“Mình đây là dê vào miệng hổ rồi sao?” Lâm Thanh Diện cười tự giễu, nghe hết cách mà Điền Đảo Phương Tử dạy cho Lương Cung Nhạn Sương, trong lòng bỗng cảm giác trúng kế, nếu không phải anh vừa khéo nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ai dám tin lời này của Điền Đảo Phương Tử.
Lương Cung Nhạn Sương tuy cũng muốn tận dụng mọi cách muốn có được Lâm Thanh Diện, nhưng bản chất của cô gái này vẫn rất đơn thuần, mà người phụ nữ như Điền Đảo Phương Tử đã sống nửa đời người lại khác, bà ta biết túm được một người đàn ông cần phải có những gì, Lâm Thanh Diện nếu như không đề phòng trước, có lẽ thật sự dễ dàng bị đưa vào tròng.
Đồng thời Lâm Thanh Diện cũng coi như hiểu được Lương Cung Nhạn Sương tại sao lại có tâm tư kỳ lạ như thế, có một người mẹ như vậy, Lương Cung Nhạn Sương dù muốn đơn thuần cũng không được.
“Vậy mình bây giờ nên tiếp tục ở lại đây, hay là đi ra bên ngoài tránh nạn? So với người của nhà Thượng Sam, vẫn là những người phụ nữ này đáng sợ nhất.” Lâm Thanh Diện lẩm bẩm trong lòng.
Khi anh suy nghĩ có nên tiếp tục ở lại nhà Lương Cung không, bên trong lần nữa truyền ra tiếng nói chuyện.
“Mẹ, tuy loại thủ đoạn này của mẹ quả thật khiến Lâm Thanh Diện không thể vứt bỏ con, nhưng đây không phải kết quả mà con muốn, con từ đầu đến cuối, chỉ muốn khiến con có một vị trí ở trong lòng anh ta mà thôi, loại thủ đoạn này sẽ khiến anh ta ghét con, con không muốn trở thành người mà anh ta ghét, như thế con không bằng cả đời này không gặp mặt anh ta nữa còn hơn.” Lương Cung Nhạn Sương mặt mày nghiêm túc nói.
Sau đó cô ta đẩy gói thuốc trước mặt mình trở về, thể hiện rõ lập trường của mình.
Điền Đảo Phương Tử nhìn thấy Lương Cung Nhạn Sương từ chối cách mà bà ta đưa ra, cũng có hơi sững sờ, tiếp tục thuyết phục: “Con gái, đây chắc là cơ hội duy nhất của con rồi, bỏ lỡ cơ hội này, sau này con muốn làm như vậy nữa, khả năng khó càng thêm khó.”
“Mẹ không cần nói nữa, con sẽ không dùng loại thủ đoạn này với Lâm Thanh Diện đâu, con không thể giành lấy trái tim của anh ta, chỉ có thể nói rõ con dù có làm gì vẫn không đủ tốt, con không muốn khiến mình ở trong lòng anh ta trở thành một người phụ nữ xấu xa không từ thủ đoạn.”
Nói xong, Lương Cung Nhạn Sương đứng dậy, hít sâu một hơi, cảm thấy sự dễ chịu mà trước nay chưa từng có.
Lâm Thanh Diện đứng ở cửa cũng không ngờ Lương Cung Nhạn Sương sẽ đưa ra lựa chọn như vậy, điều này ngược lại khiến Lâm Thanh Diện đối với cô ta có hơi thuận mắt.
Hơn nữa ở trong lòng của anh. Lương Cung Nhạn Sương không phải làm không đủ tốt, chỉ là anh đã có Hứa Bích Hoài rồi, cho nên trong lòng đã không chứa thêm được bất kỳ ai nữa.
Có trách cũng chỉ có thể trách Lương Cung Nhạn Sương và Lâm Thanh Diện quen nhau quá muộn.
Nghe thấy Lương Cung Nhạn Sương hình như muốn đi ra, Lâm Thanh Diện lập tức cầm Thôn Chính đi xuống lầu.
Lương Cung Nhạn Sương sau khi từ trong phòng đi ra, cứ cảm thấy có hơi là lạ, tự nói với mình một câu: “Kỳ lạ, tại sao cứ cảm thấy có người đang nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta, lẽ nào là ảo giác của mình sao?”
…
Nhà Thượng Sam.
Trong phòng của Thượng Sam Thác Dã.
Ánh sáng trong phòng tối mờ, mấy ngọn nến màu sắc kỳ dị đang cháy, bên trên có một cái lư hương cổ, bên trong đang tản ra một mùi hương có thể khiến người ta tê liệt tinh thần.
Chính giữa căn phòng bày một chiếc bàn, trên bàn để các loại đồ cúng tế, nhìn trông giống như đang cúng tế cái gì đó.
Thượng Sam Thác Dã lúc này quỳ ở trước chiếc bàn đó, nhắm mắt ngưng thần, trong miệng lẩm bẩm vài từ, giống như đang tiến hành nghi thức gì đó.
Một lúc sau, Thượng Sam Thác Dã mở mắt ra, trong miệng thở ra một hơi, từ từ mở miệng: “Có chuyện gì, nói đi.”
Trong góc tối của căn phòng, một bóng đen đã không biết từ khi nào xuất hiện ở đó, sau khi nghe thấy lời của Thượng Sam Thác Dã, bóng đen đó lập tức khom người với Thượng Sam Thác Dã, mở miệng nói: “Người của chúng ta ở khách sạn Anh Hoa và buổi đấu giá đã phát hiện tung tích của Thượng Sam Tinh Vũ, cô ấy ở cùng một chỗ với cô chủ của nhà Lương Cung, còn cả một thanh niên hơn 20 tuổi.”
“Nếu như suy đoán của chúng tôi không sai, cô Tinh Vũ sợ rằng đã phản bội rồi.”
Thượng Sam Thác Dã nghe thấy lời này, trên mặt bỗng lộ ra một nụ cười lạnh, lẩm bẩm nói: “Sao hả, nó đem chuyện của nhà Thượng Sam nói cho người của nhà Lương Cung rồi sao?”
“Tuy vẫn chưa chắc chắn, có điều khả năng này rất lớn, nếu không cô ấy sau khi về nước, nên lập tức trở về mới đúng.” Bóng đen trả lời.
Thượng Sam Thác Dã bật cười một tiếng, nói: “Không ngờ con nhóc đáng chết này lại phản bội nhà Thượng Sam, quả nhiên nó không bằng một con chó, chó ít nhất sẽ không phản bội chủ nhân của mình.”
“Nếu như mấy ngày trước phát hiện ra chuyện này, tôi nhất định sẽ bắt nó trở về, có điều bây giờ không cần thiết vậy nữa, cho dù nó nói chuyện của tôi cho nhà Lương Cung cũng không sao cả, tôi đã không cần cô chủ đó của nhà Lương Cung đó rồi.”
Nói rồi, anh ta từ trong áo lấy ra một miếng ngọc bội, cẩn thận chơi đùa một hồi, miếng ngọc bội này chính là mục đích Lâm Thanh Diện đến Đảo Quốc lần này, Ngưng Hồn Ngọc.
“Tôi cũng không ngờ miếng ngọc bội đến từ nước C này vậy mà có tác dụng thần kỳ như vậy, thế mà có thể khiến tinh thần của tôi ngưng thực như vậy, hơn nữa còn có hiệu quả loại bỏ tà niệm, có miếng ngọc này, tôi cũng không cần sau khi thăng cấp phải giao hợp với trinh nữ để loại bỏ tà niệm nữa rồi.”
“Cho nên con nhóc chết tiệt đó có nói ra chuyện của tôi cho người của nhà Lương Cung biết hay không đã không còn quan trọng nữa.”
Bóng đen đó sau khi nghe thấy lời của Thượng Sam Thác Dã, lập tức đáp một tiếng: “Thuộc hạ hiểu rồi!”