Khống hồn ấn đập thẳng vào người Vân Tử Hoạ với tốc độ cực nhanh.
Vân Tử Hoạ hừ lạnh một tiếng, không biết Lâm Thanh Diện đang dùng phương pháp công kích thần hồn, ông ta cho rằng đó chỉ là một sức mạnh công kích nào đó mà thôi, vì thế bèn dùng sức mạnh trong cơ thể chống lại.
Nhưng điều khiến ông ta không ngờ là khống hồn ấn xuyên qua đòn công kích của ông ta rồi đập thẳng vào đỉnh đầu ông ta.
Sự thay đổi này khiến Vân Tử Hoạ không có chút chuẩn bị, ngay khi ông ta định là vài động tác bảo vệ thì đột nhiên cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng, đứng sừng sững tại chỗ bất động.
Bức màn sáng ông ta phóng về phía Lâm Thanh Diện cũng dừng lại.
Lâm Thanh Diện nắm lấy cơ hội này, nhanh chóng lao đến trước Vân Tử Hoạ, một đao chém thẳng vào người ông ta.
“Sấm sét thức!”
Kiếm quang cực lớn xuất hiện, lập tức bao phủ cả người Vân Tử Hoạ vào trong, uy lực kinh thiên động địa!
Ngay lúc sấm sét thức đánh vào người Vân Tử Hoạ thì ông ta tỉnh táo lại, sau khi phóng ra một trăm năm công lực hồi xuân, sức mạnh vô tận của ông ta đã gần với Thần cảnh, cho dù ông ta không thức tỉnh thần hồn thì hiệu quả của phương pháp công kích thần hồn cũng không thể kéo dài quá lâu với ông ta.
Nhìn thấy thủ đoạn mà Lâm Thanh Diện phóng ta, sắc mặt Vân Tử Hoạ cũng đột nhiên thay đổi, sau đó ông ta vội vàng trốn sang một bên.
Nhưng vì khoảng cácg vừa rồi quá gần, cho dù kịp thời phản ứng thì phần lớn uy lực của sấm sét thức cũng đã chém lên người Vân Tử Hoạ.
Ông ta nhanh chóng lùi về phía sau, sau khi dừng lại thì phun ra một ngụm máu lớn, xem ra đã bị thương nặng.
Lâm Thanh Diện thấy Vân Tử Hoạ không chết sau đòn công kích đó của mình, trên mặt cũng lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó anh lắc đầu nói: “Thật đáng tiếc.”
Miệng Vân Tử Hoạ đầy máu, hai mắt nhìn Lâm Thanh Diện chằm chằm, ông ta hỏi: “Vừa nãy mày dùng phương pháp công kích thần hồn?”
Mặc dù chưa thức tỉnh thần hồn nhưng không có nghĩa ông ta không biết đến sự tồn tại của phương pháp công kích thần hồn.
Lâm Thanh Diện gật đầu: “Đúng thế.”
“Nếu tôi đoán không lầm thì ông vẫn chưa thức tỉnh thần hồn, thậm chí tinh thần lực cũng vô dụng, với trạng thái này mà muốn đánh bại tôi là điều không thể, tôi khuyên ông nên đầu hàng đi.”
Vân Tử Hoạ khịt mũi nói: “Mày nói đúng, đúng là tao chưa thức tỉnh thần hồn, nhưng không có nghĩa là tao không có biện pháp chống lại phương pháp công kích thần hồn, muốn khiến tao đầu hàng á, mày vẫn còn non lắm!”
Nói xong Vân Tử Hoạ lại bắt đầu thi triển pháp ấn phức tạp.
Lâm Thanh Diện cau mày, không ngờ Vân Tử Hoạ còn có biện pháp chống lại sự công kích của thần hồn.
Nhưng anh cũng không quá lo lắng, một đòn vừa nãy đã khiến Vân Tử Hoạ bị thương nặng, Lâm Thanh Diện đã sử dụng bí pháp, anh muốn giải quyết ông ta chỉ là chuyện nhỏ.
Vân Tử Hoạ đứng yên tại chỗ kết ấn một lúc lâu, sau đó đảo mắt hét lên với Lâm Thanh Diện: “Nhóc con, nếm thử uy lực chiêu này của tao đi!”
Lâm Thanh Diện lập tức cảnh giác, không biết Vân Tử Hoạ lại muốn thi triển biện pháp gì.
Nhưng công kích trong tưởng tượng của anh không xuất hiện, sau khi Vân Tử Hoạ hét lên với Lâm Thanh Diện xong thì xoay người bỏ chạy, người ông ta hoá thành một luồng ánh sáng rồi chạy trốn.
Vừa nãy lão già ấy chỉ lừa Lâm Thanh Diện thôi.
Lâm Thanh Diện bĩu môi không nói nên lời, anh cũng biết Vân Tử Hoạ không có cách nào chống lại công kích thần hồn, sau khi ông ta biết Lâm Thanh Diện biết dùng công kích thần hồn đã từ bỏ phản kháng, trong đầu chỉ còn lại ý định chạy trốn.
Lâm Thanh Diện không do dự đuổi theo, anh cũng hoá thành một luồng sáng, trong nháy mắt biến mất trước mặt Từ Thần và Từ Thanh Thanh.
Từ Thanh Thanh khó hiểu nhìn Từ Thần rồi hỏi: “Ông nội, công kích thần hồn là gì?”
Vẻ mặt Từ Thần cảm khái: “Là một phương pháp tấn công trực tiếp vào tinh thần con người, thật không ngờ tên nhóc đó không chỉ giỏi võ mà còn thức tỉnh được thần hồn, xem ra ngày cậu ấy bước vào Thần cảnh không còn xa nữa!”
Từ Thanh Thanh cái hiểu cái không nhưng cũng không hỏi nhiều.
Khoảng năm phút sau, một luồng ánh sáng lại xuất hiện trước mắt hai người, trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện đã xuất hiện trước mặt Từ Thần và Từ Thanh Thanh.
Trong tay anh vẫn nắm chặt tay chân bị gãy, chỉ để lại cho Vân Tử Hoạ một hơi thở.
“Tiền bối, tôi đã phế tay chân ông ta rồi, bây giờ ông ta đã trở thành một kẻ vô dùng, không còn uy hiếp gì nữa, tính mạng của ông ta cũng giao cho tiền bối xử lý, ân oán của hai người cũng có thể hiểu được.” Lâm Thanh Diện hờ hững nói.
Từ Thần hài lòng nhìn Lâm Thanh Diện, gật đầu với anh: “Được, tốt lắm, tôi không ngờ tiến độ của cậu lại thần tốc đến vậy, lần trước gặp cậu vẫn chỉ ở Hoá cảnh nửa bước, lần này gặp lại thực lực của cậu đã vượt xa tôi.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười: “Tiền bối khiêm tốn, vãn bối cũng chỉ là may mắn nên thực lực tiến bộ nhanh hơn chút thôi.”
Khoé miệng Từ Thần giật giận, nếu tiến độ này của Lâm Thanh Diện chỉ dùng từ “nhanh hơn chút” để hình dung thì hơn một trăm năm của ông chỉ là giậm chân tại chỗ.
Từ Thanh Thanh nhìn Lâm Thanh Diện hồi lâu sau đó nhẹ giọng nói: “Lâm Thanh Diện, cảm ơn anh.”
Lâm Thanh Diện nhìn cô ta rồi cười nói: “Đây là điều tôi nên làm thôi, Vân Tử Hoạ vốn là người trong bảng treo thưởng của Chúng Thần Điện, là điện chủ của Chúng Thần Điện, đương nhiên tôi có trách nhiệm phải diệt trừ ông ta.”
“Sao cơ? Cậu đã làm điện chủ Chúng Thần Điện rồi ư?!!” Từ Thần ngạc nhiên hô lên, vẻ ngạc nhiên trên mặt đã không thể diễn tả bằng lời.
Từ Thanh Thanh cũng rất sửng sốt, tự hỏi sao tên này luôn khiến người khác phải ngạc nhiên như thế, chỉ trong thời gian ngắn, anh đã mang lại cho bọn họ quá nhiều điều không thể tin được.
Lâm Thanh Diện cười ngượng: “Nhờ có sự ưu ái của lão Quý nên đã giao vị trí này lại cho tôi.”
Từ Thần hít sâu một hơi, bây giờ ông đã không biết nói gì để diễn tả tâm trạng mình nữa.
Từ Thanh Thanh ở bên cạnh cũng muốn nói gì đó nhưng do dự hồi lâu cũng không biết nên nói gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!