“Ông chủ, vật liệu đá này bán thế nào?”, Tiêu Thiên chỉ vào vật liệu đá dưới chân người đàn ông gầy đét, hỏi.
“Một trăm tệ”, người đàn ông gầy liếc mắt nhìn Tiêu Thiên một cái thầm nghĩ ‘tên vô dụng này, loại đá này mà cũng có thể cho ra hàng tốt sao? Đây chính là hàng mà người ta chuyển đến nhưng không cẩn thận làm rơi ra một viên đá. Đến đá và vật liệu đá mà cũng không phân biệt được, như vậy thắng thua của cuộc đánh cược này đã rất rõ ràng rồi.
Tiêu Thiên sờ vào túi quần phát hiện ra mình không mang theo tiền mặt. Anh định lấy điện thoại ra thanh toán thì ai biết được ông chủ lại nói một câu: “Chỗ tôi ngoài tiền mặt ra thì không nhận thanh toán bằng hình thức nào khác”.
Đây rõ ràng là cố ý làm khó người khác. Ông chủ của những quầy hàng khác cũng đều nhìn Tiêu Thiên với vẻ mặt bỡn cợt. Tiêu Thiên cũng không tức giận, xoay người nói với Bạch Ngọc Lan: “Bạch tiểu thư, cô có mang theo tiền mặt không?”
“Tôi có”, Bạch Ngọc Lan vội từ trong túi lấy ra một đồng một trăm tệ rồi đưa cho Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên đưa tiền lại, người đàn ông gầy đang định giơ tay ra nhận lấy thì Tiêu Thiên đột nhiên buông lỏng tay ra, đồng tiền liền rơi trêи mặt đất. Người đàn ông đang định lớn tiếng mắng thì Tiêu Thiên đã cầm viên đá to bằng bàn tay đi.
“Mẹ kiếp, dám đùa giỡn ông đây? Lát nữa thua cho mày biết mặt”. Nhưng mắng thì mắng thế, tiền thì vẫn phải nhặt lên đó thôi. Một đống phế liệu mà kiếm không được một trăm tệ, sướиɠ thật. Lúc này mọi người đều đi xem kịch hay nên ông ta cũng dọn hàng đi xem. Lát nữa Tiêu Thiên thua rồi thì ông ta phải sỉ nhục hắn thật đã đời mới được.
Tiêu Thiên chọn xong vật liệu đá, rất nhanh, ông cụ Bạch cũng chọn xong. Khác với vật liệu đá to bằng bàn tay mà Tiêu Thiên bỏ ra một trăm tệ mua là, vật liệu ông cụ Bạch mua có kϊƈɦ cỡ bằng hai quả bóng rổ, ông bỏ ra năm trăm nghìn tệ. Nhìn từ bên ngoài có thể thấy, vật liệu này vô cùng tốt, vì thế mà thứ mà Tiêu Thiên chọn căn bản không thể so được.
Ông cụ Bạch chỉ vào vật liệu đá nói: “Thật ra khi chọn vật liệu đá nhìn từ bên ngoài thì cũng phải có bí quyết”. Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều dỏng tai lắng nghe. Vị thái sơn bắc đẩu trong giới đồ cổ muốn truyền thụ kỹ xảo trân quý cho mọi người thì có ai mà không muốn học chứ?
Nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người, ông cụ Bạch nói: “Mọi người nhìn vật liệu đá này của tôi xem, đá sáng với bề mặt và kết cấu đồng đều nhẵn mịn, bên ngoài rất cứng rắn. Điều này có nghĩa là, chất lượng vật liệu này rất tốt, loại thủy tinh với ánh sáng mạnh, rất có khả năng là loại Băng, thậm chí là loại Thủy Tinh.
Loại phỉ thúy thủy tinh cũng là loại phỉ thúy có giá trị lớn nhất. Ông cụ Bạch tổng kết rất đầy đủ, giảng giải cũng dễ lọt tai nên khiến mọi người đều gật đầu và thầm thán phục. Không hổ danh là nhân vật hàng đầu trong giới đồ cổ Vân Thành, đúng là có mắt nhìn thật. Còn nhìn viên đá trong tay Tiêu Thiên thì đúng là nực cười.
Lúc này, không biết ai trong đám đông đứng ra nói một câu: “Ông cụ Bạch, vậy ông nhìn vật liệu đá trong tay Tiêu Thiên xem thế nào?”, lời nói vừa dứt thì mọi người đều bắt đầu nghị luận.
“Đúng đó ông cụ Bạch, ông đánh giá chút đi”.
“Viên đá trong tay Tiêu Thiên nhìn hút mắt vậy, trong đó chắc chắn có thể tạo ra loại Thủy Tinh”. Ai cũng nói đó là đá rồi thì sao có thể tạo ra phỉ thúy thủy tinh được chứ. Đám người này rõ ràng là muốn chế giễu Tiêu Thiên.
“Đúng đó ông nội, ông đánh giá một chút xem”, Bạch Hải cũng ở bên cạnh nói.
“Cái này…”, ông cụ Bạch có chút chần chừ.
Tiêu Thiên cười nói: “Không sao đâu, tôi cũng muốn nghe cao kiến của Bạch lão gia”.
“Tiêu Thiên…”, Bạch Ngọc Lan kinh ngạc gọi. Nói thật thì lúc Tiêu Thiên cầm viên đá này lên thì trong lòng cô cũng thấy lạnh băng. Chỉ dựa vào vật liệu to bằng bàn tay thế này thì thật sự có thể tạo ra được đồ tốt không? Sao nhìn thế nào cũng thấy khả năng thắng của ông nội cao hơn?
“Không sao đâu”, Tiêu Thiên cười nói.
Ông cụ Bạch gật đầu rồi bước lại nhìn vật liệu đá trong tay Tiêu Thiên, trầm ngâm chút rồi nói: “Đây… Đây chắc là viên đá cuội còn dính vữa ở công trường”.
Gì cơ? Lớp bụi bên ngoài của viên đá này là xi măng? Lúc này mọi người với dáng vẻ như bừng tỉnh.
“Đúng đúng, ban nãy tôi cũng định nói, đây chẳng phải là viên đá cuội có dính xi măng sao?”.
“Cái gã ở rể này đúng là nực cười, cầm một viên đá cuội đến đọ với vật liệu đá của Bạch lão gia, đó chẳng phải là tự dìm mình sao?”
“Haiz, con rể của nhà họ Trần ơi, hay là đừng đánh cược nữa, dựa vào cái viên đá đểu của anh thì còn không bằng được vật liệu mà Bạch thiếu gia cắt ban nãy cơ, tự động nhận thua đi”. Bạch Hải vốn đang thấy vui mừng hơn cả nhưng khi nghe thấy mọi người nhắc lại chuyện này thì sắc mặt gã lại trầm xuống. Mẹ kiếp, nói Tiêu Thiên thì cứ nói hắn đi, lôi cả Bạch Hải này vào làm gì?
Nghe thấy mấy lời của bọn họ, Tiêu Thiên thản nhiên nói: “Đây không phải là đá cuội mà là bảo bối đấy”.
Gì cơ? Viên đá này mà là bảo bối ư? Mọi người nghe thấy vậy đều bật cười, một số thương nhân đá quý thì còn cười lớn hơn. Bọn họ kinh doanh nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải người lấy đá cuội ra coi đó là bảo bối.
“Chàng rể họ Trần này không phải là tên ngốc đấy chứ?”
“Không phải là tên khùng đấy chứ?”
………..
Bạch Ngọc Lan không biết Tiêu Thiên đang có ẩn ý gì nhưng cô sắp sốt ruột đến chết mất nhưng Tiêu Thiên thì vẫn với bộ dạng không lo lắng gì. Còn ông cụ Bạch ở bên cạnh cũng cảm thấy đầu óc Tiêu Thiên có chút vấn đề. Ông ta đột nhiên có chút hối hận, tại sao mình lại đánh cược với một tên ngốc thế này? Nếu như cược thắng thì người ta sẽ nói mình thắng không vẻ vang, còn thua thì căn bản không thể nào.
Nhưng đã đánh cược rồi, cuộc chơi cũng bắt đầu, bất luận là Tiêu Thiên điên thật hay giả điên thì lần cược này ông ta thắng chắc đã.
“Mau lên, chuyển vật liệu đá lại”, ông cụ Bạch lên tiếng thì người bên cạnh tranh giành lên trước giúp đỡ, người tranh được thì thầm mừng trong bụng còn người không tranh được thì thấy phiền não. Người gỡ đá vẫn là ông chủ râu quặp ban nãy. Mặc dù ông thu phí rất cao nhưng bản lĩnh gỡ đá vẫn rất đáng gờm. Ông cụ Bạch đã vẽ xong đường cắt trêи vật liệu đá rồi, ông ta chỉ cần dựa theo vết đó để cắt là được.
“XOẸT XOẸT XOẸT”, mở máy cắt ra, máy cắt cách vật liệu đá càng lúc càng gần. Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần mở ro mắt nhìn vật liệu đá trong tay ông chủ kia.
“XOẸT XOẸT XOẸT”, khác với lúc chưa gỡ vật liệu đá là lúc cắt không nghe thấy tiếng chói tai. Đúng lúc này có người đột nhiên hét lên: “Mọi người mau nhìn kia, ra khói rồi”.
“Một dao cắt xuống là có khói rồi, trong này nhất định là vật liệu tốt”.
“Thật không đơn giản, màu của khói này như mật ong vậy, đây đúng là màu mật ong rồi”. Nghe thấy lời này, mọi người lập tức ồn ào hết cả.
Gỡ đá chia làm đá có khói và không khói. Vật liệu đá có khói cũng chia làm nhiều loại. Loại đá mà Bạch Hải gỡ trước đó chỉ là màu đen nhạt là loại tầng thấp nhất. Còn lần này thì khác, màu mật ong này cho thấy thịt bên trong phỉ thúy rất nhẵn mịn và trong suốt, là loại thượng hạng. Những người ở xung quanh nếu là người làm về nghề đá quý hoặc là chuyên gia đồ cổ và người thích cược đá thì vừa nhìn loại khói này thì đều biết, vật liệu này nhất định có liệu tốt. Quả nhiên, khi máy cắt càng lúc càng sâu thì màu xanh đã xuất hiện trước mặt mọi người.
“Cược tăng, cược tăng”.
“Màu xanh thuần khiết quá! Dao này cắt xuống mà giá trị vật liệu đá này đã tăng gấp 10 lần”, mọi người đều trở nên náo nhiệt.
“Ông cụ Bạch, loại vật liệu đá này tôi bỏ một triệu tệ”
“Tôi bỏ ra một triệu rưỡi”
“Hai triệu tệ”, chỉ là dao thứ nhất cắt xuống mà giá đã vượt qua hai triệu tệ! Dựa vào danh tiếng của ông cụ Bạch nên khi họ quyết định mua lại loại vật liệu này sẽ nghĩ là không lỗ.
“Ông nội, ông giỏi quá”, mặc dù Bạch Hải không hiểu về cược đá nhưng gã hiểu về ngọc. Màu sắc của ngọc này vô cùng thuần túy, đậm nhưng không lòe loẹt, vừa nhìn đã biết là loại Phỉ Thúy nếp.
Ông cụ Bạch nghe thấy lời này thì thấy không vui lắm, ngược lại còn cau mày. Mặc dù nói Phỉ Thúy nếp là loại tốt nhưng trêи thực tế nó vẫn còn kém xa phỉ thúy băng và thủy tinh.
Sao? Loại này mà ông cụ Bạch còn không vừa lòng ư? Được như này đã là rất giỏi rồi. Thấy vậy, những người xung quanh đều sững người ra.
“Sư phụ, phiền ông tiếp tục cắt đi”, ông cụ Bạch nói tiếp.
Ông chủ râu quặp gật đầu, tiếp tục cắt dựa theo bút vẽ màu than.
“XOẸT XOẸT XOẸT”.
“BÙM”, góc vật liệu đá thứ hai được cởi ra, mọi người đều bị cảnh tượng trước mặt làm cứng đờ người. Mặt này chỉ có nửa màu xanh, hơn nữa màu sắc cũng không xanh được như ban nãy, ngược lại chỉ có một nửa trong suốt thôi. Còn mặt này, đến ông chủ râu quặp cũng ngây người ra, một lát sau ông ta định thần lại, cung kính nói: “Ông Bạch, chúc mừng ông, mặt này là loại có đan xen ngọc băng”.
What!! Lần này mọi người đều như phát điên lên. Đến ngay cả những thương nhân đá quý nhãn hàng lớn cũng chen chúc lại, những ông chủ như Chu Sinh Sinh và Hoa Hạ Châu Bảo đều ra giá: “Bạch lão gia, tôi ra giá năm triệu”.
“Xời, Chu Sinh Sinh các người có phải hết tiền rồi không? Năm triệu mà cũng muốn mua loại phỉ thúy loại nếp đan xen ngọc băng hả? Kim Thất Phúc chúng tôi bỏ ra tám triệu”.
“Hoa Hạ Châu Bảo chúng tôi bỏ ra chín triệu…”, lúc này giá của vật liệu đá đã lên đến chục triệu tệ rồi. Thông thường phỉ thúy có pha giữa một nửa ngọc băng và một nửa nếp, dựa theo kϊƈɦ cỡ và góc cắt thì ít nhất cũng để lại một nửa. Ở bên trong có thể làm ra bao nhiêu vòng tay và hoa tai, có thể nói là kiếm được kha khá.
Hai lần cược tăng, dựa theo đường vẽ của ông cụ Bạch mà không lãng phí chút vật liệu nào nên mọi người đều vô cùng khâm phục. Quả nhiên là gừng càng già càng cay.
“Ông Bạch còn muốn gỡ nữa không?”, thật ra hai lần cược tăng, Hoa Hạ Hoàng Kim báo giá một chục triệu, Bạch lão gia đã toàn thắng rồi. Mọi người cứ nghĩ rằng ông ấy sẽ không gỡ nữa nhưng lúc này ông lại nói: “Gỡ tiếp một mặt nữa”, ngữ khí ông nói vô cùng kiên định, còn mang theo cả vẻ tự tin. Ông có niềm tin là dao này cắt xuống vẫn là cược tăng.
“Vâng”.
“Thật sự hi vọng dao này cắt xuống có thể ra được loại phỉ thúy thủy tinh, như vậy thì đúng là được mở rộng tầm mắt”.
“XOẸT XOẸT…”, máy cắt dần hạ xuống. Trong lúc tiếp xúc với với vật liệu đá thì có màu khói trắng. Màu này có ý gì, mọi người hiểu, còn ông cụ Bạch càng hiểu. Nhìn vẻ kϊƈɦ động trêи mặt ông cụ Bạch mà Bạch Hải không kìm nổi mà hỏi: “Ông nội, có phải là…”
“XUỴT, Bạch thiếu gia, ra khói trắng thì mặt này rất có khả năng sẽ ra được loại thủy tinh đấy”, một người ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Gì cơ? Loại thủy tinh? Đó là loại phỉ thúy có giá trị cao nhất, loại phỉ thúy có kϊƈɦ cỡ quả trứng gà bán ra cũng được mấy chục triệu. Còn phỉ thúy to như này thì chẳng phải là phát tài rồi sao? Trận này thắng chắc rồi. Lúc này Bạch Hải cũng kϊƈɦ động không ngừng.
“Thủy tinh, thủy tinh, thủy tinh….”, tất cả mọi người đều thầm lẩm bẩm. Lúc này, Bạch Ngọc Lan ở bên cạnh thấy lo sợ, nếu như thật sự là loại thủy tinh vậy thì Tiêu Thiên thua chắc rồi.
Còn Tiêu Thiên cũng hơi có chút kinh ngạc, xem ra ông cụ Bạch này cũng có chút thực lực đó chứ. Anh không cần nhìn cũng biết, mặt này là loại thủy tinh. Chỉ có điều, lúc cắt màu khói biến thành màu mật ong, chứng tỏ thủy tinh này không toàn diện. Quả nhiên, khi gỡ đá ra thì mặt này chỉ có ¼ là thủy tinh còn lại đều là loại nếp. Nhưng kể cả như vậy thì cũng đủ để mọi người kϊƈɦ động rồi.
Loại thủy tinh kìa! Ở Vân Thành mà trong cuộc đánh cược lại xuất hiện loại thủy tinh, nếu tin này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người ngưỡng mộ mà đến.
“Mười lăm triệu”
“Mười tám triệu”
“Các người lui cả ra, tôi ra giá ba mươi triệu…”
“Đây là loại thủy tinh đấy, mặc dù chỉ có thể làm được một đôi nhẫn nhưng cũng đủ rồi”
……………………..
Chưa đến mười giây mà giá đã tăng lên bốn mươi triệu! Tất cả mọi người đều biết, lần này ông Bạch thắng rồi!