Buổi chiều ngày nọ, Hứa Bích Hoài và Chung Linh Nhi hẹn nhau cùng đi dạo phố, cô thoáng nhìn Lâm Thanh Diện ở trong phòng, trông thấy Lâm Thanh Diện đang vì thay tã cho Lâm Nhất Nặc mà sứt đầu mẻ trán, chợt bật cười ra tiếng.
Lâm Thanh Diện nghe thấy tiếng cười của Hứa Bích Hoài, quay đầu nhìn cô nói: “Vợ à, em mau đến giúp anh đi, nhóc con này thật không nghe lời, anh căn bản không giữ được nó.”
Hứa Bích Hoài nở nụ cười, nói: “Em đã hẹn đi dạo phố cùng Chung Linh Nhi rồi, thời gian sắp đến, em phải mau đi thôi, tự anh nghĩ cách làm đi, tin tưởng chính mình, anh chắc chắn có thể làm được!”
Nói xong, Hứa Bích Hoài quay người rời khỏi phòng.
Trên mặt Lâm Thanh Diện tràn đầy bất đắc dĩ, chờ sau khi Hứa Bích Hoài đi rồi, vụng trộm gọi chị Tôn đến, bảo chị Tôn thay tã giúp.
Sau khi Hứa Bích Hoài ra khỏi khu nhà tổ nhà họ Lâm, lập tức đi đến nơi đã hẹn với Chung Linh Nhi.
Bởi vì khu nhà tổ nhà họ Lâm nằm ở trung tâm Kinh Đô, rất gần trung tâm thương mại, vì vậy Hứa Bích Hoài chỉ cần đi bộ là có thể đến nơi mua sắm rồi.
Tại giây phút Hứa Bích Hoài đi ra ngoài này, cô cũng không chú ý đến, ở chỗ rẽ đi vào khu nhà tổ nhà họ Lâm có một bóng người mặc áo choàng màu đen vọt đến.
Trong nhà, Lâm Thanh Diện đang tắm nắng cùng Lâm Nhất Nặc, lúc này điện thoại di động của anh vang lên, anh lấy ra liếc nhìn, phát hiện là Chung Linh Nhi gọi đến.
Sau khi điện thoại kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của Chung Linh Nhi.
“Anh, chị dâu ra ngoài chưa, em đợi ở chỗ này lâu lắm rồi, sao chị ấy còn chưa đến, em gọi đến số của chị ấy cũng không có ai tiếp.”
Lâm Thanh Diện lập tức sững sờ, lên tiếng: “Hơn nửa tiếng trước chị dâu em đã đi ra ngoài rồi, theo lý mà nói, đi bộ thì cũng đã đến.”
“Nhưng mà em không nhìn thấy chị ấy, em gọi điện thoại cũng không bắt máy, nếu không anh thử gọi cho chị ấy xem sao.” Chung Linh Nhi nói.
Lâm Thanh Diện đáp lời, sau đó vội vàng gọi đến số của Hứa Bích Hoài, nhưng một lúc lâu sau, bên kia cũng không có ai nghe máy.
Trong lòng Lâm Thanh Diện chợt sinh ra một dự cảm không lành, anh mau chóng gọi chị Tôn đến, nhờ chị ấy chăm sóc Lâm Nhất Nặc, mà anh thì vội vàng đi tìm Dư Tùng, hỏi ông ta xung quanh khu nhà tổ nhà họ Lâm có bất thường gì không.
Dư Tùng tỏ ý cũng không nhận được thông báo của thuộc hạ, theo lý mà nói, là không xảy ra chuyện gì.
Nét mặt Lâm Thanh Diện tràn đầy sốt ruột, lại gọi mấy cuộc điện thoại cho Hứa Bích Hoài, nhưng vẫn không có ai nghe, trực giác nói cho anh biết, chắc chắn Hứa Bích Hoài đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa người để mắt đến Hứa Bích Hoài này, ít nhất cũng là cao thủ Tông Sư cảnh, nếu không cũng không có khả năng tránh được theo dõi của người của Ẩn Sát.
Bởi vì chuyện của năm gia tộc lớn vừa kết thúc, Lâm Thanh Diện cho rằng dù người của bọn họ muốn báo thù thì cũng sẽ không báo thù vào lúc này, vì vậy gần đây phòng bị trong khu nhà tổ nhà họ Lâm cũng nới lỏng hơn, hai huynh đệ Tiêu Phong Tiêu Vân cũng chỉ ở trong khu nhà tổ nhà họ Lâm, không ra ngoài cùng Hứa Bích Hoài.
Lúc này Lâm Thanh Diện cho Dư Tùng mau chóng sắp xếp người của Ẩn Sát tra rõ địa phương xung quanh khu nhà tổ nhà họ Lâm, Hứa Bích Hoài mới ra ngoài hơn nửa tiếng, cho dù thật sự bị người ta bắt, chắc rằng cũng sẽ không rời đi quá xa.
Ngay tại khi Lâm Thanh Diện lòng nóng như lửa đốt, điện thoại di động của anh vang lên lần nữa, cầm lên nhìn, là Hứa Bích Hoài gọi đến.
Anh vội vàng bắt máy, nhưng giọng nói từ bên kia truyền đến cũng không phải là Hứa Bích Hoài, mà là một giọng nói trầm thấp.
“Lâm Thanh Diện, không liên lạc được với vợ mình, chắc hẳn cậu rất sốt ruột nhỉ?”
“Ông là ai? Bây giờ vợ tôi đang ở nơi nào?” Lâm Thanh Diện lạnh lẽo hỏi.
“Cậu cũng không cần biết tôi là ai, nhưng bây giờ quả thật vợ cậu đang ở trong tay tôi, nếu như cậu muốn vợ mình sống, vậy trong vòng nửa tiếng đi ra ngoại thành Kinh Đô, tôi sẽ gửi định vị cho cậu, nhớ kỹ, một mình cậu đến, nếu thêm một người, tôi đâm thêm một nhát dao lên người vợ cậu, nói được thì làm được.” Giọng nói trầm thấp lại vang lên.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, mặc dù không biết mục đích của đối phương là gì, nhưng vì an nguy của Hứa Bích Hoài, anh vẫn đồng ý với người kia.
Một người đi cũng không sao cả, bây giờ một mình Lâm Thanh Diện đủ để chống lại thiên quân vạn mã.
Vừa cúp điện thoại một lát, điện thoại di động của Lâm Thanh Diện nhận được một định vị, Lâm Thanh Diện thoáng nhìn, xác định nơi đó là khu vực trống trải nhất ngoại thành Kinh Đô, có thể nói liếc một cái là có thể nắm bắt ngọn nguồn tình huống mấy cây số xung quanh.
Người kia dùng địa điểm xa như vậy, có lẽ là vì phòng bị Lâm Thanh Diện sắp xếp người ở xung quanh.
Lâm Thanh Diện cũng không do dự, sau khi biết vị trí cụ thể, lập tức vào gara lên một chiếc xe, mau chóng lái về phía ngoại thành Kinh Đô.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Thanh Diện chạy đến vị trí trên định vị, cách rất xa, Lâm Thanh Diện đã nhìn thấy hai bóng người trên bãi cỏ, một người trong đó chính là Hứa Bích Hoài, mà một người khác mặc áo choàng đen, không nhìn rõ mặt.
Lâm Thanh Diện lái xe đến, khi cách hai người bọn họ mấy trăm mét thì dừng xe lại, sau đó bước xuống xe, đi về phía hai người họ.
Đến trước mặt hai người, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài đứng tại chỗ, trên người cũng không bị trói bằng dây thừng, nhưng nhìn ra được, cô vô cùng sợ hãi, không dám có chút hành động thiếu suy nghĩ gì.
Nếu như trực tiếp ra tay, Lâm Thanh Diện có lòng tin cướp được Hứa Bích Hoài trước khi người áo đen kia phản ứng lại.
Chắc chắn đối phương biết rõ thực lực của anh, nhưng ông ta vẫn to gan như vậy, chỉ có thể chứng tỏ rằng ông ta đã nắm chắc.
Vì vậy bây giờ anh không dám tùy tiện ra tay.