“Cô nói cái gì! Đồ Thiên Tuyệt là ba… Lâm Trung Thiên?!” Lâm Thanh Diện đầy kinh ngạc nói.
Lâm Thanh Diện nghe Lương Cung Nhạn Sương nói thì suýt nữa lỡ miệng nói thẳng Lâm Trung Thiên là ba mình.
Lương Cung Nhạn Sương có chút sợ hãi nhìn Lâm Thanh Diện, không biết rốt cuộc người này thế nào, vì sao sau khi biết Đô Thiên Tuyệt chính là Lâm Trung Thiên lại kinh ngạc như thể.
Rốt cuộc nếu là người khác thì chỉ sợ không cảm thấy hứng thú với tên trước kia của Đồ Thiên Tuyệt.
“Không sai, anh muốn tìm Lâm Trung Thiên cũng là Đô Thiên Tuyệt” Lương Cung Nhạn Sương nói đáp án cho Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng chú ý tới phản ứng của mình quá lớn nên ngồi xuống điều chỉnh cảm xúc, anh khụ một tiếng nói: “Xin lỗi, cô tiếp tục nói đi”
“Trước khi Đồ Thiên Tuyệt đến Quan Lĩnh thì có tên là Lâm Trung Thiên, tôi nghe ba tôi nói, ông ấy nói mình cũng chỉ tình cờ biết được, chuyện này coi như là bí mật của Đô Thiên Tuyệt, ông ấy nói tôi tuyệt đối không được dễ dàng nói cho người khác, bởi vì chuyện này liên quan đến lý lịch của Đồ Thiên Tuyệt, nếu người khác biết sẽ gây phiền phức cho Đồ Thiên Tuyệt, vậy thứ chờ đợi tôi chỉ có một, đó chính bị Đồ Thiên Tuyệt tự tay giết chết”
Lương Cung Nhạn Sương cũng không nói dối, cô ta thật sự nghe được chuyện này từ ba mình, với sự hung tàn của Đồ Thiên Tuyệt thì có thể sẽ giết chết một người gây phiên phức cho mình, cho dù người này có thân phận gì.
“Vậy Đô Thiên Tuyệt đang ở đâu?” Lâm Thanh Diện thấy Lương Cung Nhạn Sương dừng lại thì hỏi một câu.
Lương Cung Nhạn Sương lắc đầu nói: “Tôi không rõ lắm, sau khi Đăng Thiên Thê thành công thì có thể đã rời khỏi Quan Lĩnh, Có lẽ… ông ta đã sớm rời khỏi chỗ này”
Lâm Thanh Diện lại nhíu mày, Lương Cung Nhạn Sương nói cũng đúng, nếu Đồ Thiên Tuyệt thật sự chính là Lâm Trung Thiên, vậy sau khi ông ta Đăng Thiên Thê thành công, cũng có thể đã rời khỏi Quan Lĩnh.
Nhưng trong đầu Lâm Thanh Diện có nhiều thắc mắc, anh không hiểu từ trước đến nay Lâm Trung Thiên luôn nghiêm túc đứng đắn lại nhẹ nhàng, vì sao sau khi đến Quan Lĩnh lại biến thành đao phủ khát máu, giết sạch những người trên sàn đấu, thậm chí ngày đầu tiên đến đây còn giết sạch những người cùng phòng với mình.
Cho dù những người kia thật sự đáng chết, Lâm Trung Thiên cũng không cần phải diệt cỏ tận gốc, dù sao bọn họ nhốt ở nhà tù Quan Lĩnh cũng coi như là sự trừng phạt.
Hơn nữa nếu Lâm Trung Thiên thật sự Đăng Thiên Thê rời khỏi Quan Lĩnh thì mục đích ông ta đến đây gì? Ông ta đến đây làm gì?
Lâm Thanh Diện còn thắc mắc chính là nếu Lâm Trung Thiên thật sự rời khỏi Quan Lĩnh về thể giới bên ngoài, vậy vì sao mấy năm nay ông ta không đến tìm Lâm Thanh Diện?
Cho dù Lạc Hân và Lạc Tâm khống chế nhà họ Lâm thì Lâm Trung Thiên cũng luôn có cách tìm thấy Lâm Thanh Diện, với sự hiểu biết của Lâm Thanh Diện về Lâm Trung Thiên thì Lâm Trung Thiên rời khỏi Quan Lĩnh sẽ đến tìm anh.
Nhưng nhiều năm như vậy, Lâm Thanh Diện cũng không gặp Lâm Trung Thiên, thậm chí không có bất cứ tin tức nào về Lâm Trung Thiên.
Nếu Lâm Trung Thiên đi ra ngoài, trừ khi ông ta trốn vào rừng sâu núi thảm, nếu không thì Lâm Thanh Diện cố gắng tìm kiếm tung tích Lâm Trung Thiên cũng phải phát hiện một số dấu vết.
Lâm Thanh Diện cau mày, mấy thắc mắc này làm cho anh rối loạn, muốn giải đáp những thắc mắc trong lòng anh thì sợ là phải tìm thấy Lâm Trung Thiên mới biết được.
“Tôi… Tôi chỉ biết như vậy, hiện tại anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh và Lâm Trung Thiên có quan hệ gì không?” Lương Cung Nhạn Sương hỏi một câu.
Lâm Thanh Diện thở dài, định nói quan hệ của mình với Lâm Trung Thiên cho Lương Cung Nhạn Sương biết, nhưng lúc này anh đột nhiên phát hiện nếu thật sự giống như Lương Cung Nhạn Sương nói thì cô ta nghe thấy anh nhắc đến tên Lâm Trung Thiên cũng không cần phải có phản ứng lớn như thế.
Hơn nữa nếu Đồ Thiên Tuyệt thật sự rời khỏi Quan Lĩnh, vậy Lương Cung Nhạn Sương không cần đề phòng như thế, còn đi qua đóng cửa số lại.
Đồ Thiên Tuyệt lợi hại cũng tuyệt đối không thế làm cho một gia tộc lớn thế giới như Lương Cung sợ hãi như vậy, chắc chắn ba của Lương Cung Nhạn Sương đã dặn dò Lương Cung Nhạn Sương.
Với thế lực của gia tộc lớn thế giới thì cho dù thực lực của Đồ Thiên Tuyệt mạnh thể nào cũng tuyệt đối không thể tạo ra sức uy hiếp gì với bọn họ.
Cho nên anh cảm giác Lương Cung Nhạn Sương đang nói dõi.
Ánh mắt nhìn Lương Cung Nhạn Sương đôi thì phát hiện Lương Cung Nhạn Sương mơ màng lơ lửng, rõ ràng là dáng vẻ chột dạ.
Anh lại đưa tay nắm lấy chân của Lương Cung Nhạn Sương nói: “Cô còn có chuyện giấu tôi, cô mau nói tất cả những gì mình biết cho tôi, nếu không tôi sẽ tiếp tục tra tấn cô như lúc nãy, hơn nữa tôi còn chụp ảnh lại phát tán ra ngoài”
Lương Cung Nhạn Sương giống như đã chuẩn bị Lãm Thanh Diện vạch trần mình nên không phản kháng, cô ta mở miệng nói: “Được rồi, thật là, nói cho anh biết được chưa, dù sao đã nói một chút rồi, nói hết với anh cũng không còn quan trọng”
Sở đĩ cô ta không nói hết là vì sợ nói quá nhiều sẽ gây rắc rối cho mình, hiện tại Lâm Thanh Diện vạch trân nên cô ta cũng chỉ có thể nói thật.
“Tôi còn biết Đồ Thiên Tuyệt vẫn chưa rời khỏi chỗ này” Lương Cung Nhạn Sương mở miệng.
Lâm Thanh Diện mừng rỡ, nếu là sự thật thì anh có hy vọng rất lớn tìm thấy tung tích của Lâm Trung Thiên.
“Ông ta đang ở đâu?” Lâm Thanh Diện vội vàng hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!