CHƯƠNG 1357: CHIẾN ĐẤU ĐI.
“Chúng ta qua đó xem xem.”
Chu Tước lạnh giọng nói.
Trong lòng cô ta nghi ngờ, tại sao mấy ngày trôi qua rồi, ba người Tiểu Nguyệt bọn họ lại còn ở đây, mà coi bộ, bây giờ bọn họ hình như gặp phải một chút rắc rối.
Hai người nhanh chóng đi qua đó, mà ở bên này, năm tên sát thủ u linh đã bắt đầu công kích đám người Tiểu Nguyệt.
Huyền Vũ phát giác ra sự không đúng đầu tiên, năm người mặc áo bào đen kia, coi bộ rất lợi hại.
“Chu Tước, chúng ta phải nhanh lên, năm người còn lại chắc cũng là từ Thương Nguyên Giới đến đây đó!” Huyền Vũ lạnh giọng nói.
Chu Tước gật gật đầu, thân là người của Chúng Thần Điện, sau khi nhìn thấy người của Thương Nguyên Giới, bất luận thế nào cũng phải lên đấu một trận, đây chính là bài học đầu tiên khi gia nhập Chúng Thần Điện trước đây, đã khắc sâu vào trong xương cốt của mỗi một người ở Chúng Thần Điện.
Huyền Vũ giành trước một bước, nhảy vút người lên.
Với thực lực hoá cảnh trung kỳ, trong tay hắn ta nhanh chóng ảo hoá ra một thanh đao dài.
Mũi dao mang theo ánh sáng lạnh.
Mà Chu Tước cũng không hề tỏ ra yếu thế, trong thời gian này đã có một chút tiến triển trong việc tu hành Thập Tự Quyết, cô ta giải thoát thần hồn ra ngoài, nhanh chóng hình thành một luồng khí xoáy cường đại ở bên ngoài cơ thể mình, luồng khí xoáy cuốn cả cát đá ở trên mặt đất vào trong nó.
Phóng!
Chu Tước hoàn toàn không do dự mà nói, cát đá đầy trời trực tiếp công kích về phía đối phương.
Sự biến hoá đến đột ngột này khiến năm cường giả Thần Cảnh khẽ nhíu mày, nhưng, sau khi bọn chúng cảm nhận được sự công kích của hai người, trên mặt đều lộ ra biểu cảm khinh miệt.
Chỉ khua tay một cái, trường đao của Huyền Vũ liền trực tiếp hoá thành hư vô, hắn ta nửa quỳ trên mặt đất, ánh mắng ngưng trọng.
Có thể dễ dàng hoá giải chiêu này của mình như vậy, thực lực của đối phương chắc chắn là ở trên cơ của mình.
Mà Chu Tước thì cũng như vậy, chỉ là, Thập Tự Quyết vô cùng huyền diệu, sự công kích của đá cát ngập trời cũng đã giành được một số hiệu quả, nhưng đây cũng chỉ là khiến cho năm người này lùi về sau nửa bước thôi, sau đó, một áo giáp màu đen cực đại chặn ở ngay trước mặt của năm kẻ này.
Cát đá còn chưa đụng đến áo giáp thì đã trực tiếp bị nghiền thành bột vụn.
Đây là chiếc áo giáp mang theo hồn lực mạnh mẽ.
Lúc này, hai người Chu Tước và Huyền Vũ đã đến bên cạnh Tiểu Nguyệt.
“Bọn họ là ai!” Chu Tước lạnh lùng nói, ánh mắt lãnh khốc, nhìn chăm chăm vào năm con người hoàn toàn mang vẻ mặt vô cảm ở trước mắt kia.
“Bọn họ đến từ Thương Nguyên Giới, là chị gái tôi phái bọn họ đến giết tôi.” Tiểu Nguyệt thành thật nói.
“Qủa nhiên là người của Thương Nguyên Giới.” Chu Tước lạnh giọng nói, nắm chặt cây roi dài màu đen đã được ảo hoá ở trong tay.
“Các người là người của thế giới này?” Một tên đàn ông mặc áo bào đen ở trong số đó hỏi.
“Không sai.” Chu Tước tiến lên trước một bước, hoàn toàn không hề sợ hãi.
Mà ở bên cạnh cô ta, Huyền Vũ thì len lén nhét tay vào trong túi.
“Ha ha, tôi còn tưởng là người của thế giới này giỏi đến thế nào chứ, bây giờ xem ra, căn bản chả chịu nổi một đòn, tôi thấy năm người chúng ta sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà đại công chúa giao thì thuận tiện tiêu diệt toàn bộ cường giả tu hành trên thế giới này luôn đi.” Một người trong đó nói.
Năm người bọn chúng cười lạnh một tiếng, căn bản chả đặt hai người Chu Tước và Huyền Vũ vào trong mắt.
“Cho nên, các người bây giờ là đang muốn tuyên chiến sao?” Chu Tước lạnh lùng nói.
Hôm nay, có thể là ngày cuối cùng mình ở trên thế giới này rồi, nhưng cô ta tất nhiên phải cho đối phương biết, thế giới này, quyết không cho phép bất kỳ ai đến xâm phạm!
“Tuyên chiến thì sao, nhưng bây giờ, điều bọn tôi phải làm trước tiên là làm theo lời của đại công chúa, giết tiểu công chúa và hai tên này đi.” Một tên trong số đó nói.
“Chu Tước, Huyền Vũ hai người tránh ra đi, chuyện này không liên quan đến cô, các người mau đi đi.” Tiểu Nguyệt nói.
Đôi mắt Chu Tước vẫn nhìn chăm chăm vào năm người trước mặt, thanh âm băng lãnh: “Cô cảm thấy, người của Thương Nguyên Giới đến chỗ bọn tôi, chuyện này chúng tôi có thể ngó lơ sao?”
“Chu Tước nói không sai, bây giờ, chuyện này chúng tôi quản là cái chắc, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì chúng tôi là người của Chúng Thần Điện, tiêu diệt Thương Nguyên Giới chính là sự theo đuổi cả đời của bọn tôi!” Huyền Vũ nãy giờ không lên tiếng nào, lúc này tiến lên trước mà nói.
Huyền Vũ là người có tuổi nhỏ nhất trong bốn người Chu Tước, bình thường cũng rất thích nói đùa với Chu Tước, nhưng hôm nay, đối diện với thời khắc sinh tử, hắn ta lại không có bất kỳ sợ hãi nào.
“Chu Tước, còn nhớ Tinh Bàn Thức không?” Huyền Vũ nói.
Chu Tước gật gật đầu, mới mấy ngày trước, mình còn bám lấy bọn người Thanh Long, đòi họ dạy Tinh Bàn Thức cho mình.
“Nếu đã như vậy, thì chiến đấu đi.”
Chu Tước thế thế hừng hực mà nói, cùng lúc đó, phát tán hồn lực của mình ra ngoài, còn Huyền Vũ ở bên cạnh cũng như vậy.
Tinh Bàn Thức!
Hai người cao giọng hét lên, sau khi hai đường hồn lực giao thoa vào nhau thì đột nhiên phân tách ra, phân bố trên không trung như là bàn cờ vậy.
“Đây là chiêu thức gì?”
Một tên đàn ông áo bào đen ở trong đó có chút ngạc nhiên mà nói, chiêu thức như vậy, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua.
“Sợ gì chứ, chẳng qua chỉ là thực lực hoá cảnh thôi, một mình tôi đã đối phó được rồi.”
Một người khác nói, trực tiếp bước lên trước một bước.
Hắn ta không có bất kỳ chiêu thức loè loẹt sặc sỡ gì, chỉ là đơn thuần mà đi lên trước hai bước, vung nấm đấm lên.
Nhưng cú đấm này là cú đấm của một cường giả Thần Cảnh, một hồn lực còn mạnh mẽ hơn cả Chu Tước và Huyền Vũ lúc này đã tụ tập trên nấm đấm của người đàn ông.
Đối với hắn ta, trong chớp mắt là đã có thể tiêu diệt hai người này rồi.
“Chu Tước, đến cô rồi.” Huyền Vũ nói.
Chu Tước hoàn toàn không do dự, Thập Tự Quyết lại được sử dụng ra, cùng lúc đó, hồn lực giao thoa trên không trung của Chu Tước và Huyền Vũ lúc này đột nhiên đập xuống về phía đối phương, giống như một ngôi sao băng vậy.
Chỉ cần đối phương bị bao trùm bởi tinh bàn này thì chắc chắn sẽ trúng chiêu.
Đây chính là chỗ huyền diệu của Tinh Bàn Thức.
Mà ở bên kia, Chu Tước đã chiết ra hồn lực cuối cùng, một luồng khí xoáy còn cường đại hơn lúc nãy từ từ được sinh ra.
Sau đó, giống như lúc nãy, luồng xoáy khí trực tiếp công kích về phía đối phương, mà trong tay Huyền Vũ cũng đã ảo hoá ra một thanh kiếm dài lại một lần nữa, cũng bay về phía đối phương như một mũi tên.
Phía trước là sự công kích của luồng xoáy khí và kiếm dài, trên không trung thì là công kích hồn lực như sao băng.
Công kích bằng hình thức lập thể như vậy, ngay cả Tiểu Nguyệt ở bên cạnh cũng kinh thán không ngớt.
Trong lòng cô ta thầm nghĩ, chỉ e cho dù tu vi mình vẫn chưa bị phong ấn thì cũng không thể địch lại chiêu công kích này.
Mà hai người Chu Tước và Huyền Vũ đều rất trông đợi.
Đối với sự công kích như vậy, không biết tên này sẽ ứng đối thế nào, cho dù không thể kích sát hắn ta, nhưng có thể làm đối phương bị thương cũng đã coi như là thành công rồi.
Chỉ là, lúc tên đàn ông áo đen đối diện với sự công kích này, mới bắt đầu còn có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh, hắn đã điều chỉnh lại tâm thái.
Hồn lực mà Tinh Bàn Thức phát tán ra đánh vào người hắn như những giọt mưa.
Nhưng Chu Tước kinh ngạc mà phát hiện, hồn lực mà mình và Huyền Vũ dung hợp, đã hoá thành hư vô khi còn chưa bắn tới đối phương nữa.
Mà trên người của tên đàn ông áo bào đen đó, có một đám sương mù màu đen bao trùm lấy hắn ta.
Hồn lực phát ra ngoài!
Mà nhìn vào nó, hồn lực này vậy mà đã hiển thị ra trạng thái thực thể, đây quả là khủng bố.
Tinh Bàn Thức ở trước mặt hắn mà đã trông yếu ớt như vậy, thì sự công kích của luồng xoáy khí đối với tên đàn ông áo bào đen này mà nói cũng chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh thôi, còn về thanh kiếm dài của Huyền Vũ, tên đàn ông áo bào đen vươn hai ngón tay ra, trực tiếp kẹp gãy thanh kiếm dài!
Chưa tới 30 giây, sự tấn công mạnh nhất của Huyền Vũ và Chu Tước đã bị phá huỷ, đây chính là sự chênh lệnh của người có thực lực hoá cảnh và cường giả Thần Cảnh.
Sự chênh lệch to lớn này, căn bản không phải là thứ mà một số công pháp huyền diệu có thể lắp lại được.
“Huyền Vũ, cậu mau đi đi, về nói với Lâm Thanh Diện!”
Chu Tước lớn tiếng nói, chặn ở trước mặt Huyền Vũ.
“Người phụ nữ này, muốn đi thì cô đi đi, Huyền Vũ tôi đường đường là nam tử hán, sao có đạo lý để phụ nữ chặn đường cho tôi chứ!” Huyền Vũ không cam chịu yếu thế mà nói.