Trác Nhã vẫn còn đang hốt hoảng bởi vì Tần Tu bị đánh bại, tiếp theo đó là nhìn thấy Mạnh Trường Vân đưa tay chỉ về phía mình, muốn mình và Tần Tử Hàng đi ra ngoài.
Hơn nữa trên mặt của Mạnh Trường Vân còn mang theo một nụ cười bỉ ổi, nhìn nhìn làm cho thân thể của Trác Nhã đều run rẩy.
Sau khi nghe thấy lời nói của Mạnh Trường Vân, sắc mặt của Trác Viễn Thần cũng bỗng nhiên thay đổi, sau đó nhanh chóng bảo vệ Trác Nhã đằng sau lưng của mình.
“Các người chạy nhanh đi, đừng nghe lời của ông ta, để tôi ở đây cản ông ta lại.” Tần Tu hô một tiếng với người ở bên trong biệt thự.
Tiếp theo đó lại muốn đứng dậy tiếp tục chiến đấu với Mạnh Trường Vân.
Mạnh Trường Vân trực tiếp đạt một đạp lên trên lưng của Tần Tu, Tần Tu vừa muốn đứng dậy trong nháy mắt lại nằm xuống, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
“Lão tặc, chỉ dựa vào chút thực lực đó của ông còn muốn ngăn cản tôi nữa à? Đúng là nói mơ nói mộng.” Mạnh Trường Vân khinh thường nói một câu.
Trên mặt của Tần Tu tràn đầy lo lắng, nếu như biết thực lực của Mạnh Trường Vân lợi hại như vậy từ sớm, vậy thì lúc đó ông ta nên trực tiếp dẫn theo Tần Tử Hàng trốn thoát.
Bây giờ không chỉ Tần Tử Hàng không trốn thoát được, ngay cả người nhà họ Trác đều bị liên lụy.
Trác Viễn Thần cũng biết rằng ngày hôm nay có muốn phản kháng cũng là chuyện không thể nào, một bàn tay của cao thủ Hóa Cảnh cũng có thể chụp chết bọn họ.
Chuyện cho đến bây giờ cũng chỉ có thể cầu xin Mạnh Trường Vân hạ thủ lưu tình, bỏ qua cho Trác Nhã một con đường.
Ông ta đi đến trước cửa, trực tiếp mở cửa ra, lên tiếng nói: “Vị cao nhân này, nhà họ Trác của chúng tôi với ông không cừu không oán, cầu xin ông bỏ qua đừng xử tội cháu gái của tôi, con bé chỉ là một đứa nhỏ, nếu như ông muốn bắt thì ông cứ bắt tôi đi, tôi có thể cho ông tất cả những thứ của nhà họ Trác.”
Mạnh Trường Vân nhìn chằm chằm vào Trác Viễn Thần, không nói hai lời liền đá Trác Viễn Thần bay đi.
Trác Viễn Thần bị ngã xuống mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Một đá lúc nãy của Mạnh Trường Vân cũng không dùng bao nhiêu sức lực, nếu không thì hiện tại Trác Viễn Thần cũng đã tắt thở rồi.
“Ông già, tôi bắt ông thì có làm được cái gì đâu chứ, cái tôi cần là cô gái xinh đẹp, cô ta mới có thể làm cho tôi dễ chịu, ông có thể làm cho tôi dễ chịu được không?” Mạnh Trường Vân không hề khách khí nói một câu.
Trác Nhã vội vàng chạy về phía của Trác Viễn Thần, đỡ Trác Viễn Thần dậy, trên mặt tràn đầy nét lo lắng, mở miệng hỏi: “Ông nội, ông có sao không?”
Trác Viễn Thần cắn răng bò dậy từ dưới đất, lau máu bên khóe miệng của mình, mở miệng nói: “Còn chưa chết, Tiểu Nhã, ông nội không có bản lĩnh, không thể bảo vệ tốt cho cháu.”
Trong ánh mắt của Trác Nhã lộ ra một tia quyết tuyệt, lên tiếng nói: “Ông nội, ông không cần phải lo lắng cho cháu đâu, cho dù cháu có chết thì cũng tuyệt đối không để loại ông già buồn nôn như thế này chạm vào cháu.”
Trác Viễn Thần nhất thời lo lắng nói: “Tiểu Nhã, cháu đừng xúc động.”
Sau đó ông ta lại nhìn về phía Mạnh Trường Vân, mở miệng nói: “Cao nhân, cầu xin ông đừng đánh chủ ý lên cháu gái của tôi, nhà họ Trác của chúng tôi đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân đội, những năm gần đây trong nhà của chúng tôi cũng tích lũy được nhiều thứ, nếu như ông đồng ý không chạm vào cháu gái của tôi thì tôi có thể tặng hết tất cả những thứ của nhà họ Trác cho ông.”
Mạnh Trường Vân nhếch miệng: “Xin lỗi nha, tôi không cảm thấy hứng thú với những thứ đó đâu, tôi chỉ muốn cháu gái của ông thôi.”
Nói xong, ông ta liền đi vào trong biệt thự.
“Cô nhóc này, cô thành thật đi theo tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không bạc đãi cô, hơn nữa còn có thể để cho cô thoải mái lên tận trời, hắc hắc hắc.”
Mạnh Trường Vân nở nụ cười bỉ ổi, vươn một tay ra về phía Trác Nhã, chụp lên trên người của cô ta.
Trác Nhã thấy vậy, lúc này muốn lấy con dao giấu trong quần áo của mình ra, trực tiếp tự sát để tránh mình bị ông già buồn nôn này làm dơ bẩn.
Nhưng mà lúc này một bóng dáng ngăn ở trước mặt của Mạnh Trường Vân.
Trác Nhã cũng cảm nhận được một cơn gió thổi qua, tiếp theo đó là một khí tức quen thuộc.
Lâm Thanh Diện
Trác Nhã không dám tin nhìn Lâm Thanh Diện đang ngăn cản ở trước mặt của mình, kinh ngạc há to miệng.
“Lâm… Lâm Thanh Diện, anh làm cái gì vậy?” Trác Nhã lên tiếng hỏi.
Lâm Thanh Diện quay đầu lại nhìn Trác Nhã, trên mặt lộ ra một nụ cười bình tĩnh, mở miệng nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô có việc gì đâu.”
Mặc dù là Trác Nhã cảm thấy cảm động bởi vì Lâm Thanh Diện đột nhiên ngăn cản, nhưng mà ngay cả Tần Tu cũng không phải là cao thủ của Mạnh Trường Vân, sao Lâm Thanh Diện có khả năng đối phó được.
“Anh đừng có ngốc, chẳng lẽ là lúc nãy anh không nhìn thấy thực lực của ông ta à? Không phải lúc đó anh nói anh chỉ là nửa bước Hóa Cảnh, anh mau tránh qua một bên đi, tôi không cần anh cứu đâu!”
Trên mặt của Trác Nhã tràn đầy lo lắng, cô ta không muốn bởi vì mình mà liên lụy đến Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng không để ý đến cô ta mà là nhìn về phía Mạnh Trường Vân ở trước mặt.
Mạnh Trường Vân cũng không ngờ đến lúc này còn có người đứng ra ngăn cản, cộng thêm Lâm Thanh Diện có vẻ chỉ mới hơn hai mươi tuổi, ông ta căn bản cũng không cần gì phải sợ.
“Thằng nhóc này cậu muốn chết à, ngay cả chuyện của tôi mà cũng dám quản?” Mạnh Trường Vân nhìn Lâm Thanh Diện rồi hỏi một câu.
Lâm Thanh Diện lạnh nhạt mở miệng nói: “Cô ta là chỉ đạo viên của tôi, tôi cũng được xem như là cấp trên của cô ta, đương nhiên là tôi phải phụ trách an nguy của cô ta, tôi khuyên ông tốt nhất nên thu liễm lại một chút đi, nếu không thì ngày hôm nay ông sẽ phải hối hận vì đã đến đây.”
Vừa rồi Lâm Thanh Diện đã nhớ lại người này là người đứng thứ tư trong danh sách khen thưởng của chúng thần điện.
Cho nên cho dù Mạnh Trường Vân không có ý định ra tay với Trác Nhã, ngày hôm nay Lâm Thanh Diện cũng sẽ không dễ dàng thả Mạnh Trường Vân rời đi, dù sao thì ở trong mắt của Lâm Thanh Diện đây chính là một loại đóng góp công lao.
Đã gia nhập vào chúng thần điện, đương nhiên là phải cống hiến cho chúng thần điện.
Mạnh Trường Vân nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, lập tức cười ha ha, mở miệng nói: “Thằng nhóc, cậu có biết là cậu đang nói chuyện với ai không hả? Chắc là cậu cũng đã nhìn thấy kết cục của lão tặc Tần Tu rồi? Cậu cảm thấy là một thằng nhóc mới hơn hai mươi tuổi, nhưng cậu có thể lợi hại hơn Tần Tu được à?”
“Tôi có lợi hại hơn ông ta hay không, đánh nhau liền biết thôi.” Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.
Nói xong, anh cầm Thôn Chính ở trong tay, chậm rãi rút vỏ đao ra.
Mạnh Trường Vân nhìn thấy Lâm Thanh Diện lại còn cầm binh khí, trong lòng càng khinh miệt hơn nữa, động tác này của Lâm Thanh Diện có thể nói rõ rằng anh vẫn còn chưa đạt đến Hóa Cảnh, đương nhiên là Mạnh Trường Vân không có khả năng e ngại một thằng nhóc vẫn còn chưa là Hóa Cảnh.