Nghe thấy lời này, Đổng Hoa mỉm cười bất lực, nói: “Tiền bối, ta còn có thể lừa ông sao, bệnh tình của ba tôi không có ai có thể hiểu hơn ông, ông không hỏi sự đời, không biết tôi gần đây thành thân, ba tôi còn đi theo phụ giúp, chỉ kém là chưa tìm được cơ hội tới bái kiến ông thôi.”
Miệng nói không tin được, ông lão bán tín bán nghi, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện đều mang theo tia giám thị.
Lâm Thanh Diện đâu phải là lần đầu tiên bị người khác nhìn như vậy, bèn cảm thấy không có việc gì lớn cả.
Đổng Hoa đề nghị: “Tiền bối, ông nếu như không tin, không bằng cùng tôi tới nhà tôi một chuyến, xem như khám lại bệnh tình của ba tôi, ý ông như thế nào?”
Ông lão là người si mê y thuật, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự có bản lĩnh đó, ông ta tự nhiên tôn trọng, nhưng ông ta chỉ tin vào mắt của mình, cứ phải tự mình tận mắt chứng kiến thì mới tin.
Ông lão nói: “Đi thì tự nhiên phải đi, sức khỏe của ba cậu tốt rồi, những năm này tôi làm lang trung chữa trị cho ông ấy theo lý phải tới xem thử.”
Ông lão ngược lại muốn biết, các loại dược liệu mà ông ta vất vả nghiên cứu, tới cuối cùng đều không thể chữa bệnh, dựa vào đâu Lâm Thanh Diện có thể chữa khỏi?
Lâm Thanh Diện đi theo ở một bên, cũng không nói chuyện, bởi vì Lâm Thanh Diện biết, sự thật thắng hùng biện, bây giờ anh nói nhiều nữa ông lão đều sẽ không tin, chỉ có khi tận mắt nhìn thấy lão Đổng sống khỏe, ông ta mới tin.
Bây giờ nhân lúc rảnh tới y quán đó, Đổng Hoa đã sắp xếp người tu sửa rồi, anh phải đi xem thử, chỗ nào cần làm như nào để chỉ điểm.
Chỗ của mình phải theo tâm ý của mình mà làm, còn chuyện hợp tác với Đổng Hoa là cục diện hai bên cùng có lợi, Lâm Thanh Diện vẫn là chiếm cổ phần lớn, cái ông lão nhà họ Đổng nhìn trúng là năng lực của Lâm Thanh Diện, cái Lâm Thanh Diện nhìn trúng là địa vị của giới y học ở Thượng Quận Thiên Đô.
Anh có thân phận của thầy thuốc, phần lớn mọi người tự nhiên sẽ cầu tới anh, hiểu rõ ở trong miệng của người khác không tính là gì, bản thân biết mới là bản lĩnh thật.
Bản thân Lâm Thanh Diện là cảm thấy như vậy, anh tới y quán dạo một lúc, nhìn thấy không ít người làm việc trong y quán, đem ý tứ của mình trực tiếp vẽ thành hình rồi giao cho những người tu sửa y quán đó rồi trở về nhà.
Còn chưa tới nhà thì nhìn thấy bên ngoài có người theo dõi động tĩnh căn nhà, ở đó giống như thám tử, Lâm Thanh Diện chán ghét trong lòng, đây trực tiếp tới tận cửa nhà rồi, lá gan có phải cũng quá lớn rồi không?
Có Vong Trần và Câu Lân ở đây, ít nhất không cần lo lắng cho sự an toàn của Hứa Bích Hoài và Mạc Niệm, Mạc Niệm trông là tinh linh, nhưng gặp phải cao thủ thì không có sức phản kích, Hứa Bích Hoài càng không cần nói rồi, cao thủ Nội Kình lại chưa từng đánh thật với người khác.
Nghĩ tới những điều này, Lâm Thanh Diện không khỏi cãi cãi đầu, cẩn thận đi tới bên cạnh người đó, vỗ vỗ vai của anh ta: “Này, người anh em, cậu ở đây làm cái gì?”
Lâm Thanh Diện không có cảm nhận được lệ khí từ trên người cậu ta, không phải là người của tà phái, vậy có thân phận gì, không bằng thăm dò thử.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện, đối phương bị dọa giật mình, là một thiếu niệm 15-16 tuổi, cậu ta cảnh giác hỏi Lâm Thanh Diện: “Anh là ai?”
“Tôi tới đây tìm người, cậu cũng vậy sao?” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mỉm cười: “Cậu tìm ai?”
Thiếu niên đó kinh ngạc không thôi, nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi: “Tôi dựa vào gì mà phải nói cho anh biết, anh nói cho tôi biết trước, anh là tìm ai?”
“Tôi tới đây tự nhiên là muốn tìm Lâm Thanh Diện, đây là nhà của Lâm Thanh Diện, cậu sẽ không phải cũng là tới tìm Lâm Thanh Diện chứ?” Lâm Thanh Diện sờ sờ cằm, nhìn thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên kinh hỷ nói: “Anh quen biết Lâm Thanh Diện, anh tới tìm anh ta làm cái gì?”
“Cậu không quen biết Lâm Thanh Diện, cậu tới đây sao tìm được anh ta?” Lâm Thanh Diện không khỏi phải vuốt mồ hôi, đằng sau cậu ta rốt cuộc là ai, nhìn trông không tính là quá thông minh.
Thiếu niên trực tiếp nói, bên cạnh Lâm Thanh Diện có hai cô gái, chỉ cần nhìn thấy hai cô gái và một người đàn ông đi ra, người đàn ông đó nhất định là Lâm Thanh Diện, sau khi quen biết nắm rõ hành tung của anh, tiện quay về báo tin.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, vậy nếu như Vong Trần và Hứa Bích Hoài bọn họ đi ra, người tên nhóc này nhìn thấy chính là Vong Trần sao.
Không phải là người của tà phái, vậy thì là người của chính phái, trên người thằng nhóc này có chút linh khí, cũng là người tu luyện, bọn họ tìm mình làm cái gì.
Lâm Thanh Diện lại hỏi: “Các cậu tìm anh ta làm cái gì, có phải là có thù không?”
“Vậy thì không có, chỉ là trên người Lâm Thanh Diện có một quyển bí tịch, nếu như có thể lấy được bí tịch về tay, tu luyện công pháp trên bí tịch đó sẽ vô địch ở Thiên Giới, muốn đối phó với người của tà phái tự nhiên là dễ như trở bàn tay, tà phái ở Thiên Giới độc tôn nhiều năm, ngay cả chính phái đều bị đè xuống, há có thể dung túng cho sự hỗn xược của bọn họ?”
Đứa trẻ này nói chuyện, Lâm Thanh Diện ngược lại là thích nghe, Lâm Thanh Diện lại hỏi: “Vậy cậu có thân phận gì, không phải nghe nói tà phái gần đây có bắt một cô bé sao, cũng không biết tình hình của cô bé đó hiện nay như thế nào rồi.”
Lâm Thanh Diện hy vọng cậu nhóc này là người ở Thành Trung Tâm, biết tình hình gần đây của Nặc Nặc, từ lúc ở Trái Đất tới Thiên Giới thì cũng chưa từng gặp lại Nặc Nặc, nghĩ tới những điều này, Lâm Thanh Diện nghĩ người làm ba như anh làm quá thất trách rồi.
Dao Trì tuy cũng đang giúp anh tin kiếm nghe ngóng tin tức, nhưng ở tin tức ở chỗ Dao Trì đối với Lâm Thanh Diện mà nói còn xa không đủ, nếu như có thể tự mình đi vào Thành Trung Tâm mới hoàn mỹ thật sự.
Thiếu niên trước mặt này Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được, nhiều nhất cũng chỉ là Thần Cảnh đỉnh phong, cậu ta lẽ nào cũng là ở Thành Trung Tâm sao, tại sao anh không được.
Thiếu niên nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, nói: “Người mà anh nói là cô bé có Thánh Linh Chi Thể đó sao, tất cả mọi người chúng tôi đều đang nghĩ cách cứu cô bé, chỉ có cô bé mới có thể chống lại được người mạnh nhất của tà phái, chỉ là không có cách.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!