CHƯƠNG 1362: LINH PHÙ VỠ VỤN
Thương Nguyên Giới, trên dãy núi đằng sau cung điện, Từ Tuyết Nhi đang nhìn năm u linh đang tu tập trên dãy núi mịt mù linh khí.
Ánh mắt cô ta toát ra vẻ kiêu ngạo, dưới trướng mình có mười cao thủ Thần Cảnh, chỉ cần thời cơ đến, một khi mười cao thủ trung thành với mình trưởng thành, đều có thực lực Thần Cảnh thì chắc chắn sẽ có sức mạnh mà Thương Nguyên Giới rất khó ngăn chặn nổi.
Đến khi ấy, tất cả mọi kế hoạch của cô ta thật sự có thể bắt đầu được rồi.
Vào lúc này, đột nhiên linh phù của mười u linh đột nhiên có biến động bất thường.
Từ Tuyết Nhi vội vàng chạy sang ấy.
“A! Sao lại thế này!” Từ Tuyết Nhi thét lên đầy kinh ngạc.
Năm sát thủ u linh khác trên núi tưởng Từ Tuyết Nhi bị uy hiếp, bọn họ lập tức chạy đến bên cô ta.
Sau khi bọn họ nhìn thấy sự khác lạ của mười linh phù, ai nấy cũng không nói nổi nên lời.
Bởi vì, năm miếng trong mười miếng linh phù đã vỡ nát vụn!
Bọn họ đều im lặng, bọn họ biết linh phù vỡ có nghĩa là gì.
Những miếng linh phù ấy được Từ Tuyết Nhi dùng phương pháp bí mật trói buộc với thần hồn của từng người, một khi linh phù vỡ vụn, đồng nghĩa với việc năm người bọn họ đã chết hết cả rồi.
Từ Tuyết Nhi ngồi bệch trên mặt đất, để bồi dưỡng bọn họ, cô ta đã tốn rất nhiên sức lực để nâng cao tu vi của bọn họ.
Hơn nữa, để đám người Từ Bách Tranh không biết đến đội ngũ bí mật này của mình, thậm chí Từ Tuyết Nhi đã mua lại cả ngọn núi này, xem đây là vùng đất riêng tư của cô ta, có thể nói rằng, gần này ngày nào cô ta cũng đề cao cảnh giác, sống trong cảnh nơm nớp lo sợ.
Trước mắt, thứ mà mình tiêu tốn hết sức lực đã được đền đáp, nhưng bây giờ, năm tên đến trái đất đã tử vong, đây là đả kích lớn với Từ Tuyết Nhi!
“Chết tiệt! Là ai làm thế này!”
Từ Tuyết Nhi gào lớn, dường như khí tức mạnh mẽ của cô ta khiến cho cả ngọn núi rung chuyển.
Cô ta nghi ngờ Triệu Nhân và Tống Nghĩa trước nhất, nhưng rồi sau khi bình tĩnh lại, cô ta nhanh chóng nhận ra không thể nào là vậy.
Mặc dù Triệu Nhân và Tống Nghĩa đã đạt đến Thần Cảnh, nhưng năm cường giả của mình cũng là Thần Cảnh, lấy hai đối đầu với năm, bên mình nắm chắc phần thắng mới đúng.
“Chủ nhân, hay là chúng ta đi xem xem, điều tra rõ ràng sự thật, giết chết hung thủ!” Một người đàn ông mặc áo đen lên tiếng.
Ánh mắt Từ Tuyết Nhi vằn vện tia máu, giọng nói của cô ta hết sức lạnh lùng: “Không cần đâu, tôi thấy chuyện này không hề đơn giản như trong tưởng tượng, chắc chắn Triệu Nhân không phải là đối thủ của năm người bọn họ, còn cái con bé Tiểu Nguyệt đó, chẳng qua chỉ là Hóa Cảnh đỉnh phong mà thôi, như thế chỉ có thể chứng minh rằng chắc hẳn có người nhúng tay vào chuyện này!”
Rồi sau đó, Từ Tuyết Nhi ngẫm nghĩ một lúc: “Nói thế kẻ giết chết năm Thần Cảnh cường giả cùng một lúc phải có thực lực ít nhất là Thần Cảnh trung kỳ đổ lên, tôi nghĩ rằng người đạt được mức này, trên trái đất chỉ có Ma Thần Tu La mà thôi!”
Vừa nghe nhắc đến bốn chữ Ma Thần Tu La, mọi người đều kinh ngạc.
Khóe môi Từ Tuyết Nhi cong cong: “Hừ, trước kia con nhỏ đó không chịu nói Ma Thần Tu La có tồn tại hay không, nhưng không ngờ lại bị chúng ta vô tình phát hiện, chỉ có điều, cái giá phải trả cũng hơi lớn một chút.”
“Chủ nhân, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?” Một u linh cất tiếng hỏi.
Từ Tuyết Nhi lạnh mặt: “Năm người các người là hy vọng cuối cùng của chúng ta, bây giờ gần như có thể xác định rằng nguyên thần của Ma Thần Tu La vẫn chưa bị hủy diệt, nếu như các người đi một cách tùy tiện, có lẽ kết cục cũng giống như năm người trước, tôi không muốn đánh cược như thế.”
“Thuộc hạ là đầy tớ của công chúa, cho dù công chúa có ra mệnh lệnh như thế nào đi chăng nữa, chúng tôi có lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không từ nan!” Năm người bọn họ cùng đồng thanh.
Từ Tuyết Nhi gật gật đầu: “Việc mọi người cần làm vào giờ phút này là nâng cao tu vi của mình lên, sớm muộn cũng đến lúc tôi cùng dùng mọi người, mọi người chính là con át chủ bài của tôi, không dùng thì thôi, một khi đã dùng ắt phải được việc, còn những chuyện khác cứ để tôi lo liệu.”
“Tuân mệnh!”
Mọi người đồng thanh đáp lời, bắt đầu quay về núi tu luyện.
Ánh mắt Từ Tuyết Nhi hằn lên sát khí, giết năm Thần cảnh cường giả cùng một lúc, đối với cô ta, sao mà đả kích này không lớn cho được.
Nhưng bây giờ có việc quan trọng hơn đợi cô ta đi làm.
Nếu như mọi việc đã có thay đổi, thế thì cứ làm theo thay đổi này đi, liều mình một chặp còn hơn ngồi không chờ chết!
Suy nghĩ xấu xa nảy sinh trong lòng Từ Tuyết Nhi, cô ta quay lưng đi về phía cung điện…
Trong Chúng Thần điện, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện ôm thi thể Huyền Vũ, tất cả mọi người há hốc miệng mồm.
“Ai làm thế này, là ai!”
Thanh Long đến trước thi thể Huyền Vũ rồi lớn tiếng rống, Bạch Hổ nhíu mày, siết chặt nắm tay.
“Chu Tước, chuyện gì thế này, không phải Huyền Vũ cùng cô đi hái nấm sao? Sao lại xảy ra chuyện như thế này!” Bạch Hổ lạnh giọng mà hỏi.
Chu Tước cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Đều tại tôi hết, hôm nay tôi không nên kêu Huyền Vũ đi chung với mình, đều tại tôi hết, các người giết tôi đi.”
Thanh Long Bạch Hổ, tất cả mọi người trong Chúng Thần Điện thấy Chu Tước tự trách mình, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, nói đến đau lòng, làm sao Chu Tước không giống bọn họ kia chứ? Thậm chí còn đau khổ hơn.
Tiểu Nguyệt vội lên tiếng: “Mọi người đừng trách cô ấy nữa, nói cho cùng là do Huyền Vũ và người của Thương Nguyên Giới đã gặp nhau, bởi thế mới xảy ra chuyện như thế này.”
“Gặp người của Thương Nguyên Giới? Là sao! Cô mau nói cho tôi biết!” Thanh Long trừng mắt nhìn Tiểu Nguyệt, ánh mắt toát ra sát khí.
“Đúng thế, cô mau nói cho chúng tôi biết!”
Mọi người trong Chúng Thần Điện đồng thanh lên tiếng.
Đói diện với địch ý của mọi người, dưới sức ép của bọn họ, cô ta cắn môi, cũng không biết mình nên nói gì mới được.
“Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, sau này tôi sẽ nói cho mọi người biết, bây giờ chúng ta có chuyện phải làm trước, để thi thể của Huyền Vũ ngủ yên trong lòng đất mẹ đi.” Lâm Thanh Diện nói: “Nói chung, các người phải nhớ, Huyền Vũ đã vì Chúng Thần Điện của chúng ta, vì thế giới của chúng ta mà hy sinh, anh ấy là chiến sĩ giỏi giang, Lâm Thanh Diện tôi rất tự hào vì có người đồng đội như thế này!”
Nói đến đây, khóe mắt Lâm Thanh Diện ươn ướt.
Mọi người nhìn thi thể của Huyền Vũ, ai nấy cũng rơi nước mắt, gương mặt đượm vẻ đau thương.
“Người anh em, anh biết cậu từng nói hy vọng lúc chết đi có thể được chôn trên núi Côn Luân, muôn đời bảo vệ cho Chúng Thần Điện, yên tâm đi, nhất định tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của cậu!” Thanh Long nhìn thi thể của Huyền Vũ rồi lên tiếng.
Mọi người đều hết sức cảm động, Chu Tước cảm động đến bật khóc.
Không ngờ một người luôn vui vẻ cười nói như Huyền Vũ lại có nguyện vọng như thế.
Bây giờ Tiểu Nguyệt và Tống Nghĩa đều im lặng chẳng nói năng tiếng nào, dường như bọn họ đã hiểu vì sao người của Thương Nguyên Giới không tài nào chinh phục nổi thế giới này.
Vì có vô số người trung thành với thế giới này như Huyền Vũ, một người hết sức yêu thương thế giới này, bởi thế dù có thế nào đi chăng nữa, thế giới này vĩnh viễn cũng sẽ không bị đánh bại.
Lâm Thanh Diện cũng rất cảm động, anh lấy tấm thẻ ngân hàng đưa cho Thanh Long.
“Tang lễ của Huyền Vũ giao lại cho anh phụ trách, mọi chi phí đều do tôi bỏ ra, làm theo quy định cao nhất, đến lúc ấy, tất cả mọi người trong Chúng Thần Điện, dù đang ở nơi nào, hay là chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài đều phải nhanh chóng quay về tham dự!” Lâm Thanh Diện nói.
“Tuân lệnh, điện chủ!”
Thanh Long nói lớn.