biết sai thật chưa?
- Em thật sự biết sai rồi ạ!
- Bảo bối, làm sai thì phải chịu phạt.
Nghe anh nói, vẻ mặt Mộ An liền tái đi do sợ hãi, cô lắp ba lắp bắp hỏi:
- Phạt… phạt… anh sẽ… đánh em sao?
- Sẽ.
Tất nhiên là anh sẽ đánh, nhưng mà đánh vào tiểu huyệ_t ấm áp của cô. Anh phải giáo huấn cô thật kỹ để cho cô nhớ lâu.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tần Cảnh Chi, vành mắt Mộ An lập tức đỏ, rồi từng giọt nước mắt tí tách rơi:
- Đừng đánh… hức…em sợ đau hức… em sẽ ngoan… hức… mà… hu hu hu hu
- Đừng nghĩ em khóc, mà anh sẽ tha cho em. Hư thì phải phạt.
Thấy thái độ cương quyết của anh, Mộ An càng khóc bù lu bù loa hơn:
- Hu hu hu hu em sợ đau… hu hu…