CHƯƠNG 1206: KHÔNG GIẾT CHẾT
“Haha.
Nghe Lâm Thanh Diện nói thế, người đàn ông trẻ tuổi này nở nụ cười trên môi.
Sau đó anh ta lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm con gái của cậu, mục đích mà tôi tới đây chỉ có một, công chúa nhỏ ở đâu rồi?”
“Công chúa nhỏ?”
Trong lòng Lâm Thanh Diện ngạc nhiên.
Ban nãy khi đang ở trong phòng, bên ngoài đột nhiên nổi linh lực và bị Lâm Thanh Diện nhanh chóng nhận ra, vì thế anh mới tới đây xem muốn xem tình hình.
“Công chúa nhỏ mà anh nói, tôi chưa từng gặp. Lâm Thanh Diện nói đúng sự thật.
“Chưa từng gặp?”
Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mày, lấm bẩm nói: “Không thể nào, cô ấy đi tới thế giới này, chẳng phải là vì anh sao? Chẳng lẽ cô ấy còn có dự định khác mà tôi không biết ư?”
“Anh chắc là anh chưa từng gặp Công chúa nhỏ chứ?” Người đàn ông hỏi lại lần nữa: “Anh nên nhớ, nếu dám lừa tôi thì tôi tuyệt đối không để yên cho anh đâu!”
“Nói chưa từng gặp là chưa từng gặp!” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói: “Anh muốn tin hay không thì tùy!”
Thái độ của Lâm Thanh Diện như thế, hiển khiên khiến người đàn ông này hơi khó chịu.
“Thằng nhóc kia, tôi từng nghe tiếng tăm của cậu, có lẽ ở thế giới này thì cậu khá lợi hai đấy, nhưng ở trong mắt tôi, cậu còn chẳng đáng một đồng!”
“Ồ”
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn đối phương, sau đó thì lạnh lùng nói: “Vậy chúng ta đều như nhau”
Đang nói, thanh kiếm Trảm Tiên trong tay đã chờ xuất chiêu.
Anh biết rõ, có thể đánh bại Vân Sơn và Tú Nương bằng một chiêu thì thực lực của người này đã đạt tới Thần Cảnh.
“Hahaha….
Khi hai người gươm súng sẵn sàng định phân cao thấp thì Tú Nương ở bên cạnh lại vui vẻ nở nụ cười.
“Cô cười gì?” Người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng nói.
Tú Nương quyến rũ cười nói: “Tất nhiên là tôi đang cười anh rồi”
“Một con rối thôi mà dám cười tôi ư? Tôi lập tức khiến cô hôn phi phách tán!” Người đàn ông trẻ tuổi nói.
Mười thanh đoản kiếm trong tay, có vẻ sắp phóng vê phía Tú Nương.
“Anh nói anh muốn tìm cô Công chúa nhỏ đó, nhưng anh lại không nói cô ấy trông như thế nào, tuổi tác bao nhiêu, nên đương nhiên chúng tôi không biết rồi” Tú Nương nói.
Người đàn ông trẻ tuổi nghe xong thì thấy có vẻ Tú Nương nói cũng có lý.
“Tuổi của cô ấy nhỏ hơn tôi một chút, còn tướng mạo thì Công chúa nhỏ chính là cô gái xinh đẹp nhất đời này!”
Người đàn ông nói, trong mắt như mang theo sự ái mộ.
“Cô gái xinh đẹp nhất? Đẹp hơn cả tôi ư?” Tú Nương hỏi.
“Con rối như cô dám nói chuyện với tôi ư, tự tìm chết!”
Người đàn ông giận dữ nói, mười thanh đoản kiếm trong tay vọt đi.
Tú Nương sợ hết hồn.
Vân Sơn vội vàng ngăn trước người Tú Nương, nhưng anh ta biết với sức lực của mình thì không thể nào chống đỡ nổi mười thanh đoản kiếm này.
“Du Long Thức!”
Lâm Thanh Diện hét lên, thanh kiếm Trảm Tiên trong tay nhanh chóng bay tới chỗ Vân Sơn.
Trong miệng chín con rồng đang bay phun ra lửa, mãnh liệt chống lại mười thanh đoản kiếm.
Am?
Lần này lại bất phân thắng bại!
Thấy một chiêu của mình lại không gây hại gì nên người đàn ông trẻ tuổi hơi thắc mắc.
Mình đã bước chân vào cảnh giới Thần Cảnh, tuy chỉ là Sơ kì nhưng cũng cao hơn rất nhiều so với Hóa Cảnh Đỉnh phong.
Theo lý mà nói thì Lâm Thanh Diện không thể nào đỡ nổi chiêu này của mình.
“Huyền Kình?”
Người đàn ông nghỉ ngờ hỏi: “Cậu tu luyện Huyền Kình rồi đúng không?”
“Đúng thì sao, tôi nói rồi, giết anh, mình tôi là đủ rồi” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Người đàn ông nở nụ cười: “Thôi, mục đích mà lần này tôi tới đây là tìm ra công chúa nhỏ, nếu mấy người không biết thì tôi đi vậy.
“Còn cậu, Lâm Thanh Diện”
Đang nói người đàn ông trẻ tuổi chỉ tay vào Lâm Thanh Diện: “Cái mạng của cậu, sau này tôi sẽ lấy, trân trọng khoảng thời gian cuối cùng của cậu ở thế giới này đi”
Nói rồi áo choàng phía sau người đàn ông trẻ tuổi tản ra, anh ta bay lên không trung định rời đi.
“Muốn chạy ư?”
Ánh mắt của Lâm Thanh Diện phong tỏa trên người đối phương, cùng lúc đó, thần hồn chỉ lực bộc phát ra.
Kiếm Trảm Tiên dung hợp với thần hồn, đâm về phía đối phương.
Người đàn ông trẻ tuổi trên không trung có vẻ khinh thường trước công kích của kiếm Trảm Tiên.
Anh ta chỉ đơn giản xòe tay ra, thoạt trông như muốn đỡ lấy lần công kích này của Lâm Thanh Diện.
“Anh đúng là tự tìm đường chết!”
Lâm Thanh Diện kiêu ngạo nói.
Uy lực của kiếm Trảm Tiên không giống như thông thường, huống chỉ trên thân kiếm kiếm có hồn lực của mình.
Dù là cường giả Thần Cảnh sơ kỳ cũng không dám ra vẻ tùy tiện thế được.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến cả Vân Sơn và Tú Nương ở bên cạnh đều kinh sợ.
Người đàn ông chỉ dùng hai ngón tay đã dễ dàng kẹp lại kiếm Trảm Tiên.
“Chuyện này… Sao lại thế được?”
Hai mắt Lâm Thanh Diện trợn to.
Tuy lần này anh không dùng bí thuật gia tăng thực lực, nhưng với một chiêu này, dù đối phương là cường giả Thần Cảnh cũng không thể hóa giải thoải mái thế được.
Hiển nhiên người đàn ông đó rất hài lòng với lần mình ra chiêu này.
“Lâm Thanh Diện, ở trong mắt tôi, thiên phú của cậu không đáng một đồng!”
Hai tay Lâm Thanh Diện siết chặt.
Một Sở Nguyệt của Thương Nguyên Giới đã lợi hại như thế, lần này lại xuất hiện thêm một người đàn ông lạ mặt, hơn nữa, có vẻ thực lực của người đàn ông này còn vượt xa cả mình.
Kinh khủng hơn đó là, người đàn ông này lại trẻ tuổi như thế.
Chuyện này khiến cho Lâm Thanh Diện, người luôn tin tưởng vào thiên phú của mình, lúc này cũng dao động.
“Tôi rất thích thanh kiếm này, nếu cậu đưa cho tôi thì tôi sẽ nhận!”
Vừa nói, người đàn ông định nhét thanh kiếm Trảm Tiên vào trong ngực mình.
Đột nhiên, vào lúc này, thanh kiếm Trảm Tiên phát sáng.
“Đây… là sao!” Người đàn ông ngạc nhiên hét lên.
Thanh kiếm Trảm Tiên trong tay anh ta, vốn dĩ đã bị anh ta khống chế, nhưng vào lúc này lại như mãnh thú đang trong cơn cuồng nộ, cố gắng tránh thoát trói buộc, đâm thẳng vào ngực đối phương.
Kiếm Trảm Tiên thoát ra khỏi tay, cũng may người đàn ông phản ứng rất nhanh.
Lách mình một cái đã bay ra hơn mười thước, nhưng áo quần trước ngực anh ta vẫn bị kiếm khí gây thương tích, vạch ra một vết thương rất dài.
Làm xong tất cả, thanh kiếm Trảm Tiên trên không quay lại thân kiếm rồi trở về trong tay Lâm Thanh Diện.
“Thanh kiếm này… lại có kiếm linh ư?” Người đàn ông ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Diện.
Cái gọi là kiếm linh, đó là chủ thanh kiếm và thanh kiếm ở cùng nhau lâu, tâm linh dung hợp nên được sinh ra.
Sau khi kiếm linh sinh ra thì thanh kiếm đó chỉ sẽ trung thành với một người, người khác không thể nào điều khiển thanh kiếm này.
Là vũ khí của Ma thần Tu La, kiếm Trảm Tiên đã có kiếm linh từ lâu.
Sau khi có được tất cả truyền thừa của Ma thần Tu La, kiếm Trảm Tiên tự nhiên nhận Lâm Thanh Diện là chủ nhân duy nhất của mình.
Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói: “Thanh kiếm này tên là kiếm Trảm Tiên, để chém những tên hèn mạt tự xưng là tiên như các anhl”
“Cậu!” Người đàn ông nhíu mày, không ngờ bản thân lại ngã nhào ở chỗ này.
“Hôm nay tôi có việc gấp, tạm thời bỏ qua cho cậu, ngày sau gặp lại, mạng chó của cậu, tôi sẽ lấy!” Nói rồi người đàn ông xoay người đi mất.
Lâm Thanh Diện nhìn bầu trời đêm xanh thẳm như nhung rồi chìm vào Suy tư.
“Chủ nhân”
Vân Sơn và Tú Nương đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện, ánh mắt ân cần.
“Người này, với thực lực bây giờ của tôi thì không phải là đối thủ của anh ta” Lâm Thanh Diện thừa nhận nói.
“Chủ nhân yên tâm, dù sau này anh ta lại tìm anh gây phiền toái, tôi và Vân Sơn thề chết bảo vệ anh” Tú Nương nói.
Hai mắt Lâm Thanh Diện trở nên trong suốt, trong miệng lẩm bẩm: “Cơ hội, chỉ có một lần thôi”
“Sao cơ?” Vân Sơn và Tú Nương không hiểu lắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!