CHƯƠNG 822: DƯ THỪA TINH LỰC
Sau khi Kỳ Thiên Xích nghe thấy lời nói của Điền Uyên thì ngây ngẩn cả người, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không luyện chế ra được đan dược cấp bậc hoàn mỹ, sao lại như vậy được, tuyệt đối không có khả năng này.”
Điền Uyên đã lao về phía Kỳ Thiên Xích, sát ý ở trong mắt nồng đậm hiển nhiên cũng không muốn bỏ qua cho Kỳ Thiên Xích.
Kỳ Thiên Xích kịp phản ứng, lộ ra một nụ cười xem thường với Điền Uyên, mở miệng nói: “Không thể luyện chế ra được là do năng lực của ông không được, đừng có đẩy trách nhiệm lên trên phương pháp, nếu như ông đã không luyện chế ra được rồi vậy thì tại sao không lấy phương pháp luyện đan ra cho tôi xem, không phải là ông vẫn sợ tôi đoạt vị trí cốc chủ của ông đó à!”
Trong nháy mắt hai người va chạm với nhau, cả hai đều ôm theo tâm thế chơi chết đối phương.
Tất cả mọi người ở đây nhìn thấy một màn đột nhiên chuyển biến, trong lòng đều cảm thán sâu sắc, mấy đệ tử của Dược Thần Cốc cũng không ngờ đến đại trưởng lão mà bọn họ vẫn luôn kính ngưỡng lại là loại người này.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, sau đó thân hình khẽ động cũng đã đến trước mặt của hai người, anh chưởng một chưởng lên trên người cuả Kỳ Thiên Xích. Kỳ Thiên Xích đã bị thương, đương nhiên không thể chịu đựng nổi một chưởng này của Lâm Thanh Diện, sau khi phun ra một ngụm máu thì sắc mặt lại tái nhợt thêm mấy phần.
Lâm Thanh Diện bóp lấy cổ của Kỳ Thiên Xích, mở miệng nói: “Cái loại súc sinh giống như ông không xứng đáng sống ở trên đời này, bây giờ để tôi đưa ông đi gặp diêm vương, hi vọng là kiếp sau ông có thể tích đức làm việc tốt, làm người một lần nữa.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện liền muốn dùng sức vặn gãy cổ của Kỳ Thiên Xích.
“Chờ đã.” Điền Uyên thấy vậy thì nhanh chóng ngăn cản lại.
Lâm Thanh Diện quay đầu lại nhìn Điền Uyên một chút, mở miệng hỏi: “Sao vậy, ông còn muốn giữ lại mạng sống của cái tên súc sinh này nữa hả?”
Điền Uyên tràn đầy áy náy cười cười với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Lâm huynh đệ hiểu lầm rồi, ông ta phạm phải sai lầm lớn như thế này cho dù có nhiều lý do hơn nữa thì cũng không thể tránh khỏi tội chết, mà ông ta là đại trưởng lão của Dược Thần Cốc chúng tôi, lén lút làm ra loại chuyện này mà tôi lại không quan sát cẩn thận, tôi cũng có phần trách nhiệm. Cho nên, chuyện giết ông ta cứ giao lại cho tôi đi, không làm bẩn tay của Lâm huynh đệ.”
Nghe thấy lời nói của Điền Uyên, Lâm Thanh Diện nhíu lông mày lại, nghĩ thầm thỉnh cầu này của ông ta cũng không có gì, dù sao thì chết ở trong tay của người nào cũng như thế cả thôi, có lẽ là để đại trưởng lão chết ở trên tay của cốc chủ còn có thể để cho đại trưởng lão cảm nhận được một loại tra tấn vô tận trước khi chết.
Anh vươn tay ra giao Kỳ Thiên Xích cho Điền Uyên, Điền Uyên nhận lấy Kỳ Thiên Xích, trong nháy mắt sắc mặt liền trở nên lạnh lùng như băng.
Đối với hành vi của đại trưởng lão, ở trong lòng của ông ta vẫn vô cùng thống hận con người hèn hạ độc ác như thế này, cũng chỉ có thể để cho ông ta chết ở trên tay của mình thì trong lòng của ông mới có thể dễ chịu một chút.
Kỳ Thiên Xích nhìn chằm chằm vào Điền Uyên, mở miệng nói: “Điền Uyên, chết ở trong tay của ông, ông đây không phục, ông căn bản cũng không xứng làm cốc chủ Dược Thần Cốc.”
Điền Uyên hừ lạnh một tiếng, quát lên: “Nếu như ông đã không phục vậy thì tôi càng muốn tự tay giết chết ông, Kỳ Thiên Xích, hi vọng là kiếp sau ông có thể hiểu được để luyện chế ra một viên đan dược tốt cũng không có nghĩa là ông phải không từ thủ đoạn nào, chỉ dựa vào điểm này thì ông không có tư cách dòm ngó vị trí cốc chủ Dược Thần Cốc.”
Nói xong, Điền Uyên đưa tay tụ lực, vỗ một chưởng lên trên ngực của Kỳ Thiên Xích.
Trong nháy mắt hai mắt của Kỳ Thiên Xích trừng lớn, sau khi phun ra một ngụm máu thì cả người đều mềm nhũn không còn bất cứ hành vi gì khác.
Điền Uyên đặt thi thể của Kỳ Thiên Xích lên trên đất để cho ông ta nằm xuống, coi như là chừa lại cho ông ta chút thể diện cuối cùng.
Sau đó Điền Uyên đứng dậy quay người nhìn về phía Lâm Thanh Diện, chắp tay cúi đầu với anh, cất cao giọng nói: “Điền Uyên nguyện thay mặt tất cả trưởng lão và đệ tử của Dược Thần Cốc biểu thị áy náy chân thành với tiểu huynh đệ Lâm Thanh Diện, trước đó là do chúng tôi đã hiểu lầm cậu thiếu chút nữa đã gây ra một sai lầm lớn, hi vọng là tiểu huynh đệ Lâm Thanh Diện có thể khoan dung độ lượng tha thứ cho lỗi lầm của chúng tôi.”
Giọng nói của ông ta mới vừa dứt, một đám trưởng lão của Dược Thần Cốc cũng đều cắn răng bò dậy từ dưới đất cúi người thật sâu với Lâm Thanh Diện.
Mặc dù là những đệ tử khác của Dược Thần Cốc cũng không tham dự vào cuộc bao vây Lâm Thanh Diện, nhưng mà bọn họ cũng bị thực lực của Lâm Thanh Diện làm cho bội phục sâu sắc. Nhìn thấy trưởng lão cũng đang cúi đầu với Lâm Thanh Diện, bọn họ cũng đều chắp tay lại với Lâm Thanh Diện, biểu đạt sự cung kính của mình với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy những người của Dược Thần Cốc xin lỗi chân thành như vậy, cộng thêm chuyện mà Kỳ Thiên Xích làm ra là hành vi cá nhân của ông ta, trước đó bọn người Điền Uyên cũng là bởi vì bị Kỳ Thiên Xích dắt mũi cho nên mới có thể ra tay với Lâm Thanh Diện, thế là anh cũng không có ý định so đo với bọn họ.
Huống hồ gì dựa vào tình huống trước mắt mà quan sát, bên Dược Thần Cốc bị thua thiệt mới đúng.
“Chuyện này tôi cũng đã điều tra được rồi, tôi còn không có nhỏ mọn như vậy đâu.” Lâm Thanh Diện nói.
Thấy Lâm Thanh Diện đã tha thứ, Điền Uyên cũng thở một hơi nhẹ nhõm, Lâm Thanh Diện còn trẻ như vậy mà lại bộc lộ ra sức chiến đấu kinh khủng như thế, nếu như mà lần này kết thù hận với Lâm Thanh Diện, đối với Dược Thần Cốc mà nói đó chính là một tai nạn kinh khủng.
“Làm phiền cốc chủ hỗ trợ đưa những đứa bé này về nhà.” Lâm Thanh Diện quay đầu lại nhìn về phía Thượng Sam Tinh Vũ cùng với một đám con nít ở đằng sau Thượng Sam Tinh Vũ.
Lúc này ánh mắt của Thượng Sam Tinh Vũ nhìn phía Lâm Thanh Diện có nhiều hơn chút ánh sáng không bình thường.
“Các người cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ để cho đệ tử ở trong cốc đi tìm người nhà của bọn chúng, tôi sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này.” Điền Uyên nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, lúc này Điền Uyên mới sắp xếp đệ tử Dược Thần Cốc đi xử lý chuyện của những đứa bé đó.
Thấy Điền Uyên đã sắp xếp xong rồi, Lâm Thanh Diện đi đến chỗ của Điền Uyên, ho khan một tiếng rồi nói: “Điền cốc chủ, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo ông, không biết là ông có thuận tiện không?”
Điền Uyên cười nói: “Đương nhiên là thuận tiện rồi, không biết là Lâm Thanh Diện tiểu huynh đệ có chuyện gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!