“Sao vậy? Chẳng lẽ tôi nên ở trong nước suốt sao?” Lâm Thanh Diện nhìn Kevin hỏi một câu.
Kevin lập tức ngượng ngùng, mở miệng nói: “Tôi…tôi không phải có ý này, tôi là nói anh ngã từ chỗ cao như vậy xuống, lại không có chuyện gì.”
“Cùng không tính là bao cao, sợi dây đó không biết tại sao trực tiếp tuột ra, có lẽ là nhân viên vẫn chưa cột chặt đi.” Lâm Thanh Diện nhìn Kevin, mở miệng nói.
Hắn ta lập tức chột dạ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
Anh bất giác chú ý tới hắn ta không đúng lắm, trong lòng đoán được chuyện tuột dây lần này rất có khả năng liên quan tới hắn.
Nhưng anh không định tính toán với hắn ngay, ngày mai chính là ngày cử hành buổi tiệc, nếu lúc này anh vì dạy dỗ hắn mà giết hắn thì buổi tiệc ngày mai nhất định sẽ không đi được.
Cho nên anh không truy hỏi điều gì, đợi sau này lại tính sổ với hắn cũng không muộn.
Phi Nhi thấy anh không xảy ra chuyện thì trong lòng cũng thở phào một hơi, vội thân thiết hỏi: “Lâm Thanh Diện, anh bây giờ cảm thấy thế nào? Chúng ta mau đến bệnh viện kiểm tra đi, lỡ đến lúc đó có nội thương gì thì phiền phức.”
Có lúc trong tình huống con người bị thương nặng thì cơ chế tự bảo vệ của bản thân sẽ khiến đại não không cảm nhận được đau đớn, cho nên nhìn có vẻ không có khác biệt gì so với người bình thường.
Nhưng tình huống này thường không duy trì được bao lâu, qua một lúc sau thì người này rất có khả năng sẽ trực tiếp gục ngã.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Không sao, nếu có nội thương thì e rằng ngay cả cái hồ này tôi cũng không bò lên nổi.”
“Khoảng cách từ vị trí tôi rơi xuống nước đến bên bờ không tính là gần, cho dù là người bình thường muốn bơi qua cũng khá tốn sức, nếu tôi có nội thương thì cô cảm thấy tôi còn có thể lên được sao?”
Phi Nhi liếc xuống đài Bungee, phát hiện khoảng cách từ bên đó đến bờ quả thực rất xa, lại nghĩ tới Lâm Thanh Diện là một người chỉ với một quyền đã đánh bại quyền vương mà cô ta tận tâm bồi dưỡng, sức mạnh tất nhiên không phải người bình thường có thể so sánh, cho nên bèn thầm thở phào một hơi.
“Vừa nãy thật sự dọa tôi sợ chết khiếp, tôi phải đi tìm nhân viên đó lý luận một phen, hỏi xem dây thừng của anh ta rốt cuộc là thắt thế nào!”
Phi Nhi mặt đầy phẫn nộ, lập tức muốn đi lên đài nhảy, tìm nhân viên kia lý luận.
Lâm Thanh Diện chặn cô ta lại, nói: “Không cần đâu, xuất hiện tình huống như vậy hẳn cũng không phải là vấn đề của nhân viên đó, cho dù thật sự có vấn đề thì e rằng cũng là người khác sai khiến, tạm thời bỏ đi đi.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện còn liếc nhìn Kevin một cái.
Trong lòng Kevin lộp bộp, mắt đầy thấp thỏm lo lắng, nhìn dáng vẻ này của Lâm Thanh Diện, hẳn là hoài nghi hắn rồi.
Nhưng tên này hình như không muốn truy cứu, xem ra là đang cố kỵ thực cực của gia tộc Nov.
Hừ, dù ngươi té từ nơi cao như vậy xuống cũng không sao thì sao, cuối cùng còn không phải thành thực nghẹn cục tức này vào bụng sao.
Ngươi đã biết sự cường đại của gia tộc Nov ta, vậy thì tốt nhất mau chóng cút khỏi bên cạnh Phi Nhi, nếu không tới lúc đó người vẫn sẽ không trốn khỏi một con đường chết!
Nghĩ vậy, cảm giác chột dạ của Kevin lập tức tan thành mây khói, ngược lại còn sinh ra chút kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện cũng không còn lóe sáng nữa.
Mọi người xung quanh thấy Lâm Thanh Diện rơi từ trên cao như vậy xuống mà vẫn không sao thì mặt cùng tràn đầy kinh thán.
“Đây nhất định là kỳ tích, tên đó rơi từ trên cao như vậy xuống lại không hề hấn gì.”
“Ông trời ơi, người này hẳn là người nước C đi, hắn nhất định từng luyện thần công gì đó, nếu không thì không thể nào ngã từ trên cao như vậy xuống lại không bị chút thương tích nào, quan trọng hơn là hắn còn bơi một đoạn dài!”
“Hẳn không phải chỉ là hồi quang phản chiếu chứ? Nói không chừng lát nữa hắn sẽ ngã xuống không đứng dậy nổi.”
…
Vì chuyện này của Lâm Thanh Diện mà Phi Nhi đương nhiên không dám đi nhảy bungee nữa, cuộc đi đến khu trò chơi của họ hôm nay cũng chấm dứt tại đây.
Mặc dù Lâm Thanh Diện không định đi tìm nhân viên đó để đôi co, nhưng Phi Nhi vẫn hung hăng đi trách mắng anh ta một trận, sau đó kêu Kevin cho anh ta hình phạt thích đáng.
Kevin cũng giả bộ tức giận mắng nhân viên đó một trận, cuối cùng đuổi việc anh ta.
Sau đó, ba người liền rời khỏi khu vui chơi, quay về biệt thự.
Tối hôm đó, Phi Nhi tổng cộng đến gõ cửa phòng Lâm Thanh Diện năm lần, lần nào cũng hỏi anh cảm thấy thế nào, có xuất hiện tình huống gì không đúng không.
Lần nào anh cũng nói với cô ta mình thật sự không có chút chuyện nào, kêu cô ta không cần quan tâm mình như vậy.
Nhưng Phi Nhi vẫn không thể yên tâm, cho nên cứ cách một lúc lại chạy tới hỏi một lần.
Cho tới sáng hôm sau, khi Phi Nhi nhìn thấy Lâm Thanh Diện lại đúng giờ ra ngoài luyện đao pháp mới xem như yên lòng.
Hôm nay là ngày cử hành buổi tiệc, Lâm Thanh Diện tối qua đã hỏi bên Chúng Thần Điện, muốn biết Quý Trường Thanh có phải đã tới thành phố Mecre rồi không.
Kết quả câu trả lời của bên Chúng Thần Điện là không rõ hành tung của điện chủ, kêu anh tự nghĩ cách liên lạc.
Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy đau đầu, Quý Trường Thanh là một lão quái vật đã sống hơn một trăm năm mươi tuổi, đương nhiên sẽ không dùng những thứ như điện thoại, căn bản không có cách nào liên lạc.
Cho nên hôm nay anh chỉ có thể một mình tới buổi tiệc trước, đến lúc đó Quý Trường Thanh có xuất hiện hay không thì chỉ có thể xem vận may.
Dù sao thì cho dù anh không ứng phó được với người thần bí đó thì muốn chạy cũng không có vấn đề gì.
Bữa tiệc được tổ chức vào buổi tối, Lâm Thanh Diện luôn kiên nhẫn chờ đợi đến chạng vạng, sau đó bèn cùng Phi Nhi đến quảng trường trung tâm.
Quảng trường lúc này đã bị phong tỏa, người dân bình thường không cách nào đi vào, xung quanh dựng các lối vào, nếu muốn vào thì phải cầm vé vào cổng do gia tộc Andre phát.
Những vé vào cổng này đều bị người của xã hội thượng lưu nước Sa độc chiếm, người dân bình thường đương nhiên không có tư cách có được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!