Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Thanh Diện và Mạc Niệm vẫn luôn đi theo sáu lưng La Tiêu Tiêu, mà lúc này, cuối cùng hai người cũng nhìn thấy một cổng thành cực lớn, trên cổng thành, ba chữ thành Tiên Linh có vẻ cực kỳ bắt mắt.
“Chắc hai người cũng đã mệt rồi, đằng trước là thành Tiên Linh, hai người đi sát theo tôi, phía trước sẽ rất đông, chúng ta đừng để lạc nhau, chờ vào thành tôi dẫn hai người đến nhà tôi ăn một bữa cơm, xem như báo đáp ân cứu mạng của hai người.” La Tiêu Tiêu nói.
Lâm Thanh Diện và Mạc Niệm nhìn nhau một lúc, gật đầu, đi sát gần La Tiêu Tiêu hơn, gần như là sóng vai mà đi.
Mà điều làm La Tiêu Tiêu cảm thấy bất ngờ là, dù chỉ mới sóng vai đi cùng nhau cũng đã làm trong lòng cô cảm thức vô cùng xao xuyến.
Không lẽ cô thích Lâm Thanh Diện sao?
Cửa thành, năm người canh phòng đứng canh cửa đang kiểm tra thu tiền vào cửa của nhóm người đang xếp hàng vào thành.
Ba người Lâm Thanh Diện đứng ở cuối đội ngũ, bởi vì đám đông quá chen chúc, La Tiêu Tiêu dứng trước Lâm Thanh Diện, vì không để cho người đàn ông ở phía trước dựa vào người cô, La Tiêu Tiêu gần như dán sát vào trong lòng ngực Lâm Thanh Diện, có thể nghe rõ cả tiếng tim đập của Lâm Thanh Diện.
Mà đằng sau Lâm Thanh Diện cũng có một loạt người nữa, anh không tiện nhúc nhích, trong lúc nhất thời Lâm Thanh Diện cũng không biết nên làm sao.
Mạc Niệm lại ra vẻ hào hứng hóng chuyện, ngồi trên vai Lâm Thanh Diện, chờ đội ngũ dần dần tiến lên.
Người đàn ông đầu hói ở phía trước La Tiêu Tiêu ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ở phía sau, hơi nghiêng đầu nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối động lòng người của La Tiêu Tiêu, đầu óc nóng lên, duỗi lòng bàn tay phải ra phía sau, từ từ duỗi ra.
Lúc này La Tiêu Tiêu đang cúi thấp đầu, trong đầu còn đang suy nghĩ một đống chuyện lung tung, hoàn toàn không phát hiện chuyện này.
Lâm Thanh Diện đảo mắt, nhíu mày, túm lấy tay của người đàn ông đầu hói, ném văng ông ta ra khỏi đoàn.
“Tôi khuyên ông đàng hoàng chút đi, đừng có sờ mó lung tung, nếu không, tôi sẽ chặt tay ông!”
Người đàn ông đầu hói ngồi bệch xuống đất, nhìn cánh tay phải bị Lâm Thanh Diện túm đỏ, tức giận nói: “Cậu là thằng ranh nhà ai mà dám phá rối chuyện của tôi, ông có thể để mắt đến người phụ nữ này thì cũng là vinh hạnh cho cô ta, liên quan gì tới cậu! Bây giờ lập tức quỳ xuống lạy tôi ba lạy, tôi tạm tha cho cậu!”
Nghe tiếng động này, người xếp hàng xung quanh cũng quay sang nhìn bên này, sau khi nhìn thấy người đàn ông đầu hói này, mọi người lập tức nhận ra thân phận của ông ta.
“Đây không phải là tổng quản Diệp của của hiệu thuốc nhà họ Vương sao, thằng nhóc nào dám đánh người của nhà họ Vương thế, chắc chán sống rồi.”
“Đúng đó, nhà họ Vương có địa vị không thấp trong thành Tiên Linh, cho dù đây chỉ là người hầu nhưng không phải ai cũng có thể chọc được, lần này chỉ sợ sẽ có chuyện rồi.”
Mọi người tôi một câu anh một câu, đều hào hứng nhiều chuyện.
La Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần, nhìn tổng quản Diệp đang ngã trên đất, lại nhìn Lâm Thanh Diện, lập tức vô cùng lo lắng, liên thanh xin lỗi tổng quản Diệp.
“Tổng quản Diệp, đây là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, hai người này là bạn của tôi, xin tổng quản Diệp nể mặt tôi tha thứ cho anh ấy lần này đi.”
Nghe vậy, tổng quản Diệp không khỏi cười xấu xa, đứng dậy, phủi bụi bặm dính trên quần áo xuống, mặt đầy đắc ý nói: “Nể mặt cô? Bà già Dương Tuệ Xuân kia mở một cái tiệm thuốc sắp đóng cửa, sao tôi phải nể mặt cô chứ? Mặt mũi của tôi mấy người chịu được sáo, hôm nay nhất định phải quỳ, không quỳ cũng phải quỳ! Nếu không tôi đề nghị cửa hàng thuốc nhà họ La của cô đóng cửa trước đi thì hơn! Nhưng còn cô, nếu cô đồng ý ngày mai đến nhà tôi uống rượu cùng tôi, tôi có thể suy xét đến việc mua lại tiệm thuộc của nhà cô, cho bọn cô một con đường sống.”
Nghe thấy lời này, trên mặt La Tiêu Tiêu lộ ra vẻ hoảng loạn rõ rệt.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, bảo vệ La Tiêu Tiêu ở phía sáu nói: “Đừng nói chuyện với mấy tên cứ tự cho là đúng này, cô đứng yên ở đây đợi, tôi giải quyết được.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện bước từng bước về phía ông chủ Diệp, mỗi khi đến gần hơn một bước, tổng quản Diệp lại cảm thấy một cỗ áp lực không tên, mà khi Lâm Thanh Diện đứng trước mặt ông, hai chân tổng quản Diệp đã nhũn ra, thiếu chút nữa là ngã nhào xuống đất, lui ra sau nửa bước, mặt đầy vẻ khủng hoảng.
“Thằng nhóc này cậu muốn làm gì! Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám đánh tôi, tôi sẽ không tha cho cậu, nhà họ Vương cũng sẽ không tha cho cậu!”
“Bốp!”
Lâm Thanh Diện lập tức thăng tay tát vào má trái của ông chủ Diệp, chỉ trong chốc lát, nửa bên mặt của tổng quản Diệp lập tức sưng lên, đau đến chảy nước mắt.
“Cậu… cậu dám đánh tôi, tôi nói cho cậu biết, tôi chính là người của nhà họ Vương, hôm nay cậu dám đánh tôi, tôi sẽ làm cho các người không thể nào sống nổi trong thành Tiên Linh này nữa!” Tổng quản Diệp lại kêu gào, định dọa Lâm Thanh Diện sợ.
Nhưng không ngờ Lâm Thanh Diện lại không hề sợ hãi, lại vung tay phải lên tát thêm cái nữa.
“Bốp!”
Tiếng tát vang vọng vào lỗ tai của tất cả mọi người, mọi người lập tức không nói nên lời.
Ai có thể ngờ được, tổng quản của hiệu thuốc nhà họ Vương bây giờ lại bị một thanh niên tát cho vài bạt tay ngay trước cổng lớn thành Tiên Linh, nếu việc này truyền ra ngoài, chắc chắn là một trò cười.
Tổng quản Diệp ôm cái mặt sưng vù của ông, lập tức bị đánh đến sợ, đặt mông ngồi xuống đất nói: “Cậu… Thằng nhóc cậu không được đối xử với tôi như thế, tôi là tổng quản của hiệu thuốc nhà họ Vương, nhà họ Vương sẽ là chỗ dựa của tôi.”
Lâm Thanh Diện nghe vậy, hai mắt lạnh lùng nói: “Ông là người ra tay với bạn của tôi trước, lại còn ăn nói bậy bạ nhiều lần như thế, nếu nhà họ Vương mà ông nói muốn làm gì tôi thì cứ việc kêu người đến tìm tôi, nhớ kỹ, tôi tên là Lâm Thanh Diện.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!