Nhìn thấy cảnh này, tàn ảnh không nhịn được thấy vui vẻ.
Nếu có thể mượn cơ hội này tiêu diệt Lâm Thanh Diện thì không chỉ có thể giải quyết tai họa còn có thể khiến mình yên tâm hơn một chút, nếu không bôn ba như thế nhất định sẽ tạo thành cục diện khó nói.
Nếu lúc nào cũng phải nghĩ Lâm Thanh Diện có đến phá đám lúc mình cắn nuốt hay không thì chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma, dù sao việc ông ta làm không giống người bình thường tu đạo, chắc chắn sẽ có nguy hiểm, hơn nữa nguy hiểm còn rất lớn, nếu có thể giải quyết Lâm Thanh Diện này thì chắc chắn mọi chuyện đều sẽ trở nên thuận lợi.
Cho nên khi ông ta xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Diện đã muốn gây ra một chiêu chí mạng với đối phương, đây là chuyện thứ hai khiến ông ta vui vẻ, chuyện thứ nhất chính là có thể cắn nuốt Nặc Nặc mà không có nguy hiểm hay di chứng gì.
Nhưng không ngờ Lâm Thanh Diện vừa đi ra cũng không phải kẻ hiền lạnh, anh lập tức muốn đánh lén tàn ảnh, sau đó cười ha hả, tàn ảnh đột nhiên xuất hiện sau lưng bị Lâm Thanh Diện nắm lấy cánh tay, sau đó nở nụ cười u ám.
“Ngươi thật sự cho rằng mình có thể đưa Nặc Nặc đi sao, ha ha, hay ngươi cảm thấy mình mạnh hơn ta rất nhiều, cho nên mới có tư cách như vậy, ta cho ngươi biết, dù là ai, dù hắn có chức vụ và thế lực như thế nào, ta cũng không thể để kẻ đó động vào một sợi tóc của Nặc Nặc.
Bây giờ ngươi hứng chịu trừng phạt đi! Ta sẽ không nói nhảm gì với ngươi nữa, phí lời với ngươi thật sự lãng phí thời gian và tình cảm của ta!”
Lâm Thanh Diện hét to một tiếng, sau đó hai người bắt đầu chiến đấu, trong không gian này, tàn ảnh ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm, có lẽ vì trước đó sử dụng quá nhiều tinh thần lực xây dựng mấy cánh cửa kia, không ngờ tuy mấy cánh cửa phát huy được chút hiệu quả, nhưng hiệu quả cũng không lý tưởng lắm.
Vì Lâm Thanh Diện vốn phải bị khống chế đang sống sờ sờ đứng trước mặt mình, đứng trước mặt mình chưa tính, còn có thể ra tay với mình, chứng minh ba cánh cửa trước đó hoàn toàn không có tác dụng gì? Ngược lại còn chọc giận Lâm Thanh Diện hơn.
Tàn ảnh dần bị đẩy lùi về sau, chỉ có điều ông ta vẫn còn giữ Nặc Nặc trong tay, chỉ cần có Nặc Nặc, ông ta sẽ có thể nắm giữ một chút lợi thế, nhưng nếu không giải quyết mối họa lớn như Lâm Thanh Diện thì dù Nặc Nặc hay ai khác, mình cũng không thể để tâm đến được.
Lúc này, Lâm Thanh Diện ngày càng bực bội như tìm được một chỗ để trút giận, tuy tàn ảnh kia không biết đau, nhưng tất cả lửa giận trên người mình lại không có chỗ rút, trong không gian này lại chỉ có ba người sống, như vậy tàn ảnh chính là người thích hợp làm bao cát luyện tập cho mình nhất.
Bây giờ Lâm Thanh Diện cảm thấy mình đang tức muốn nổ phổi, trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng Nặc Nặc vẫn ở trong tay người khác, đây thật sự là một nỗi sỉ nhục với mình, hoàn toàn không còn gì để nói nữa!
Đột nhiên vào lúc hai người muốn liều mạng quyết chiến một trận, trên người Nặc Nặc đột nhiên phát ra sóng năng lượng mãnh liệt, cơn chấn động này khiến người ta có cảm giác không gian như muốn sụp đổ vậy.
Tàn ảnh lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, vội vã lùi lại. Đột nhiên có một vài thiên thạch không gian rơi xuống, vừa khéo rơi vào vị trí tàn ảnh vừa đứng, Lâm Thanh Diện thầm mắng một câu, sau không rơi chết cái tên khó ưa này đi chứ? Thật sự khiến người ta khó chịu chết đi được!
Nhưng không ngờ tiếp theo trên đầu anh cũng truyền đến tiếng ầm ầm, Lâm Thanh Diện cũng vội lùi lại.
Mấy tảng đá còn lớn hơn thiên thạch suýt rơi trúng tàn ảnh khi nãy đã xuất hiện trước mặt anh, nếu không tránh kịp bị tảng đá này đập trúng, không chết thì cũng tàn phế.
Lâm Thanh Diện hiểu rất rõ thương tích thế này, anh sờ ngực mình, ngẫm nghĩ, nếu lúc này không cướp Nặc Nặc về thì chắc chắn cô bé sẽ gặp nguy hiểm, tên rác rưởi tàn ảnh này sao có thể bảo vệ tốt cho Nặc Nặc được?
Hơn nữa ông ta cũng không phải thật lòng muốn bảo vệ Nặc Nặc, chỉ muốn hấp thụ nặng lượng trong người cô bé thôi, lần này tuyệt đối không thể nhịn nữa.
Hai người lại bắt đầu chiến đấu, lúc này Lâm Thanh Diện hoàn toàn không nương tay, nhưng vẫn rất khó khăn, vì hoàn cảnh bây giờ, hai người bọn họ cũng không tiện hành động.
Khi nãy Lâm Thanh Diện nhìn trúng một cơ hội, thật sự là một cơ hội nghìn năm có một, nhưng trong lòng cũng không biết rốt cuộc có đạt đến hiệu quả như mong muốn không, nhưng nếu không xảy ra chuyện gì, chắc chắn mình sẽ thử một lần, bây giờ có thể thay máu với đối phương, thật sự là một chuyện vô cùng tốt.
Ví dụ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, mình sẽ có thể đánh một chưởng trước, sau đó tay mình sẽ đánh trúng bụng tàn ảnh, đến lúc đó có thể làm chuyện gì, Lâm Thanh Diện hiểu rất rõ, lúc đó anh sẽ sử dụng sức lực lớn nhất, tranh thủ làm tàn ảnh bị thương nặng, nhưng không biết mình có thể đánh một chưởng đó trước không.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!