CHƯƠNG 1805: HỮU HẢO
Lâm Thanh Diện biết tính tình Ô Mộc, cũng không lằng nhằng với anh ta, hai người cứ thế rời khỏi phòng lần nữa, mà Vương Tiểu Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm căn phòng này cũng chú ý tới bóng dáng rời đi của họ, lập tức đi theo phía sau.
Khi bọn họ đi tới một nơi hẻo lánh, Vương Tiểu Lâm cảm thấy cơ hội của mình đã đến, liền sai hàng chục triệu con bọ có cánh tấn công về phía Lâm Thanh Diện, anh ta biết nếu anh ta và Lâm Thanh Diện đánh đơn thì chắc chắn sẽ không thể bằng anh được, anh ta chỉ có thể lợi dụng những thứ này.
Lúc này tuy Lâm Thanh Diện đã trúng độc rắn, nhưng anh vẫn rất nhạy cảm.
Anh trực tiếp đẩy Ô Mộc ra, tự mình đối mặt với đám bọ cánh này, hồn lực trong cơ thể nhanh chóng tản ra, có thể trực tiếp giảm thiểu sức công kích của bọ cánh đến mức tối thiểu, mà Ô Mộc vốn còn lo lắng, thấy sức tần công của đám côn trùng bay đó đang giảm dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường cũng yên tâm.
Thấy tình huống hiện tại đã được giải quyết gần hết, Lâm Thanh Diện cũng đoán được, trực tiếp hô lên với người gần đó: “Người áo đen bí ẩn, là anh đúng không? Chỉ có anh mới có thủ đoạn này.”
Lâm Thanh Diện nói máy câu này xong, Vương Tiểu Lâm cũng biết mình chắc chắn không phải đối thủ của Lâm Thanh Diện, thế nên cũng bước ra, nhưng ánh mắt tức giận kia không hề nhạt đi, thậm chí có người còn có chút tâm trạng giận cá chém thớt với Lâm Thanh Diện.
“Là tôi thì sao? Anh đã trúng độc rắn của tôi, phá hỏng kế hoạch của tôi. Đó là con rắn mà tôi dùng toàn bộ gia sản mới có được, cứ vậy mà bị anh lãng phí rồi.” Vương Tiểu Lâm cảm thấy mình rất uất ức, rõ ràng là anh ta muốn dùng con rắn này để đối phó với Vương lão gia, kết quả hiện giờ lại bị người thay Vương lão gia muốn xử lý hứng thay, anh ta thật sự không biết nên phản ứng thế nào.
Những gì Vương Tiểu Lâm nói khiến Lâm Thanh Diện nghỉ ngờ, anh cảm thầy có gì đó không đúng lắm, ít nhất là người áo đen này không nên có ác ý với mình, chẳng qua là do mình trúng độc rắn kia mà thôi.
Đã như vậy rồi, mình chỉ cần giải quyết mâu thuẫn với anh ta thì có lẽ mình có thể tìm ra cách giải độc rắn, hơn nữa anh vốn định đi tìm người này, đúng lúc anh ta tự dẫn xác đến, cũng tiết kiệm sức lực cho anh.
“Anh cũng có thù oán gì với Vương lão gia sao?” Lâm Thanh Diện dùng giọng điệu thăm dò hỏi Vương Tiểu Lâm, bởi vì anh biết rõ Vương lão gia làm rất nhiều việc ác, người có thù với ông ta nhiều vô kể.
Mà người trước mắt này biết mình đang đối phó với Vương lão gia nhưng không tính toán gì, vậy chỉ có thể cho thấy kẻ thù thực sự của anh ta cũng chính là Vương lão gia.
Vương Tiểu Lâm không ngờ anh lại đoán được chuyện này, lại có chút cam chịu, dù sao anh ta cũng không có cách nào để báo thù, có quá nhiều người bảo vệ bên cạnh ông cụ Vương, hơn nữa anh ta lại muốn tra tắn Vương lão gia, không muốn để ông ta chết dễ dàng, bây giờ mọi mục tiêu đều bị phá nát rồi, anh ta không muốn đấu tranh nữa.
“Đúng thì sao? Vắt vả lắm tôi mới tìm được con rắn này, nhưng giờ rắn đồng sinh cộng tử bị anh chiếm trước một bước rồi. Vốn dĩ tôi muốn dùng nó cho ông cụ Vương, ông ta tổn thương ba mẹ tôi, tôi không thể để ông ta tiếp tục sống như thế, là một người xấu, ông ta nên bị trừng phạt. “
Vương Tiểu Lâm tức giận nói, anh ta cảm thấy thế gian này thực không công bằng, có người cả đời tốt bụng nhưng cuối cùng lại rưi vào khốn cảnh như thế, có người làm đủ chuyện xấu xa nhưng lại tận hưởng hết mọi vinh hoa phú quý.
Lâm Thanh Diện liếc nhìn Ô Mộc một cái, Ô Mộc cũng hiểu suy nghĩ của Lâm Thanh Diện, hai người họ cùng nhau đi đến bên cạnh Vương Tiểu Lâm đích bên người, vỗ nhẹ vào lưng anh ta như an ủi.
Nếu kẻ thù của bọn họ đều là Vương lão gia, vậy chứng tỏ bọn họ đứng cùng chiến tuyến.
“Người anh em, lời anh nói rất đúng, chính là như vậy, nếu không hai người chúng tôi cũng không nhắm vào ông cụ Vương như thế. Chỉ là chúng tôi vẫn chưa có cơ hội ra tay, chúng tôi vẫn luôn theo dõi ông cụ Vương, nhưng bây giờ tự nhiên tôi lại trúng độc rắn đồng sinh cộng tử này của anh, tôi cũng vô tội lắm chứ.”
Lâm Thanh Diện bắt đầu bán thảm, dù sao những gì anh nói đều là sự thật, anh thật sự muốn hợp sức với Vương Tiểu Lâm, dù sao độc rắn của anh vẫn cần Vương Tiểu Lâm giúp anh tìm cách giải quyết.
Khi Vương Tiểu Lâm nghe những gì Lâm Thanh Diện nói cũng mới phản ứng lại, Lâm Thanh Diện cũng là một người vô tội, chắc chắn anh không muốn trúng loại độc rắn này, mình giận cá chém thớt với Lâm Thanh Diện đúng là hơi quá đáng.
“Cũng đúng, anh cũng là một người đáng thương, mục đích của chúng ta đều giống nhau, nhưng bây giờ lại hại anh gánh tội lỗi mà đáng ra ông cụ Vương phải chịu, anh cũng rất oan ức, nhưng ba mẹ tôi thì phải làm sao đây? Tôi vẫn muốn trả thù cho họ.”
Vương Tiểu Lâm chưa bao giờ là một người tàn nhẫn, cho dù chế ra bao nhiêu chất độc cũng chưa từng cố ý hãm hại người khác, ông cụ Vương là người duy nhất anh ta muốn đối phó, bây giờ gặp phải tình huống này, anh ta thật sự bối rối.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!