Lúc cả đám người Liễu Nhất Phàm và Liễu Hà Đông rời khỏi, biểu cảm đều ngơ ngác, nhất là Liễu Nhất Phàm như là bị mất hồn, bước đi cũng trở nên máy móc.
Thất bại lớn nhất trong cuộc đời của anh ta, ban đầu anh ta khí thế bừng bừng đi đến tìm Lâm Thanh Diện để quyết chiến, muốn thông qua trận chiến lần này để chứng minh thực lực của mình.
Nhưng mà còn chưa bắt đầu đánh nhau thì anh ta đã biết được một tin tức giống như là thiên lôi, khiến cho ý chí đang dâng trào trong nháy mắt bị dập tắt, ngay cả một miếng cặn cũng không còn thừa.
Nội kình đại thành mà ba của anh ta đã cố gắng nhiều năm như vậy, cũng vừa mới chạm đến ngưỡng cửa này, mà một cậu trai trẻ cùng độ tuổi với anh ta vậy mà lại đạt đến cấp độ này dễ như trở bàn tay, cái này làm cho tài năng được xem như là niềm kiêu ngạo của anh ta trở nên không đáng để nhắc tới.
Từ đây, Lâm Thanh Diện liền trở thành một ngọn núi lớn chắn ngang ở trong lòng của Liễu Nhất Phàm, cho dù anh ta có cố gắng như thế nào cũng không có cách nào với tới…
…
Hai ngày sau đó, tin tức Lâm Thanh Diện đánh chết Công Tôn Thắng đã lan truyền khắp phố người H ở nước M, mà cái danh tử thần này cũng đã trở thành chủ đề mọi người nghị luận sôi nổi.
Bởi vì hạn chế về mặt quy tắc, sau khi Lâm Thanh Diện giết chết Công Tôn Thắng thì cũng không tiếp tục ra tay với người gia tộc Công Tôn nữa, mà là để cho Giang Thu Nguyệt vận dụng thực lực của Quan Lĩnh để bắt đầu cân bằng lại gia tộc Công Tôn.
Mấy ngày nay, Lâm Thanh Diện luôn ở Tổng hội liên minh nước H.
Đội trưởng tiểu đội chấp pháp sợ Lâm Thanh Diện làm ra chuyện gì khác thường, khoảng thời gian này cũng sẽ thường xuyên chạy qua Tổng hội liên minh nước H, Lâm Thanh Diện cũng đã phát hiện Bành Vân đang giám sát mình, nhưng mà cũng không có nói cái gì.
Buổi chiều ngày hôm nọ, ở trong phòng khách, Lâm Thanh Diện và Giang Trấn đang uống trà với nhau.
“Cái gì chứ? Cậu đã kết hôn rồi, hơn nữa con gái cũng đã có rồi hả?” Giang Trấn bỏ li trà ở trong tay của mình xuống, trên mặt tràn đầy vẻ không tin mà nhìn Lâm Thanh Diện, cứ giống như là Lâm Thanh Diện làm ra chuyện gì đó đại nghịch bất đạo.
“Đúng vậy đó, con gái của tôi vừa mới đầy tháng không bao lâu, chuyện này rất kỳ lạ hả?” Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Giang Trấn rồi hỏi một câu.
Giang Trấn bất đắc dĩ thở dài, biểu cảm ở trên mặt giống như là bỏ lỡ một cơ hội tốt đẹp.
“Sao lại kết hôn rồi vậy chứ, hơn nữa còn có con gái nữa, thật sự là đáng tiếc mà, đáng tiếc quá.” Giang Trấn tự nhủ.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói của Giang Trấn, lập tức có chút dở khóc dở cười, sao chuyện anh kết hôn và sinh con gái lại là một chuyện đáng tiếc được chứ.
“Hội trưởng Giang, tôi có con gái rồi, đó là một chuyện nên vui mừng, tại sao lại phải đáng tiếc?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
“Đối với cậu mà nói đương nhiên là một chuyện tốt rồi, nhưng mà đối với tôi mà nói chỉ còn lại đáng tiếc thôi. Tôi vốn định coi là có thể để cậu làm con rể hiền của nhà họ Giang chúng tôi, hiện tại cũng chỉ có thể mơ tưởng thôi, cậu ngay cả con gái cũng đã có rồi, vậy thì con gái cưng của tôi một nửa điểm cơ hội cũng mất.” Giang Trấn bất đắc dĩ mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói của Giang Trấn, muốn nói rồi lại thôi, thật sự là không biết phải nói cái gì mới tốt.
Lúc này Giang Thu Nguyệt đang đi vào từ bên ngoài, sau khi Giang Trấn nhìn thấy cô ta, trực tiếp mở miệng nói: “Con gái à, con không có cơ hội rồi.”
Giang Thu Nguyệt sửng sờ, mở miệng hỏi: “Không có cơ hội gì vậy ba?”
“Lâm Thanh Diện đã kết hôn rồi, hơn nữa cũng đã có con gái, một nửa cơ hội con cũng bị mất luôn rồi.” Giang Trấn nói chuyện không hề che đậy.
Giang Thu Nguyệt đã hiểu ý của Giang Trấn, trong nháy mắt gương mặt xinh đẹp liền trở nên ửng đỏ, lập tức trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái, nói: “Ba, ba đang nói tào lao cái gì vậy, anh ta kết hôn sinh con có liên quan gì tới con chứ.”
“Đương nhiên là có liên quan với con rồi, chàng rể hiền như thế này, con kêu ba đi đâu tìm đây hả. Đáng tiếc đã bị người ta đoạt mất rồi, ba cũng chỉ có thể ghen tị với người ta thôi.” Giang Trấn nói.
Giang Thu Nguyệt giận đến giậm chân, sau đó quay đầu lại lườm Lâm Thanh Diện một chút, ánh mắt lấp lóe, nhìn thấy Lâm Thanh Diện cũng đang nhìn về phía mình, liền vội vàng nghiêng đầu qua một bên.
Cô ta cảm thấy giống như mình cứ tiếp tục đứng ở chỗ này, vậy thì mặt cô ta không biết phải để đâu nữa, cho nên liền quay người đi ra bên ngoài.
“Cái con nhóc này, bình thường thì tính cách không giống ai, thật ra thì da mặt cực kỳ mỏng.” Giang Trấn mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện xấu hổ cười cười, nghĩ thầm có một người ba nhanh mồm nhanh miệng giống như ông, da mặt không tệ thì cũng không được rồi.
Rất nhanh, Giang Thu Nguyệt đi ra ngoài rồi lại quay trở về, Giang Trấn còn muốn nói đùa hỏi Giang Thu Nguyệt tại sao lại trở về, đúng lúc này có một âm thanh bén nhọn của một người đàn ông vang lên.
“Thu Nguyệt, sao em thấy anh thì liền chạy mất vậy, anh cũng đâu có ăn em đâu. Em dừng lại đi, lần này anh có mang theo sính lễ đến nè, lần này anh nhất định phải cưới được em vào tay, em đồng ý với anh đi.”
Sau khi Giang Trấn nghe thấy âm thanh này, nụ cười ở trên mặt đột nhiên biến mất không còn nhìn thấy nữa, trực tiếp đứng dậy từ trên ghế.
Giang Thu Nguyệt sắc mặt âm trầm trốn ở sau lưng của Giang Trấn, còn lén lút lườm Lâm Thanh Diện một chút.
Lúc này có một bóng dáng nhanh chóng nhảy vào trong phòng khách, tốc độ của người đó cực kỳ nhanh, hơn nữa thân hình mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết không phải là một nhân vật đơn giản.
Lâm Thanh Diện nhìn về phía người kia, phát hiện tuổi tác của người này hơn ba mươi tuổi, có một nhúm râu dê, hai hốc mắt trũng sâu, trông có vẻ rất u ám.
“Vương Dã, cậu lại đến đây làm cái gì nữa hả, tôi không phải đã nói Tổng hội liên minh nước H không chào đón cậu rồi à?” Giang Trấn sắc mặt khó coi nhìn về phía người kia rồi nói một câu.
Vương Dã cười hắc hắc nói: “Ba vợ à, lời nói này của ba vợ hình như là không đúng rồi đó, con rể của ba là con đến đây để cầu thân, ba nên hoang nghênh mới đúng chứ. Sính lễ con cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, ba mau gả Thu Nguyệt cho con đi.”
“Cậu ít nói hưu nói vượn ở đây đi, ai là ba vợ của cậu hả, con gái của tôi sẽ không gả cho loại người giống như cậu đâu. Cậu cút nhanh lên đi, nếu không thì đừng có trách tôi không khách khí!” Giang Trấn hừ lạnh một tiếng.
Vương Dã cũng không có ý rời đi, ngược lại là lại càng không cần mặt mũi thêm nữa, nói: “Ba vợ à, ra tay sẽ làm tổn thương hòa khí, ba cũng biết rồi đó, thực lực của hai chúng ta chênh lệch không nhiều, có đánh nhau cũng không thể phân ra được kết quả, hơn nữa tuổi tác của ba lại lớn hơn, con còn là con rể tương lai của ba, ba ra tay với con đây không phải là khi dễ người khác à.”
“Cậu ít đánh rắm ở đây đi, con rể tương lai của tôi là ai cũng sẽ không phải là tên dê xồm như cậu!” Giang Trấn cả giận nói.
“Đừng có nói như vậy mà, con như thế nào chứ. Tốt xấu gì thì con cũng là cao thủ nội kình đại thành, ba có được một người con rể như thế này nên phải vui mừng mới đúng chứ, không phải là con chỉ lớn hơn Thu Nguyệt có mười mấy tuổi thôi hả, cái này cũng có thể nằm trong phạm vi tiếp nhận được mà, ba cũng đừng có phá hư nhân duyên tốt đẹp của con với Thu Nguyệt.” Vương Dã mặt dày mày dạng mà nói.
Lâm Thanh Diện hơi híp mắt lại, không nghĩ đến người này lại là cao thủ nội kình đại thành, mới có hơn ba mươi tuổi mà đã đạt đến trình độ này, Vương Dã này quả thật là một thiên tài hiếm thấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!