CHƯƠNG 1696: LÚC NÀO THÌ ĐI
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ cười, nói: “Tôi với ông ta có thù oán, tôi cũng không mong đợi ông ta có ý tốt gì với tôi, chỉ là làm loạn nhỏ mà thôi, tôi cũng không định so đo với ông ta.”
Vong Trần nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, đương nhiên cũng cười cho qua, Lâm Thanh Diện biết là được rồi.
Ở với Triệu Tuấn không bao lâu, Vong Trần tán thưởng Triệu Tuấn, anh ta đã từng gặp nhiều thanh niên tài tuấn, có thể so sánh với Triệu Tuấn cũng chỉ có Lâm Thanh Diện đây.
Nhưng nếu nói thật, Lâm Thanh Diện còn không bằng Triệu Tuấn, nghĩ như vậy, hỏi Lâm Thanh Diện: “Định lúc nào thì nói với Triệu Tuấn chuyện Thượng Quận Thiên Đô?”
“Vừa đến nơi này, Triệu huynh đệ nhất định còn có rất nhiều việc phải sắp xếp, tôi không thể vừa tới đây đã nói với người ta, cũng phải đợi bận rộn xong mới nói.”
Mọi người anh một câu tôi một câu, sắc trời dần tối xuống, người cũng càng ngày càng thưa, thành Tiên Linh được Triệu Tuấn quản lý gọn gàng ngăn nắp, tốt hơn nhiều so với lúc Lâm Thanh Diện vừa đến thành Tiên Linh.
Đám Triệu Tuấn cũng muốn quay về chủ thành, để Lâm Thanh Diện cùng đi với bọn họ, mà Vương Phi Dương bước lên ngăn lại nói” “Trước kia Lâm Thanh Diện đều ở lại Vương phủ, nhất định là quen ở Vương phủ hơn, chủ thành mặc dù tốt, nhưng mà cũng không bù được thói quen, tôi nói thành chủ Triệu, anh cũng không thể đoạt với tôi chứ.”
Triệu Tuấn nhún nhún vai, nhìn Lâm Thanh Diện: “Lâm Thanh Diện đến đây, tôi nên làm một người chủ nhà, anh ấy muốn nghỉ tạm ở đâu đương nhiên là do chính bản thân anh ấy quyết định.”
Lâm Thanh Diện nhìn nhìn Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài cũng không nắm được ý, cười một tiếng nói: “Lâm Thanh Diện đã đến một lần, có thể không tính là khách nữa rồi, tôi với anh Vong Trần mới là khách của thành Tiên Linh này, anh Vong Trần nói đi đâu thì đi đó.”
Vong Trần vốn là muốn hiểu rõ Triệu Tuấn là người thế nào, nói ở lại chủ thành cũng được.
Vương Phi Dương bất đắc đĩ cười, lúc Lâm Thanh Diện đi ra ngoài bảo Triệu Tuấn đưa Vong Trần và Hứa Bích Hoài đi nghỉ ngơi trước, anh và Vương Phi Dương còn nhiều chuyện muốn nói.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong hậu hoa viên của Vương phủ, Vương Phi Dương bước lên trước nói: “Thượng Quận Thiên Đô thế nào, tôi muốn đi, nhưng bây giờ cha tôi cái gì cũng không quản, cũng không thể phân thân, anh đến đây, nhất định không phải chỉ vì thăm chúng tôi?”
“Tôi đến tìm Triệu Tuấn, chỉ có anh ta mới có thể giúp tôi, ở Thượng Quận Thiên Đô, gặp phải người biết sử dụng thuật cơ quan như Triệu Tuấn, chỉ có Triệu Tuấn giúp đỡ, tôi mới có thể hóa giải. “
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, nếu như Triệu Tuấn từ chối anh, anh đúng thật là không tìm được cách nào khác.
Tình hình thành Tiên Linh rất vững vàng, cho dù là rời khỏi thành Tiên Linh, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không có vấn đề gì.
Nghe xong lời này, Vương Phi Dương nhíu mày, nói: “Tôi tự cho là tu vi rất cao, nhưng mà so với sư phụ của tôi quả thật không đáng nhắc đến, tôi đã cho là sư phụ lợi hại đến không có đối thủ rồi, tên Triệu Tuấn Kia lại làm ra một thuật cơ quan, anh ở Thượng Quận Thiên Đô cũng gặp phải rồi, đúng là núi cao còn có núi cao hơn.”
Vương Phi Dương tiếc nuối, cả đời này của mình, chỉ sợ không thể đạt được cảnh giới như Triệu Tuấn, còn có tâm tư kín đó và tu vi thiên phú của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện dựa vào một tảng đá lớn, cảm nhận gió đêm mát lạnh, vô cùng vui vẻ, hỏi: “Sư phụ Diệp gần đây thế nào, vẫn là đang ở núi Kiếm Đãng không ra sao?”
“Không ở đó, sư phụ tôi nói ở thành Tiên Linh thời gian dài cũng phiền, đi ngao du khắp nơi, đến ngày nào đó muốn quay về, thì lại trở về, chủ yếu vẫn là tôi quản lý gia nghiệp, không có nhiều thời gian tu luyện như vậy, sư phụ cũng hiểu tôi nên quay đầu rồi, người vừa đi, tôi lại cảm thấy rất cô đơn.” Vương Phi Dương muốn đi ra ngoài, cùng với Lâm Thanh Diện, đến Thượng Quận Thiên Đô.
Nhưng mà bây giờ như cá trong chậu chim trong lồng, đi đâu cũng không được.
Nhìn thành Tiên Linh được Triệu Tuấn thống trị gọn gàng ngăn nắp, quầy buôn bán nhà bọn họ cũng càng ngày càng thuận lợi, chuyện rời khỏi thành Tiên Linh này đối với anh ta mà nói thật sự càng ngày càng xa xôi.
Nếu như Vương Phi Dương không nói tiếng nào rời đi, có phải là tức chết Vương Kình Thiên rồi không, Vương Kình Thiên chỉ có một đứa con trai độc nhất là anh ta, dù thế nào cũng phải ở bên cạnh Vương Kình Thiên.
Lâm Thanh Diện nhìn Vương Phi Dương, thầm nghĩ Vương Phi Dương quả thật là người ở trong phúc mà không biết.
Nói với Vương Phi Dương: “Cuộc sống của anh bây giờ cũng rất tốt mà, nếu như anh tìm vợ, sinh con, những ngày tháng đấy giống như là thần tiên, người khác hâm mộ còn không kịp, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
“Anh thật sự nghĩ như vậy?” Vương Phi Dương bất ngờ nhìn Lâm Thanh Diện, chẳng lẽ không phải cả đời đều tập trung vào tu luyện công pháp sao?
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, vô cùng bất đắc dĩ, nói: “Nếu như con gái tôi khỏe mạnh, không bị tà phái bắt đi, tôi đương nhiên là mang vợ con tôi, tìm một chỗ tốt sống cuộc sống gia đình bình thường, những thứ bên ngoài kia thì liên quan gì đến tôi chứ.”
Lâm Thanh Diện nói lời này thì nhớ lại lúc ở Dược Thần Cốc, bọn họ rõ ràng đã tính đến việc không hỏi chuyện gì cả, nhưng thế mà Nặc Nặc lại trúng Đoạt Hồn Ấn, bây giờ lại bị người tà phái bắt đi.
Trong lòng Lâm Thanh Diện biết, thân phận của Nặc Nặc không tầm thường, cuộc đời này của đứa bé này nhất định cả đời không yên ổn.
Làm cha của Nặc Nặc, đương nhiên phải cùng tiến cùng thoái với Nặc Nặc.
Bây giờ anh chỉ hy vọng Triệu Tuấn có thể đồng ý cùng lên Thượng Quận Thiên Đô, có Triệu Tuấn, phần thắng cũng sẽ lớn hơn một chút.
Nếu như Triệu Tuấn cũng không có cách nào, vậy thì phải nghĩ đến cách khác.
Trời tối, Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương hàn huyên rất lâu, Lâm Thanh Diện mới quay về chủ thành.
Người ta có việc, Vương Phi Dương cũng không thể cưỡng chế giữ lại.
Sinh hoạt thường ngày của đám người Lâm Thanh Diện là do Bạch Tuyết sắp xếp, Triệu Tuấn cũng biết tâm tư của Lâm Thanh Diện, lúc tất cả mọi người đã ngủ say, Lâm Thanh Diện ngồi trên nóc nhà, không biết nên mở lời với Triệu Tuấn thế nào.
Loại chuyện này nhẹ thì bị thương, nặng thì chết, chuyện anh làm đều vô cùng nguy hiểm.
Triệu Tuấn ở bên dưới, cầm một cái quạt lông trắng trong tay, mặc áo trắng, cười nhạt một tiếng, nói: “Quan hệ của tôi với anh đã đến mức này, còn cái gì không thể nói?”
Suy nghĩ của Lâm Thanh Diện bị giọng nói của Triệu Tuấn kéo về, thả người nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!