Trong khách sạn, ở phòng khách của phòng Lâm Thanh Diện.
Ngô Dung và Ngô Bội Nghiên đều đang căng thẳng ngồi trên sofa, lúc này Lâm Thanh Diện đang hồi phục lại vết thương trên người, Chu Tước đứng bên cạnh anh, tránh Ngô Dung và Ngô Bội Nghiên đột nhiên ra tay làm khó.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Lâm Thanh Diện cũng mở mắt ra, thở dài một hơi, sắc mặt đã tốt hơn nhiều.
Sức khỏe của anh tốt hơn người bình thường rất nhiều, nên cho dù có bị thương, hồi phục cũng rất nhanh.
Bây giờ, về cơ bản anh đã ổn định được tình hình của bản thân, sau đó chỉ cần từ từ hồi phục trong một khoảng thời gian là không còn gì đáng ngại nữa.
Lâm Thanh Diện quay sang nhìn Ngô Dung và Ngô Bội Nghiên, rồi hỏi: “Mấy người đã nghi ngờ trên thế giới này không có thứ gọi là thần hồn, thì sao có thể chắc chắn cái của tôi là thần hồn được chứ, theo tôi biết, có không ít người có thể điều khiển đồ vật trong không khí, mấy người không sợ nhận lầm sao?”
“Sách cổ nhà họ Ngô chúng tôi có ghi chép rất kĩ về thần hồn, nếu anh không thể chắc chắn cái của mình có phải thần hồn hay không, thì tôi có thể nói một chút về đặc điểm của thần hồn, anh xem có ứng với nó không thì sẽ biết.”
Ngô Dung cười với Lâm Thanh Diện, rồi nói tiếp: “Người có thần hồn, trong đầu sẽ sản sinh thần phách dựa vào cơ sở hình tượng của họ, thần phách này là cơ sở của thần hồn, tương đương với bản thân phiên bản thu nhỏ, thần phách càng mạnh, thần hồn lực cũng càng mạnh.”
“Hơn nữa người có thần hồn, có thể phát ra thần lực cảm nhận được tình huống xung quanh, phàm là những nơi bị thần hồn che giấu, đều sẽ xuất hiện trong đầu của những người sở hữu thần hồn, do dù mắt của họ có không nhìn thấy, cũng vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sự thay đổi xung quanh, thậm chí còn rõ ràng hơn so với những người mắt sáng.”
“Đây chỉ là tác dụng cơ bản của thần hồn, nếu sở hữu được cách tu luyện của thần hồn, có thể sử dụng nó để phát huy thực lực kinh người, hơn nữa luôn có thể khiến đối thủ trở tay không kịp, rất là mạnh.”
“Không biết những thứ tôi nói có khớp với tình hình của anh hay không?”
Lâm Thanh Diện có chút kinh ngạc nhìn Ngô Dung, không ngờ lại bị ông ta nói trúng, xem ra những cuốn sách cổ kia của nhà họ Ngô nói đều là sự thật.
Lâm Thanh Diện nhìn Ngô Dung, rồi nói: “Nếu tôi đồng ý giúp mấy người, mấy người có thể cho tôi thứ gì?”
Ngô Dung thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, biết mình đã đoán đúng, chắc chắn Lâm Thanh Diện là người sở hữu thần hồn, chỉ cần chắc chắn điều này, vậy chị của Ngô Bội Nghiên có hi vọng được cứu rồi.
“Chỉ cần anh có thể đồng ý cứu người, chúng tôi có thể thỏa mãn với bất cứ điều kiện nào anh đưa ra, chỉ cần chúng tôi có thể làm được, hoặc chúng tôi có thứ anh cần, chúng tôi đều sẽ không chút du dự.” Ngô Dung nói.
Để Lâm Thanh Diện tin rằng cô ta thật lòng muốn nhờ Lâm Thanh Diện cứu chị mình, Ngô Bội Nghiên do dự một lúc rồi nói: “Cho dù anh muốn tôi hầu hạ anh, tôi cũng không oán không giận, tôi chưa từng xảy ra quan hệ với bất cứ người đàn ông nào, chỉ cần anh cứu chị tôi, tôi có thể… mặc anh chà đạp.”
Nói xong, sắc mặt Ngô Bội Nghiên có chút ửng hồng, rồi cúi thấp đầu xuống.
Chu Tước nghe xong lập tức trừng lớn mắt, không ngờ Ngô Bội Nghiên lại có thể nói ra những lời như vậy.
Chẳng lẽ cô lỗi thời lắm rồi sao? Bây giờ các cô gái đều thoải mái như vậy à? Vừa tới đã muốn mặc người khác chà đạp, đúng là khiến bà cô Chu Tước này được mở mang tầm mắt.
Cô thậm chí còn có chút nghi ngờ, có khi nào cái danh xưng bà cô này của cô là bởi vì không theo kịp thời đại hay không nữa.
Lâm Thanh Diện cũng không ngờ Ngô Bội Nghiên lại nói ra những lời như vậy, với nhan sắc của cô ta, nếu đổi thành những người đàn ông khác, rất có thể họ đã động lòng rồi, nhưng trước nay Lâm Thanh Diện không hứng thú với những chuyện thế này.
“Cô thì thôi, tôi cần cách tu luyện thần hồn mà hai người nói ban nãy, hơn nữa còn phải đọc hết mọi sách cổ trong nhà hai người, nếu hai người có thể đồng ý điều này, tôi sẽ đồng ý giúp hai người cứu người.” Lâm Thanh Diện nói.
Ngô Bội Nghiên lập tức có chút ngơ ra, cô ta không ngờ, Lâm Thanh Diện lại chẳng chút rung động với điều kiện cô ta đưa ra, từ chối cô ta giống như từ chối một món đồ anh không cần đến.
Cô ta tự cho rằng nhan sắc của mình không tệ, bình thường những người đàn ông theo đuổi cô ta không có vài nghìn thì cũng có vài trăm, bây giờ cô ta chủ động dâng lên cho Lâm Thanh Diện, anh lại không chút rung động, khiến cô ta không khỏi nghi ngờ có phải bản thân mình có chỗ nào rất kém cỏi hay không.
Hôm nay, chắc chắn là một ngày mà lòng tự tôn của cô ta bị tổn hại nặng nề nhất.
Ngô Dung nghe thấy lời Lâm Thanh Diện nói, sắc mặt lập tức có chút khó xử, để Lâm Thanh Diện đọc sách cổ, chuyện này thì không có vấn đề gì, nhưng còn cách tu luyện thần hồn, anh ta buộc phải suy nghĩ thật kĩ.
“Sách cổ tôi có thể tùy ý để anh đọc, nhưng còn về cách tu luyện thần hồn…”
“Nếu như không có, vậy thì thôi.” Lâm Thanh Diện chắc như đinh đóng cột nói.
Ngô Dung cắn răng, rồi nói: “Được, tôi đồng ý với anh.”
Mắt Lâm Thanh Diện lập tức sáng lên, anh vốn chỉ định xem xem nhà họ Ngô có thứ gọi là cách tu luyện thần hồn hay không thôi, nếu như bọn họ quả thực không thể lấy ra được, dùng sách cổ để trao đổi, anh cũng có thể chấp nhận.
Không ngờ nhà họ Ngô lại thật sự có cách tu luyện thần hồn, điều này đối với Lâm Thanh Diện mà nói quả thật là quá hời.
Thương lượng xong xuôi, Lâm Thanh Diện và Ngô Dung, Ngô Bội Nghiên hẹn thời gian cùng nhau trở về Kinh Đô, Chu Tước lại nói với Lâm Thanh Diện cô nên trở về rồi, không đi cùng bọn họ nữa.
Lâm Thanh Diện không quá bất ngờ, dù sao chuyện lần này kết thúc, Chu Tước quả thực không cần thiết đi Kinh Đô nữa.
Lâm Thanh Diện lại bàn với Chu Tước việc dùng công huân đổi lấy Ngưng Hồn Ngọc, Lâm Thanh Diện bảo Chu Tước ra một cái giá, Chu Tước lại nói Lâm Thanh Diện từng cứu mạng cô, để báo đáp ân tình này, cô sẽ giúp anh đổi Ngưng Hồn Ngọc, tiền thì khỏi.
Lâm Thanh Diện nhiều lần nói hai chuyện này không liên quan đến nhau, nhưng Chu Tước vẫn luôn khước từ, nên Lâm Thanh Diện cũng đành phải chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!